Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 494: 【 bái kiến tiểu sư thẩm 】(1)




Chương 494: 【 ra mắt sư thẩm nhỏ 】(2) Lúc này, mèo xám bỗng nhiên phản ứng lại, nó đột nhiên ngậm miệng, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Nặc

Mèo xám có chỗ phát hiện
Trần Nặc cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mèo xám
Sau đó, Trần Nặc chậm rãi gật nhẹ đầu
Mèo xám đột nhiên biến sắc
Trần Nặc nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật ngươi..
"Đừng nói
Đừng nói ra
Đừng nói!
Mèo xám bỗng nhiên dựng lông lên như bị điện giật
Nó vụt một cái, từ ghế đá lẻn lên cành cây
"Đừng nói ra!
Khẳng định là nó
Nó làm ảnh hưởng tới trí nhớ của ta
Là nó đang ra tay!
Giọng mèo xám mang theo một tia e ngại: "Nếu là như vậy, ngươi đừng nói cho ta
Ta cũng không muốn tham gia vào thiết kế của nó
Meo



[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Meo




Bản miêu đã bỏ cuộc chơi!
Đừng có lại đi mưu hại bản miêu!
Meo



Ta cái gì đều không muốn biết!
Nói xong, con mèo này phảng phất nhận được kinh hãi cực lớn, một làn khói xông vào rừng cây
Nó thế mà..
Chạy mất
Trần Nặc kêu mấy tiếng, nhưng mèo xám bỏ chạy với tốc độ không hề giảm bớt, mà là cũng không quay đầu lại, hốt hoảng mà đi
Trần Nặc tròng mắt đảo quanh, bỗng nhiên đối chỗ bụi cây lắc lư ở nơi xa, chính là vị trí mèo xám trốn chạy, rống lớn một tiếng
"Lần cuối cùng ngươi gặp Vân Âm là vào năm 1981!
Vừa dứt lời, trong bụi cây lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi của mèo xám
"Meo




Lần này, mèo xám biến mất, cũng không quay trở lại nữa
Trần Nặc phủi tay
Hừ, bất kể thế nào, không thể để con mèo bí mật này biết quá nhiều chuyện
Cạch
Cửa phòng được mở ra, Lộc Tế Tế thò đầu ra nhìn cửa
Trần Nặc đã đứng ở cửa đổi dép lê
"Về rồi
"Ừ
Trần Nặc hít một hơi thật sâu, đổi dép lê rồi đi vào phòng khách
Lộc Tế Tế mỉm cười nhìn Trần Nặc: "Nhìn thấy con mèo kia rồi
"Gặp rồi
"Hỏi được gì không
"Không có thu hoạch lớn lắm, bất quá..
Ta đã chơi xỏ nó một phen
Lộc Tế Tế nhoẻn miệng cười, chậm rãi đi tới, đứng ngay trước mặt Trần Nặc, cách nửa bước, ngẩng đầu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Trần Nặc
Trần Nặc cũng lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Lộc Tế Tế
Bỗng nhiên, hắn đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lộc Tế Tế, đầu ngón tay theo hình dáng gương mặt Lộc Tế Tế sờ soạng một vòng, phảng phất muốn thông qua xúc giác của đầu ngón tay, một lần nữa khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu
Sau đó, Trần Nặc rốt cục khẽ thở dài, dang hai tay, ôm lấy eo Lộc Tế Tế, ghì nàng vào trong ngực
"Ngươi, hôm nay có hơi lạ
"Ừm, thực sự có hơi lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lộc Tế Tế khẽ nói: "Chuyện của Trần Kiến kia..
Khiến ngươi bối rối lắm sao
"Có lẽ
Trần Nặc nhỏ giọng nói
"Không sao, ta tha thứ cho sự quái dị của ngươi hôm nay
Lộc Tế Tế cười ngọt ngào
"Hả
Tha thứ
"Đúng đó
Lộc Tế Tế nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Trần Nặc: "Ngươi từng nói với ta, ngươi đã cố gắng cứu ta, cứu được mấy chục đời
Mỗi một đời, chúng ta ở bên nhau có lẽ chỉ có mười năm tám năm
Nhưng mà mấy chục lần cộng lại..
Chúng ta đã yêu nhau hơn một trăm năm rồi
Vợ chồng bình thường, làm gì có thể yêu nhau hơn một trăm năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói rồi, Lộc Tế Tế ngẩng đầu, cười ngọt ngào với Trần Nặc: "Cho nên nha, ông lão bà lão, ta tha thứ cho ngươi
Trong lòng Trần Nặc khẽ thở phào nhẹ nhõm
Thật ra cũng không phải do Trần Tiểu Cẩu trước đó nói tâm lý quá trẻ con
Cái kiểu cô nhóc năm sáu tuổi biến thành bà xã của mình nên không thích ứng
Vấn đề mấu chốt là..
Thời gian quá ngắn
Đối với Trần Nặc mà nói, năm 1981 vẫn còn là chuyện vừa mới xảy ra mấy tiếng trước
Mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, khiến hắn trong khoảng thời gian đó nhìn thấy cô bé năm sáu tuổi biến thành người phụ nữ của mình, tự nhiên là không thích ứng được
Một chút gánh nặng trong lòng này, thật ra có thể theo thời gian trôi đi để tiêu hóa
Cho nên mới có chuyện vừa về, đối mặt với hành động thân mật của Lộc Tế Tế lại có chút kháng cự
Rốt cuộc, đối với Lộc Tế Tế mà nói, đã qua hai mươi năm
Nhưng đối với Trần Nặc mà nói
Chuyện xuyên qua năm 1981 mới vừa kết thúc mấy tiếng trước thôi
Bất quá, tất cả đều tan thành mây khói theo câu "ông lão bà lão" của Lộc Tế Tế
Trần Nặc cười ha hả, bỗng vươn tay nâng bổng Lộc Tế Tế lên, ôm cả người nàng
"Đi, vợ chồng, phải làm một chút chuyện vợ chồng nên làm mới đúng
Buổi sáng, Tôn Khả Khả ngồi vào một chiếc xe hơi trước cổng trường
Lão Tôn ngồi ở hàng ghế sau, lúc Tôn Khả Khả lên xe, lão Tôn nhích mông, ngồi vào trong để chừa chỗ cho con gái, rồi gật đầu: "Tiểu Triệu à, đi thôi
"Vâng, hiệu trưởng Tôn
Xe ô tô chậm rãi khởi động
"Đồ đạc mang đủ chưa
"Dạ, đồ thay, đồ rửa mặt, với lại một số sách tài liệu giảng dạy, đều mang rồi
Tôn Khả Khả hơi thâm quầng mắt, thần sắc cũng có chút không được tinh thần
"Sách..
ở đâu cũng có mà, với lại con chỉ đi thực tập ngắn hạn thôi, trải nghiệm chút môi trường giáo dục cơ sở
Lão Tôn thở dài: "Mẹ con vì chuyện này mà lại cãi nhau với ta một trận, thôi, quay về con gọi điện thoại khuyên nhủ mẹ đi
"Dạ, con biết
Tôn Khả Khả gật đầu, cười nói: "Ba, con thực sự thích làm việc này
Con đã học sư phạm, con chỉ muốn giống ba, làm một giáo viên giỏi
Trong mắt lão Tôn ánh lên một tia vui mừng: "Ừ
Dừng một chút, ông lại chậm rãi nói: "Lần này là do tập đoàn giáo dục muốn hoàn thành đánh giá hiệu quả xã hội doanh nghiệp, ta vừa vặn có cơ hội này, báo cáo ý tưởng này
Để tập đoàn giáo dục hợp tác với cơ sở, coi như một dự án công ích, để trao đổi tài nguyên giáo dục và hỗ trợ cơ sở
Ngoài con ra, chúng ta còn tổ chức trong các trường trực thuộc tập đoàn giáo dục, tuyển chọn mười mấy giáo viên đến cơ sở giao lưu và hỗ trợ, còn quyên góp sách vở, tài liệu giảng dạy và một chút tiền
Nhưng có điều, con là con gái của ta, nhưng mà đến đó rồi, con sẽ không được ưu ái đâu, thậm chí ta còn chủ động xin, để con đến chỗ điều kiện khó khăn một chút
Cho nên..
"Con tình nguyện, nhà trường phê duyệt, coi như thực tập xã hội, với lại..
Có khổ gì, cũng chỉ có một tháng thôi mà
Tôn Khả Khả nhỏ giọng đáp
Rồi lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ..
Thật ra có thể rời khỏi Kim Lăng này, cũng tốt
Lão Tôn cười ha hả: "Bất quá cũng không đến nỗi đắng cay vậy đâu
Lần này ta đưa con đến chỗ mà lão Tưởng năm xưa về nông thôn
Trường học ở thôn đó thực ra không tệ, điều kiện tốt hơn mấy cái chỗ hẻo lánh nhiều
Với lại, lão Tưởng đã ở đó nhiều năm, chỗ đó gần như là quê hương thứ hai của ông ấy, nên..
người ở bên đó, cán bộ thôn đều là học sinh mà lão Tưởng đã từng dạy, sẽ rất quan tâm đến con
À phải, trước kia con gặp rồi đó, thằng Ngô..
Ngô..
"Ngô Thao Thao
Tôn Khả Khả lập tức nói theo
"Đúng, Ngô lẩm bẩm..
Ai da loạn hết cả lên, người ta tên là Ngô Đạo
Ở ngay trong thôn đó đó
Con qua đó, lão Tưởng đã gọi điện thoại trước, nhờ nó chiếu cố con
Nếu không quen ở ký túc xá trường học, thì để con ở nhà Ngô Đạo
Tôn Khả Khả ngây người
Ngô Thao Thao
Vậy Trần Nặc..
đại sư huynh
Mấy tiếng sau, xe con dừng lại ở cửa thôn, Tôn Thắng Lợi với tư cách là lãnh đạo đến từ tập đoàn giáo dục, được lãnh đạo trong thôn hoan nghênh
Mà Tôn Khả Khả đứng bên cạnh Tôn Khả Khả, thật ra có hơi bối rối trước cảnh tượng như vậy
Nhưng mà rất nhanh, nàng liền không còn bối rối nữa!
Nàng nhìn thấy giữa đám người, khuôn mặt tươi cười của Ngô Thao Thao, mà bên cạnh Ngô Thao Thao, còn đứng một cô nhóc quen biết
Trong khi lão Tôn đang hàn huyên với cán bộ thôn, Ngô Thao Thao đã dẫn đồ đệ đến trước mặt Tôn Khả Khả
Chưa đợi Ngô Thao Thao mở miệng, cô bé đã đứng thẳng, rồi chắp tay xoay người thi lễ
Lời nói mở miệng trực tiếp viết trên mặt
"Đệ tử Thanh Vân Môn Tư Đồ Bắc Huyền, bái kiến sư thẩm nhỏ..
Ô ô ô ô ô..
Một câu còn chưa dứt lời, Tôn Khả Khả liền biến sắc, lập tức chạy lên bịt miệng Nhị Nha lại!
Muốn chết hả
Ba ta còn ở bên cạnh kia kìa
Cái gì mà sư thẩm nhỏ!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.