Chương 117: 【gọi ba ba】 Ngày thứ hai, tiệc mừng thọ của lão Tưởng được tổ chức tại một khách sạn ba sao cách trường học không xa
Đẳng cấp không cao, thuộc loại tiêu chuẩn chi phí của những gia đình bình thường
Phòng ăn của khách sạn đặt một gian phòng nhỏ, tính ra cũng chỉ có chừng một bàn khách
Buổi chiều, Trần Nặc đến nhà trẻ đón Trần Tiểu Diệp, sau đó mang em gái về nhà thay quần áo, mặc cho Tiểu Diệp thật đẹp
Điều này không phải là để con bé trông đẹp mắt mà là vì lão Tưởng
Theo truyền thống ở Kim Lăng, vào ngày mừng thọ của người già, con cháu sẽ phải tiếp khách, còn phải kính trà mời rượu lão nhân
Lão Tưởng và Tống sư nương không có con trai con gái, Tiểu Diệp chính là cô con gái duy nhất của hai người, tuy là con nuôi, nhưng ít nhiều cũng có thể làm người lớn vui vẻ, để cho lão đầu tử năm mươi tuổi đại thọ không quá cô quạnh
Tiểu Diệp được anh trai ăn mặc vui vẻ ra mặt, nói không ngoa thì khi đưa vào khung ảnh lồng kính sẽ trực tiếp trở thành tranh tết
Khi vào khách sạn, Trần Nặc kéo tay em gái bước vào phòng, bên trong lão Tưởng và Tống Xảo Vân đã ở đó
Gia đình lão Tôn đã đến đầy đủ, Tôn Khả Khả vừa thấy Trần Nặc đi vào, mắt liền sáng lên, từ ghế bật dậy muốn chạy ra đón, lão Tôn ho khan một tiếng, cô liền rụt người xuống một nửa
Dương Hiểu Nghệ trong lòng không vui, kéo tay con gái, kéo nàng về lại vị trí bên trên, nhỏ giọng nói: "Con gái con lứa, ra thể thống gì
Không lấy được chồng hay sao
Tôn Khả Khả có lẽ là tối qua ở nhà bị lão Tôn nhắc nhở nhiều, lại thêm việc thi cuối kỳ không tốt, đúng là hơi chột dạ, đành ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là mắt không ngừng liếc nhìn về phía Trần Nặc
Trần Nặc liếc cô một cái ý nói “Yên tâm”, trước tiên kéo Diệp Tử đến chúc thọ lão Tưởng
Trong phòng ngoài một bàn tròn lớn ra thì còn một bàn vuông ở chỗ hẻo lánh
Lão Tôn cùng lão Tưởng, còn có Tống Xảo Vân và một thầy dạy toán khác của trường đang quây thành vòng chơi mạt chược
Thấy Trần Nặc đến, lão Tưởng bỏ xuống quân bài trên tay, liếc mắt nhìn hai bình Mao Đài Trần Nặc mang đến, lão Tưởng bẹp bẹp miệng, thở dài, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, khẽ nói: "Con nít hoang phí
Trần Nặc cười toe toét, như không hiểu được sự xót xa của lão Tưởng, mắt nhìn lướt qua những quân bài trước mặt lão Tưởng, cười nói: "Tưởng lão sư..
Đánh một tay thuần nhất sắc nha, đây là độc chờ..
"Ai
Ngươi đừng nói bậy
Sắc mặt lão Tưởng lập tức biến đổi, nhanh tay che quân bài, chút cảm động vừa rồi liền tan thành mây khói, trừng mắt mắng: "Tránh ra một bên
Người lớn chơi mạt chược ngươi nhìn cái gì hả
Lúc này mới hơn bốn giờ, còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ cơm tối
Chiều nay ở trường không có tiết của lão Tưởng, cũng không có lớp luyện thi… Hôm nay, khối lớp 12 thi tập thể các môn khoa học tự nhiên
Lão Tưởng là giáo viên ngữ văn hiếm khi được rảnh, lại thêm hôm nay là ngày mừng thọ, coi như tranh thủ được chút thời gian rỗi trong cuộc sống bận rộn
Câu này đặt lên người Tưởng Phù Sinh đồng chí, quả là hợp cảnh
Tôn Khả Khả tuy bị Dương Hiểu Nghệ cấm không cho lại gần Trần Nặc, nhưng mà… Trần Diêm La không cần mặt a
Trần Nặc ra hiệu cho Tiểu Diệp Tử mím môi, em gái lập tức hiểu ý, lon ton chạy qua, thân thiết gọi một tiếng dì Dương, sau đó rúc vào lòng Tôn Khả Khả
Tôn Khả Khả ôm Tiểu Diệp Tử, tựa như ôm một con búp bê cỡ lớn, sau đó tên heo con Trần Nặc nghiễm nhiên cũng xích lại gần
Dương Hiểu Nghệ rõ ràng có ấn tượng không tốt về Trần Nặc — chủ yếu là không thích Trần Nặc cùng con gái mình yêu đương
Tuy trên mặt khách khí, cũng không nói lời khó nghe, nhưng sự khách sáo và khoảng cách trong lời nói lại càng lộ rõ
Nhưng mà… Trần Nặc không cần mặt mà
Ngươi lạnh lùng kệ ngươi, ta cũng không trông mong gì ngươi phải nhiệt tình
Trần Nặc liền thoải mái tán chuyện với Tôn Khả Khả, thấy con gái mình và cái thằng nhóc này cứ liếc mắt đưa tình, Dương Hiểu Nghệ chỉ thấy đau cả tim gan
Có ý muốn để lão Tôn quản, ai ngờ khi mình ho khan vài tiếng, cuối cùng ánh mắt của lão Tôn cũng lướt qua
Nhưng thấy Trần Nặc chỉ đang nói chuyện với Tôn Khả Khả, cũng không có động chạm gì, lão Tôn cũng mặc kệ, thu mắt tiếp tục sờ bài mạt chược
Thực ra suy nghĩ của lão Tôn rất đơn giản: Yêu thì không thể cấm, cứ yêu đi
Nhưng đừng có thân mật quá, có những việc là giới hạn không thể giẫm vào
Chuyện đến đâu hay đến đó…
Ừm, tạm thời lừa cho đến sau khi tốt nghiệp
Con gái lên đại học thì mắt không thấy thì lòng không phiền
Trong lòng Dương Hiểu Nghệ bất đắc dĩ, thấy thực sự phiền lòng, dứt khoát đến vỗ vỗ lão Tôn, thay chỗ lão Tôn
Lão Tôn đứng dậy nhường chỗ cho lão bà, sau đó đứng sau xem một hồi, lên cơn thèm thuốc liền muốn sờ hộp thuốc, chợt nhớ trong phòng còn có con cái, nhịn một chút, liền định ra cửa hút
Trần Nặc đã sớm để ý, lập tức kéo tay Tiểu Diệp Tử: “Đi thôi, trong phòng có chút ngột ngạt, anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Tôn Khả Khả nghe vậy lập tức hiểu ý: “Tôi cũng đi!”
Lão Tôn liếc một cái, cau mày, nhưng cuối cùng thở dài, khoát tay: "Đừng có chạy xa
Thôi đi thôi, con gái cưng tri kỷ này, chắc cũng không mặc được thêm mấy năm nữa, cũng không về nhà mình nha
Cứ để nó đi theo thôi
…Thực ra trong khách sạn không có gì vui chơi, Trần Nặc mang theo hai em gái lớn nhỏ trực tiếp ra đại sảnh khách sạn, sau đó đi theo đường hướng đầu đông, ở đó có một con phố cũ
Nhớ ở phía sau con phố cũ này trong ngõ nhỏ có bán đồ ăn vặt
Thực ra cũng không có gì đặc biệt hiếm lạ, đơn giản chỉ là nổ xiên nướng, mực nướng trên tấm sắt các loại
Đi trên đường, Tôn Khả Khả mặt mày hớn hở
Ba người đi thành hàng, Trần Tiểu Diệp ở giữa, tay trái kéo anh trai, tay phải kéo Tôn Khả Khả
Trong lòng Tôn Khả Khả ngọt ngào, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng ửng hồng
Nhớ lúc nhỏ cả nhà ba người đi ra ngoài cũng thường đi như thế
Mình ở giữa, tay trái kéo ba ba, tay phải kéo mẹ
Trong lòng Tôn Khả Khả, kiểu đi đường này có lẽ chính là hình ảnh ngọt ngào hạnh phúc nhất của "một nhà ba người" trong tưởng tượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mười mấy năm sau… Mình và tên chó con Trần này, có lẽ cũng sẽ đi như vậy nhỉ…
Cô gái đã nghĩ đến chuyện mười mấy năm sau, còn Trần Nặc căn bản không nhận ra điều gì
Một quán nổ xiên ở đầu ngõ đã hấp dẫn ánh mắt của Trần Diêm La
Nổ đậu phụ khô, nổ bánh mật, nổ chim cút, nổ lạp xưởng hun khói
Tiếng xèo xèo trong chảo dầu nghe thật hấp dẫn
Quầy hàng đã sớm bị vây kín bởi một đám học sinh tan học ở gần đó, Trần Nặc mang hai em gái chen vào đám đông, gọi cho mình nổ chim cút, cho em gái nổ bánh mật, lại cầm hai xâu đậu phụ khô, quay đầu nhìn Tôn Khả Khả
"Lạp xưởng hun khói nha
“Nha, không sợ mập sao
Nỡ ăn thịt à?” Trần Nặc cười nói
Gần đây Tôn Khả Khả thực sự đang giảm béo, cũng không biết nơi nào dấy lên cái trào lưu quái dị đó
Gầy thì có gì tốt
Mập mập mới tốt mà
Mặt Tôn Khả Khả có chút đỏ, nhỏ giọng nói: “Không sao, mẹ tớ nói lạp xưởng hun khói toàn tinh bột, không có thịt.”
Ừm, câu này… không sai sự thật
Khi thịt heo mười đồng một cân, lạp xưởng hun khói hai đồng một cây
Khi thịt heo ba mươi đồng một cân, lạp xưởng hun khói vẫn hai đồng một cây
Có thể thấy cái thứ lạp xưởng hun khói này thực sự chẳng liên quan gì đến thịt
Một cây lạp xưởng hun khói được ông chủ lột bỏ lớp vỏ, khéo léo cầm dao xoay quanh vài đường, ném vào trong chảo dầu
Tôn Khả Khả thực sự cũng không đói, chỉ là thèm, nuốt nước miếng một cái, rồi đợi ông chủ chiên xong xiên vào que tre, cười tủm tỉm nhận lấy
Cái đầu tiên để Tiểu Diệp học tỷ cắn… Cô nàng vẫn là rất thương Tiểu Diệp Tử
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo một nghĩa nào đó, ba người này, cũng coi như là một nhà ba người
Đi dạo một vòng trong ngõ nhỏ, thực sự cũng không có gì để xem
Chỉ có điều, một cửa hàng đậu rang trong ngõ lại khiến Tiểu Diệp bao hết hai đồng tiền hạt hướng dương
Loại hạt rang bằng chảo lớn, không trộn tinh dầu
Nhiều nhất cũng chỉ thêm mấy hạt muối thô vào khi rang
Một hạt lớn mẩy tròn nằm trong tay, đặt giữa hàm răng nhẹ nhàng một tiếng “tách”, là có thể cảm nhận được vị hạt tự nhiên thuần khiết tràn ngập trong miệng
Không giống như những loại hạt dưa sau này, ăn vào toàn thấy vị hương liệu, còn dễ bị ngán
Hạt dưa thì thôi hai đồng tiền… Tiểu Diệp vẫn còn nhỏ, không cho con bé ăn nhiều, không tốt cho răng
Trái lại, Trần Nặc thấy Tôn Khả Khả trông có vẻ thèm, liền bảo ông chủ bao hết một bọc hạt dẻ vừa rang nóng hổi
Năm 2001, hạt dẻ rang thực ra còn đắt, Tôn Khả Khả thích cái này, nhưng ngày thường cũng không ăn nhiều
Trần Nặc trực tiếp bảo ông chủ cân năm mươi đồng, gói nóng hổi trong mấy túi giấy lớn, đưa cho Tôn Khả Khả ôm trong ngực
"Mua nhiều vậy làm gì chứ
Ăn không hết đâu, nguội là không thơm
Tôn Khả Khả có chút đau lòng tiền của Trần Nặc
"Không sao, về phòng trong còn có mẹ của ngươi, còn có mấy thầy giáo nữa, cùng nhau chia nhau ăn
Trần Nặc cười tủm tỉm véo má Tôn Khả Khả
Thiếu nữ hai tay đều ôm hạt dẻ, không có cách nào đẩy tay Trần Nặc, dù cố xoay cổ, vẫn bị Trần Nặc bóp má hai cái
Thực ra tâm trạng Trần Nặc cũng cực kỳ tốt
Rất nhiều phụ nữ không biết rằng: Đàn ông khi đối diện người phụ nữ mình thích, rất sẵn lòng chiều chuộng hết mực
Cưng chiều người phụ nữ của mình, đàn ông cũng cảm thấy vô cùng sung sướng
Cả ba người cứ như vậy mà dạo chơi quên lối về ở con phố nhỏ cũ này hơn nửa giờ, đến khi về tới ngã tư thì đột nhiên bị người ta chặn lại
Người đàn ông phía trước, trông khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo vốn cũng bình thường, thậm chí có chút đoan chính
Đáng tiếc, phía trên đuôi lông mày bên trái cứ thỉnh thoảng lại ló ra một túm lông đen rất nổi bật, khiến gương mặt người này không khỏi lộ ra vẻ gian xảo
Khoác một chiếc áo choàng vải xám, dưới chân mang một đôi giày vải ít người đi, tóc hơi dài, rối bù
Trên đỉnh đầu còn tùy tiện búi một cái búi tóc nhỏ, hơi nhô lên một chút
Hai tay khép trong tay áo, người này vừa chắp tay
"Ba vị xin mời
Tôn Khả Khả và Tiểu Diệp Tử có chút ngơ ngác, còn Trần Nặc thì dừng chân, hiếu kỳ cười, nhìn người này
Ánh mắt người này lướt qua ba người, sau đó dừng lại ở Tôn Khả Khả, khẽ nhíu mày, trầm ngâm một chút: "Vị nữ thí chủ này..
ngươi có điềm gở đó
"..
Trần Nặc thở dài
Chỉ có thế thôi sao
Còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm
Mấy trò giang hồ này nhạt nhẽo quá
Có điềm gở
Nhà ta nhỏ mọn muốn mặc không mặc áo ngực, mắc mớ gì tới ngươi
Mấy chuyện này là chiêu năm 2007 rồi, giờ còn nói..
Ơ không đúng, bây giờ mới năm 2001
Trần Nặc thở dài, nhìn người này, cười lấy trong túi ra mười đồng lắc lắc: "Có Như Lai Thần Chưởng không
Cho ta một quyển
"...Hả
Người này ngẩn người
"Không có à
Thôi vậy
Trần Nặc thu tiền lại, kéo hai cô em định đi
"Ê
Chờ chút đã
Đừng đi mà
Người này vội vàng đuổi theo, lại chắn trước mặt, đối với Tôn Khả Khả mà chấp tay: "Nữ thí chủ, gần đây có phải cô không được may mắn không
"Ừm
Trần Nặc bỗng nhíu mày
"Thiên Đình mệnh cung của nữ thí chủ đang bị mây đen bao phủ, nếu không hóa giải sớm, một khi hắc khí kia thành hình, tạo thành thế mây đen áp đỉnh, e là tai họa nhãn tiền
Tôn Khả Khả nghe mà ngẩn cả người, nhưng cũng hiểu là chuyện không hay ho gì, nhíu mày muốn nói gì, lại bị Trần Nặc kéo lại
Trần Nặc không hề tức giận hay vội vã, cười tủm tỉm nhìn người này: "Đạo gia
Người này cười, một tay làm lễ: "Bần đạo Ngô Đạo Tử
Thối
Họa Thánh lão nhân gia đồng ý cho ngươi mượn danh sao
Vốn còn chút hiếu kỳ, nghe xong cái tên này đã thấy không phải cao nhân gì— cao nhân thật sự ai lại đặt cái tên này chứ
"Thôi được rồi, bọn ta theo Phật
Trần Nặc lắc đầu, kéo hai cô gái muốn đi tiếp
"Khoan đã
Ngô Đạo Tử kia trừng mắt, nhanh chân lùi lại hai bước, trên mặt giằng xé một chút: "Thế này..
các ngươi chờ một chút đã
Người này thở dài, cởi ngay cái áo choàng xám trên người ra, rồi lật ra, quay ngược lại mặc lên người..
Ghê thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặt trước mặt sau đều mặc được
Mặt trong này, các đường chỉ may, hóa ra lại thành một chiếc cà sa
Người này nhanh tay đội lên đầu một vòng, một bộ tóc giả rối bù đã bị gỡ xuống, lộ ra mái tóc ngắn cắt một phân
Thế nào là mái tóc ngắn một phân
Nói là trọc thì không trọc hẳn, vẫn còn một lớp tóc rất mỏng phía trên, ngắn đến mức nhìn thấy rõ cả da đầu
Nói chung, kiểu đầu của ông Quách trước khi lấy lòng bà Đào hồi trước thì y như vầy
Người này giũ ống tay áo, rồi chắp tay trước ngực
"A Di Đà Phật, bần tăng ngộ đạo
Ba vị thí chủ, Phật đạo vốn một nhà, bần tăng cũng là người hầu Phật Tổ
Ối giời
Chưa thấy ai vô liêm sỉ như này bao giờ
Rõ ràng là biết lừa đảo, mà còn coi bạn như thằng ngốc để gạt cơ đấy
Trần Nặc lại phì cười
Nhìn trên nhìn dưới người này, nheo mắt: "Được thôi, làm xong đạo sĩ thì chuyển sang làm hòa thượng hả
Không nói nhiều, ông có đọc được một đoạn "Kim Cang Kinh" cho tôi nghe..
tôi trả hai mươi đồng
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong túi ra một tờ hai mươi đồng lắc lư
Ông thầy chùa nháy mắt..
"Như thị ngã văn, nhất thời Phật tại Xá Vệ quốc Kỳ Thọ Cấp Cô Độc Viên, dữ đại Tỳ kheo chúng, thiên nhị bá ngũ thập nhân câu
Nhĩ thời Thế Tôn thực thời, trước y trì bát, nhập Xá Vệ đại thành khất thực
Vu kỳ thành trung, thứ đệ khất dĩ, hoàn chí bổn xứ
Phạn thực ngật, thu y bát, tẩy túc dĩ, phu tọa nhi tọa..
Miệng thì thao thao bất tuyệt đọc đến đây, ông thầy chùa kia nhìn Trần Nặc: "Đệ nhất phẩm chỉ có chừng này thôi..
Muốn tôi đọc tiếp đệ nhị phẩm không
Trần Nặc bật cười thành tiếng
Tên lừa đảo này cũng có tài đấy
Hắn vui vẻ ném ngay hai mươi đồng vào tay người này: "Coi như trả công đọc kinh
Nói xong, lại kéo Tôn Khả Khả và Tiểu Diệp Tử định đi
"Chờ một chút đã!
Ông thầy chùa giả lại chặn đường
Sau khi nhét tiền vào túi, thầy chùa giả nhìn Trần Nặc, rồi nhìn Tôn Khả Khả: "Bần tăng không lừa các vị, cô gái này thực sự có vận rủi quấn thân đấy
"Ồ
"Vị nữ thí chủ này gần đây có phải làm gì cũng không suôn sẻ, hay gặp chuyện xui rủi không
"Ừm, đúng vậy
Trần Nặc gật đầu
"Mọi chuyện, có thể không lớn lắm, nhưng chuyện lớn nhỏ cứ liên tiếp xảy ra, có phải vậy không
"Không sai
Trần Nặc gật đầu, Tôn Khả Khả bên cạnh cũng tò mò nhìn chằm chằm tên thầy chùa giả kia
"Chắc chắn cô cũng chịu nhiều khổ sở, giao thiệp với mọi người cũng bị chỉ trích nhiều, chắc công việc, học hành gì cũng gặp chút trắc trở nhỉ
"Ối chao
Trần Nặc cười, đôi mắt của chàng trai đã nheo thành một đường
Thầy chùa kia thở dài, chậm rãi nói: "Xem ra lời bần tăng nói đúng rồi, hôm nay ngẫu nhiên gặp cũng là do duyên phận, bần tăng cũng có một biện pháp, có thể giúp thí chủ hóa giải tai ương này..
Ai
Ai
Ai
Ai
Chưa dứt lời, Trần Nặc đã nhanh tay túm lấy cánh tay người này, nhẹ nhàng xoay tay, liền bẻ ngược cánh tay hắn ra sau lưng, ép người này xoay người xuống
"Nói đi, theo dõi bạn gái ta mấy ngày rồi
Sao lại ra tay ở cầu thang, lại còn đi trộm bài thi của trường để đổi đáp án
Trần Nặc vẫn cười, nhưng ánh mắt đã lạnh tanh
"Hả
Cái gì
A da
Oan uổng quá
Lão đệ, buông tay, buông tay
A da đau quá đau quá, gãy mất rồi gãy mất rồi
Trần Nặc buông lỏng tay, rồi thuận thế tung một cú ám kình, ném người này xuống đất, thầy chùa giả lập tức ngồi bệt xuống
Hắn xoa vai, than thở: "Lão đệ này, ra tay lỗ mãng quá
Ngươi oan cho ta rồi
"Đừng gọi lão đệ
Trần Nặc thản nhiên nói: "Không nói rõ ràng, một lát nữa ngươi quỳ xuống gọi ba ba
【Ngày đầu tháng, cầu nguyệt phiếu!】