Chương 299: 【Tặng gói quà lớn?】 Sáng sớm hôm sau
"Tóc của ngươi đâu
Đứng ở hậu viện cửa hàng của Lỗi ca, nhìn Lỗi ca trọc lóc trước mặt, Trần Nặc tỏ vẻ hiếu kỳ
Lỗi ca mặt mày khổ sở: "Không phải đó sao, lại cạo sạch rồi
Trần Nặc: "..
Lỗi ca thở dài: "Ta cũng hết cách rồi
Vấn đề này quái dị quá
Ai đời nào một ngày trước còn đầu trọc, ngày thứ hai liền mọc tóc
Bạn gái ta bị dọa cho hoảng hồn, còn tưởng ta bị bệnh gì nặng, ta phải khó khăn lắm mới trấn an được nàng, còn dặn nàng tuyệt đối đừng kể ra ngoài
Khó nói quá
Hôm qua ta bị hù nên không mở cửa, bạn gái đưa ta đến bệnh viện rồi tôi mới về nhà
Nhưng hôm nay còn phải mở cửa làm ăn
Hôm nay đám nhân viên trong tiệm mà thấy tóc tôi mọc ra, biết nói sao đây
Giải thích không rõ, còn khiến người ta bàn tán
Thế nên tôi vừa quyết tâm liền cạo luôn cho rồi
Lỗi ca đáng thương, đến đoạn "Cạo đi" thì giọng nghẹn lại, ánh mắt khiến người ta xót xa
Vừa nói, Lỗi ca vừa quay người, lôi từ trong ngăn kéo ra một bọc giấy được gói bằng báo, nhẹ nhàng mở ra..
Bên trong là một đống tóc
"Cái này là tự tôi cạo, giữ lại cho cậu xem xem có nhìn ra cái gì không, không dám vứt đi
Không dám vứt..
vẫn không nỡ vứt mà
Trần Nặc thở dài
Dù sao việc vẫn phải làm
Cầm lấy đống tóc gói bằng báo, véo một nhúm lên, xem xét kỹ
Ngắm nghía qua lại, sau đó đột nhiên ngón tay miết một cái, ma sát tạo thành ngọn lửa, nhanh chóng đốt cháy nhúm tóc
Theo ngọn lửa tắt đi, tóc hóa thành tro tàn
Lỗi ca vẻ mặt đau khổ: "..
Trần Nặc trầm ngâm một lát, chỉ vào cái ghế trước mặt: "Ngồi xuống đây
"Ừ
Lỗi ca hít sâu một hơi, biểu cảm nghiêm trang ngồi xuống
Trần Nặc trước tiên lắc lắc đầu trọc của Lỗi ca nhìn kỹ – tóc tuy đã cạo sạch nhưng chân tóc vẫn rõ ràng
Rồi nghĩ ngợi, kéo cổ tay Lỗi ca, bắt mạch
"Thế nào, Nặc gia cậu còn biết cả đông y
"Không biết
Trần Nặc lắc đầu: "Đừng nói chuyện
Bắt mạch, nhắm mắt trầm tư một lát, Trần Nặc mới mở mắt nhìn Lỗi ca
"Nhìn ra được gì không
"Emmm..
Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Hai ngày nay có chuyện gì xảy ra không
Ví dụ..
bị nhện cắn một cái chẳng hạn
"...Không
"Vậy, có nhìn thấy giao diện mờ mờ, hệ thống gì không
"Cũng không
"Thế à..
vậy có nhặt được đồ vật kỳ quái nào, như cái nhẫn rách nào đó, rồi bỗng dưng trong đầu nghe thấy tiếng gì lạ không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tự xưng là lão gia gia gì đó
"Vẫn không có..
"Vậy..
Trần Nặc còn định nói tiếp, Lỗi ca sắp khóc: "Này, Nặc gia, tôi rốt cuộc bị làm sao vậy
"Không sao
Trần Nặc bỏ tay Lỗi ca ra, không bắt mạch nữa
Lỗi ca thấp thỏm: "Vậy tôi..
vừa nói, vừa chỉ vào đầu mình
Trần Nặc ngẫm nghĩ: "Cạo thì cạo thôi, vừa hay
"Cái gì vừa hay
Ý gì
"Ngươi trọc, cũng mạnh hơn
Lỗi ca trợn mắt há mồm nhìn Trần Nặc, ngơ ngác một lúc lâu, biểu tình trên mặt sắp khóc tới nơi
"Không hiểu
Trần Nặc nghĩ: "Nói không rõ, ta làm cho ngươi xem
Nói xong, tùy tay cầm lấy cái vặn vít bên cạnh, tóm lấy một tay của Lỗi ca, nhanh như chớp giơ tay đâm xuống
Lỗi ca chưa kịp phản ứng, cái vặn vít đã đâm thủng lòng bàn tay Lỗi ca, máu phun ra như mưa
Lỗi ca kinh hãi kêu lên, theo phản xạ rụt tay lại, chưa kịp mở miệng, Trần Nặc đã giữ tay cậu lại, quát: "Nhìn kỹ
Lỗi ca: "..
Ngọa tào?
Cái lỗ nhỏ bị cái vặn vít đâm thủng trong lòng bàn tay, với tốc độ mắt thường nhìn thấy, máu chảy nhanh chóng chậm lại, rồi dần ngừng hẳn, lớp da thịt bên ngoài bị đâm thủng cũng nhanh chóng từ từ khép lại
Không bao lâu, vết thương đã lành, biến thành một vệt trắng nhạt..
Sau đó màu da dần đậm lên, hoàn thành sự lắng đọng sắc tố, da thịt bị thương nhanh chóng trở lại màu da bình thường xung quanh
Qua thêm mấy phút, nhìn lại thì gần như không còn thấy dấu vết bị thương trước đó
"Ngọa tào
Ngọa tào
Ngọa tào a
Lỗi ca liên tục kêu lên
"Đã bảo ngươi rồi, ngươi trọc, cũng mạnh hơn
Trần Nặc thở dài
Vừa nãy kiểm tra, Trần Nặc đã dùng tinh thần lực thấm vào, kiểm tra cẩn thận cơ thể Lỗi ca, phát hiện ra một điểm bất thường
Tốc độ vận chuyển năng lượng trong không gian ý thức của Lỗi ca nhanh hơn người bình thường rất nhiều
Đồng thời, cơ thể Lỗi ca, ở phương diện tế bào, độ hoạt hóa dường như cũng trở nên cực kỳ sống động
Nói đơn giản, chính là sự thay đổi, vận hành của tế bào như thể chứa năng lượng vượt xa người thường
Trần Nặc trầm ngâm một lúc, cẩn thận nghĩ
Trong cơ thể và không gian ý thức của Lỗi ca, không hề có dấu hiệu của ngoại lực can thiệp
Nguồn năng lượng biến đổi này, dường như đến từ bản thân Lỗi ca
Vậy..
Lỗi ca "thức tỉnh" rồi sao
Một khả năng cực kỳ nhỏ
Nhưng cũng không phải không có
Dù sao ngày thường Lỗi ca tiếp xúc với người có năng lực như mình rất nhiều
Trần Nặc nhớ lại, đời trước đã từng đọc được trên một trang web ảo thuật, có người đưa ra giả thiết tương tự:
Một người bình thường nếu tiếp xúc nhiều với người có năng lực, liệu có khả năng vô tình bị ảnh hưởng bởi năng lượng từ người đó, kích hoạt tiềm năng bản thân, từ đó "thức tỉnh"
Trần Nặc nhớ, lần đó có rất nhiều người bình luận
Đương nhiên, đa phần chỉ hùa theo cho vui
Nhưng cũng có người nghiêm túc nghiên cứu, thảo luận
Trong ký ức của hắn, quả thật có người từng thực hiện nghiên cứu chuyên sâu
Một người làm bác sĩ, cũng là người có năng lực, sau khi bất chợt nảy ra ý tưởng, liền bí mật rút máu của lão bà tối ngày chung đụng với mình, rồi thực hiện so sánh tại những mốc thời gian khác nhau, thực hiện các so sánh khác nhau
Cuộc thí nghiệm kéo dài một năm trời
Về sau không ai còn để ý đến đề tài này, nhưng cái người có năng lực kia rõ ràng là kiểu người tương đối cố chấp, liên tục một năm trời không ngừng cập nhật tiến độ thí nghiệm
Cuối cùng gần như chẳng ai quan tâm, chỉ có hắn đều đặn đăng số liệu so sánh mới nhất
Trần Nặc vì buồn chán mà vẫn thường xuyên xem lại – như xem bản cập nhật vậy
Kỳ thực hắn cũng tò mò, cuối cùng kết luận này sẽ ra sao
Liệu một người bình thường, tiếp xúc lâu với một người có năng lực, có dễ dàng thức tỉnh hơn không
Kết quả..
Người đăng bị thái giám
Không biết từ khi nào, cái người có năng lực đó không đăng nữa
Về sau Trần Nặc còn hỏi thăm người khác, biết được rằng..
Gã bị treo
Trong một lần nhận nhiệm vụ thì bị người ta chơi chết
"Này, Nặc gia, tôi ít học đừng lừa tôi nha
Tôi..
Đây là thành người có năng lực rồi hả
Lỗi ca trừng mắt nhìn Trần Nặc
"Ừm, coi như vậy đi – khẳng định là thế
Trần Nặc gật đầu: "Nhưng tại sao lại như thế thì ta cũng không rõ, không tìm được nguyên nhân
Có lẽ đột nhiên thức tỉnh thôi
"Thức tỉnh
Lỗi ca ngẫm nghĩ, vừa có chút hưng phấn vừa có chút hiếu kỳ: "Nặc gia, có phải giống như cậu không
Hay là như Lâm Sinh
Trần Nặc nghĩ một lát: "Kỳ thật ai cũng có khả năng thức tỉnh, chỉ là người có thiên phú mạnh thì thức tỉnh sớm hoặc dễ dàng hơn thôi
Còn người thiên phú thấp thì cả đời cũng không thức tỉnh được
Trên thế giới này, 99,9999999% đều thuộc trường hợp sau
Còn ngươi, xem như một ngoại lệ đi
Hoặc là..
có thể là..
là do tiếp xúc với bọn ta quá lâu, bị năng lượng bọn ta vô tình tỏa ra kích thích, rồi bỗng..
bốp
Một phát thức tỉnh
Sau đó Trần Nặc dứt khoát dạy cho Lỗi ca một bộ phương pháp rèn luyện năng lực và kiểm soát, luyện tập thiền định
Vỗ vỗ vai Lỗi ca: "Chúc mừng ngươi Lỗi ca
Nhưng ta nhắc ngươi, đa phần sự thức tỉnh đều mang tính tạm thời, sau khi bị một năng lượng nào đó kích thích, có người liền thức tỉnh ngay, sau khi kích hoạt thì nếu không cố gắng khống chế, dần dần trạng thái kích hoạt này sẽ bình thường trở lại, sau đó dần chìm vào giấc ngủ
Nên nếu muốn duy trì năng lực này thì phải củng cố nó
Thời kỳ đầu thì phải huấn luyện nhiều, luyện tập khống chế lực, khi đó năng lực này mới có thể cắm rễ, sau đó ổn định, trường kỳ tồn tại
Nói xong, Trần Nặc lại vỗ vỗ vai Lỗi ca rồi cáo từ
Hôm nay còn nhiều việc phải làm, phải chạy mấy chỗ
Nhìn Trần Nặc lảo đảo rời đi, Lỗi ca ngây người ra
Không phải..
Năng lực này..
Huấn luyện nhiều, ổn định lại
Huấn luyện như thế nào chứ
Chẳng lẽ phải tự đâm mình hai nhát
Cầm cái vặn vít Trần Nặc vừa tùy tiện vứt lại, Lỗi ca nắm trong tay, lòng dạ xoắn xuýt vô cùng
Cái này..
không làm được mà
Buổi sáng ghé qua tiệm mì sợi của Quách lão bản, nhận từ tay lão một gói thịt bò đã gói kỹ
Trần Nặc thật sự không muốn nhận, nhưng không đành lòng trước sự nhiệt tình của lão
Thì cứ cầm vậy, về cho con mèo kia ăn, vừa hay sửa nó cái tật kén ăn
Một con mèo thôi nha, ăn uống còn hơn người, đúng là hết ý kiến
Nhìn thấy trong quán sạch sẽ, thu xếp gọn gàng
Trần Nặc hỏi: "Sao lại chuẩn bị nghỉ ngơi mà không mở cửa vậy
"Ừm
Quách lão bản lộ vẻ vui mừng, chậm rãi nói: "Ta tối qua đi luyện công, đột nhiên cảm giác bình chướng của mình có chỗ nới lỏng, nhiều năm luyện công, mấy chỗ khí cơ vẫn tích tụ dường như cũng bắt đầu dao động
Ta nghĩ, chắc là hơn mười năm khổ luyện, giờ đã đến lúc rồi
Ta hỏi Tứ tiểu thư, nàng cũng thấy khí tức luyện công trôi chảy hơn nhiều
Ta và nàng bàn bạc, dứt khoát dừng việc buôn bán, hai người về Tây Bắc Quách thị tổ trạch, bế quan khổ luyện một thời gian, có lẽ lần này thật sự đột phá
Ta và lão bà luyện chung một môn công phu, hai người bế quan hợp luyện, hiệu quả còn cao hơn chút
Trần Nặc nghe, trong lòng khẽ động, gật đầu: "Vậy chúc mừng Quách lão bản, chúc ông lần bế quan này thành công
Đi ra khỏi tiệm mì của Quách lão bản, Trần Nặc cau mày, trong lòng cẩn thận suy tư vài vấn đề
Nhìn đồng hồ, chưa đến giữa trưa
Hôm nay còn phải đến nhà lão Tưởng ăn cơm
Ừ, còn chuyện hôm qua Đại Chí nói, hắn luyện công bỗng khai khiếu gì đó..
Đúng rồi
Còn có Satoshi Saijo
Chặn một chiếc taxi, đi hướng Bát Trung
Vào bộ quốc tế, đến trước văn phòng giáo sư, rồi thấy Satoshi Saijo không có trong lớp
Điều này có chút kỳ lạ
Satoshi Saijo khác với ta, cô gái này luôn tự xây dựng hình tượng ngoan ngoãn, học sinh giỏi
Dù là ở bộ quốc tế không mấy chú trọng học hành, Satoshi Saijo cũng chưa từng trốn học
Đang nghĩ thì điện thoại trong túi chợt reo, lấy ra xem, chính là Satoshi Saijo
Nghe máy
"A Tú, hôm nay cậu..
"Ta ở trường
"Vậy..
cậu có thể đến ký túc xá của tớ không
"Hả
Trần Nặc nhíu mày: "Cậu..
"Tớ..
hôm nay, gặp chút chuyện
Đầu bên kia điện thoại, giọng Satoshi Saijo có vẻ bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang cố kìm nén cảm xúc
"Được
Trần Nặc cúp máy, nhanh chóng đi về phía ký túc xá của bộ quốc tế
Đứng trước phòng Satoshi Saijo, Trần Nặc gõ cửa
Cánh cửa từ từ mở ra
Trần Nặc bước vào, rồi đột nhiên sững sờ
Căn phòng nhỏ, vừa nhìn đã hết, vậy mà lại trống rỗng, không một bóng người
Cửa phòng phía sau cũng chậm rãi tự động đóng lại
Trần Nặc khẽ động, thân thể trong nháy mắt lướt ngang một mét, tay giơ lên, trực tiếp chụp lấy thứ vô hình đang chuẩn bị đập vào vai hắn
Lực đạo nhẹ nhàng rung động
Ầm một tiếng, trong không khí phảng phất có gì đó bị hắn ném ra, đánh vào bàn ăn trong phòng
Ầm
Bàn ăn dường như bị va vào một cái, thứ vô hình kia lùi lại rồi lại tiếp cận
Trần Nặc nheo mắt, tinh thần lực đã mở, niệm lực ngưng tụ chuẩn bị phóng ra..
Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trong không khí trước mặt
"A Tú, là tớ..
"...?
Trần Nặc ngây người
Mấy phút sau
"Vậy..
theo lời cậu nói..
Cậu..
buổi sáng phát hiện mình có thể ẩn thân
Rồi cậu phát hiện mình căn bản không khống chế được trạng thái ẩn thân này
Trần Nặc trừng mắt nhìn..
ừm, hắn chẳng thấy gì, trước mặt trống không, hình bóng Satoshi Saijo hoàn toàn không lọt vào mắt
Mà, điều quái dị nhất là, cái "ẩn thân" của Satoshi Saijo vô cùng lợi hại
Không chỉ ẩn thân về thị giác, lúc Trần Nặc mới vào..
Với trình độ của một đại lão như hắn, dù nhắm mắt, khi đứng trước mặt một người, hắn cũng cảm nhận được
Nhất là với tinh thần lực mạnh mẽ và nhạy bén, không thể lọt qua cái ẩn núp về thị giác được
Nhưng hết lần này tới lần khác, vừa vào phòng, đến cả Trần Nặc cũng không phát giác được Satoshi Saijo ẩn thân
Giờ phút này, Trần Nặc phải cố ý mở rộng xúc giác tinh thần lực để "nhìn trộm", mới có thể bắt được sự tồn tại của Satoshi Saijo trong không khí
Kỹ năng này..
quả thực là năng lực tuyệt nhất để làm s.á.t thủ
Ngay cả những người có năng lực bình thường khác cũng khó mà phát giác
"Tối qua tớ hẹn với cậu, sáng liền đến trường chờ
Nhưng tiết đầu vừa hết, tớ đi toilet thì không hiểu sao bỗng nhiên ẩn thân
Giọng Satoshi Saijo có chút sợ hãi: "Tớ không biết chuyện gì, cũng không biết làm sao làm được..
Tớ còn đứng trước gương rửa tay mới phát hiện trong gương không thấy mình
Sau đó..
tớ sợ
Tớ trốn trong nhà vệ sinh không dám ra, liều mạng kiểm tra mình và năng lực..
lát sau, tớ lại không ẩn thân nữa
Lúc đó tớ sợ lắm, cũng ở lại rất lâu, rồi thấy không ổn nên về nhà luôn
Thực tế chứng minh, tớ về nhà đúng
Tớ chưa vào đến nhà, vừa vào tòa nhà, đi ở cầu thang, tớ lại phát hiện mình lại vào trạng thái ẩn thân
Trạng thái này tớ không điều khiển được
Cứ chợt có chợt không
May là tớ về nhà, nếu trong trường, thế nào cũng làm náo loạn, hù người khác
Trần Nặc lắng nghe rất chăm chú, vừa nghe vừa cau mày
Ngay lúc này, đột nhiên trên sàn nhà phía đối diện bàn trà, hình ảnh của Satoshi Saijo từ từ, từng chút từng chút hiện ra
Cô gái quỳ trên đất, đối diện Trần Nặc, đầu tiên ngẩn ra, rồi đưa tay lên nhìn mình
"Tớ, tớ lại nhìn thấy mình
"Ừm, cậu đã giải trừ ẩn thân
Trần Nặc thở dài
"Tớ..
tớ không biết tại sao..
"Ta biết
Giọng Trần Nặc có chút kỳ quái: "Cậu..
thức tỉnh năng lực mới..
Hơn nữa, cậu mạnh hơn
"Hả
"Ừ, ý là vậy
Khác với Lỗi ca, Trần Nặc nói với Satoshi Saijo bằng giọng điệu nghiêm túc
Trần Nặc thật sự biết
Vì kiếp trước hắn đã từng trải qua..
Satoshi Saijo, biệt hiệu "Lam Môi" - một trong những năng lực của nàng, chính là "Tuyệt kỹ che giấu tối thượng"
Nói cách khác, kiếp trước, khi Trần Nặc quen Satoshi Saijo, về sau là biết cái thuật ẩn thân này
Đây là con đường tiến hóa sau khi năng lực của Satoshi Saijo tăng tiến
Kiếp trước Satoshi Saijo là như vậy
Kiếp này..
hiển nhiên, năng lực của Satoshi Saijo ngày hôm nay đã có sự tiến bộ
Nhưng vấn đề là..
Sao lại là hôm nay?
Trần Nặc nhớ rõ ràng, kiếp trước, thuật ẩn thân của Satoshi Saijo là khi nàng khoảng hai mươi tuổi, sau khi năng lực và cảnh giới thăng cấp mới phát tỉnh
Kiếp này..
cô gái kiếm đạo Nhật Bản trước mắt mới mười sáu tuổi thôi mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bỗng nhiên thực lực tăng mạnh?
"Hô..
Sau khi thở dài một tiếng, Trần Nặc suy nghĩ..
Trước cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã
Không thể để Satoshi Saijo thế này, người đang sống sờ sờ, chợt ẩn chợt hiện, làm sao dám ra ngoài
Ra ngoài không hù chết người mới lạ
May là vấn đề này, Trần Nặc đã có biện pháp giải quyết
Khi tiểu Lam Môi đi theo mình kiếp trước, trải qua thăng cấp, tăng trưởng năng lực, cuối cùng vẫn là nhờ Trần Nặc chỉ dạy mà đạt được tiến bộ
Vì thế, Trần Diêm La rất rõ ràng phương pháp và kỹ năng huấn luyện của Lam Môi
Hắn cũng vô cùng thông thạo tuyệt kỹ huấn luyện của Lam Môi kiếp trước
Không do dự, đem bộ tuyệt kỹ huấn luyện vốn là của tiểu Lam Môi kiếp trước, dạy lại cho tiểu Lam Môi trước mắt
"Bộ phương pháp huấn luyện này, rất hợp với cậu, hai ngày này cậu cứ dùng phương pháp này huấn luyện năng lực mới thức tỉnh, tin rằng với thiên phú và năng lực lĩnh ngộ của cậu, chắc chẳng mấy chốc sẽ nắm vững được kỹ năng này
Dù sao..
cũng là tăng thực lực, không phải chuyện xấu
Hơn nữa..
bộ phương pháp luyện tập này, rất hợp với cậu
Ai..
có thể không hợp sao
Vốn chính là phương pháp tu luyện tiểu Lam Môi tự mình tìm ra, dựa trên các điều kiện của mình ở kiếp trước
Satoshi Saijo không biết gì, nhưng vẫn rất vui mừng: "Tớ biết mà, A Tú lợi hại nhất
Cậu nhất định có cách giúp tớ
Ách..
phương pháp này thật ra kiếp trước là cậu tự nghĩ ra đấy..
"À đúng rồi
Hôm nay tớ tìm cậu có chuyện quan trọng
Satoshi Saijo thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Tai nạn xe hôm qua, tớ thấy có vấn đề
"Ừ, cậu nói đi
Trần Nặc nhíu mày
"Thực ra cũng đơn giản thôi: A Tú, với thực lực và tố chất của tớ, sao một tai nạn xe bình thường lại khiến tớ không kịp phản ứng, không bảo vệ mình được, còn khiến tớ bị đâm bất tỉnh
Trần Nặc nghe, giờ phút này mặt không lộ chút kinh ngạc
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Ừm, ta hiểu
Chậm rãi đứng lên, Trần Nặc dặn Satoshi Saijo: "Cậu cứ ở nhà đừng đi đâu, trước luyện kỹ năng mới cho thật tốt
Còn chuyện tai nạn xe..
ta sẽ lo liệu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Nặc ra khỏi nhà Satoshi Saijo thì đã giữa trưa
Lúc xuống lầu, mặt trời đứng bóng
Buổi trưa, bên trong khuôn viên bộ quốc tế cách đó không xa có một chút nhân khí
Trên bãi tập có học sinh đi tới đi lui, còn có hướng phòng ăn, không ít học sinh ra ra vào vào
Trần Nặc lông mày nhíu chặt, chỉ là đi từ từ ra khu ký túc xá, cũng chưa đi hướng lầu dạy học, mà là ngược lại đi hướng thao trường
Đi lên bục xi măng, Trần Nặc tìm một góc rồi chậm rãi ngồi xuống
Lỗi ca, Satoshi Saijo, còn có..
Quách lão bản, Tứ tiểu thư
Hoặc là chính là thực lực đột nhiên tăng mạnh, hoặc là chính là bỗng nhiên thức tỉnh
Ngoài ra..
Đúng, còn có Chu Đại Chí, hôm qua trong điện thoại nói không quá cẩn thận, bất quá nghe, giống như cũng là luyện công đột nhiên một chút liền..
Ừm..
Đều là người bên cạnh mình..
Trần Nặc nghĩ ngợi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên
Hắn nhìn xem phương hướng trước mặt, trống rỗng không có bóng người
Trần Nặc lại lộ ra nụ cười cổ quái
"Cho nên..
Ngươi là đến đưa phúc lợi sao
Cho người bên cạnh ta đều đưa một món quà lớn
Còn có..
Tối hôm qua ta nằm mơ..
Cũng là ngươi đang nhìn trộm cùng kiểm tra trí nhớ của ta à
Im lặng..
Không có phản ứng..
Trần Nặc lắc đầu, cười cười: "Tốt, ta biết ngươi khẳng định đang ngó chừng ta
Phải không..
Ra nói chuyện đi
An tĩnh hai giây
Bỗng nhiên, Trần Nặc trong lỗ tai nghe được một thanh âm
"Nói chuyện phiếm có thể..
Bất quá ngươi phải mời ta ăn bánh bích quy..
Đúng, còn phải thêm một bình cocacola
Trần Nặc cười, vỗ tay một tiếng: "Thành giao
Ta lại ngoài định mức dâng tặng một phần kem ly
Ngươi thích ăn vị gì
"..
Vị sô cô la..
"Thật là đúng dịp, ta cũng thích vị này..
"Vị sô cô la..
Vị vani..
Vị bơ..
Vị ô mai..
Lại thêm một vị xoài nữa
Đúng, không muốn vị trà xanh, ta không thích
Trần Nặc: "..
..
Thở dài: "Gu tốt đấy
Không bằng ngươi nói một chút ngươi còn muốn ăn cái gì
Nói hết ra đi
"..
Bánh bông lan, bánh gatô, donut, sữa xưa kia, chè đậu đỏ, còn có trà sữa, muốn nhiều đường..
Trần Nặc nghiêm túc nghe một phút, khe khẽ thở dài:
"Cực kỳ tốt, chí ít ta xác định, ngươi khẳng định không phải nữ hài tử."