Chương 81: 【lão Tưởng】 Lão Tưởng lại là Kiếp Phù Du..
Chuyện này là Trần Nặc vạn vạn không nghĩ tới
Trong lòng có chút băn khoăn nha
Lúc đầu sao, lừa Kiếp Phù Du thì làm sao, lừa thì lừa thôi
Thứ nhất là, trang web của bọn bạch tuộc quái có thể có người tốt nào
Đều là một đám thế giới ngầm kiếm tiền, giết người phóng hỏa, giang hồ đại đạo cướp đoạt chính quyền trộm tài..
Từng tên lôi ra xếp hàng bắn hết, cũng không oan uổng được mấy người tốt
Với những người dùng kiểu này trên trang web, lừa thì lừa thôi, có gì mà lương tâm áy náy
Thứ hai là..
bốn tên sát thủ kia đều do chính Trần Nặc tự tay xử lý
Kiếp Phù Du lão đồng chí chẳng qua là làm giả một chút tác dụng súng thôi
Năm mươi vạn cho không lừa hắn thì Diêm La mới có lương tâm, huống hồ còn sớm tan việc chứ
Nhưng bây giờ..
Kiếp Phù Du này lại là lão Tưởng
Sự tình liền không còn như vậy nữa
Trần Diêm La không phải người hiền lành gì, nhưng có một nguyên tắc: bao che khuyết điểm
Hắn với người ngoài có thể tùy tiện, nhưng với người của mình lại một mực rất tốt
Kéo tay muội muội một đường về nhà, trên đường Trần Tiểu Diệp thấy rõ ca ca mình có chút không quan tâm, nhịn không được hỏi: “Ca, anh đang ngẩn người hả?”
“Hả?”
“Vừa rồi dì kia hát hay ghê a.”
Trần Nặc dừng bước, ngồi xổm xuống sờ đầu muội muội: “Đó không phải hát, là hát hí kịch, ừm, đúng hơn là hát thái bình từ.” Dừng một chút, hỏi: “Em thích không?”
“..
thích a.”
“Vậy sau này còn dẫn em đến nhà dì ấy chơi, nghe dì hát cho em nghe được không?”
“Được!”
Rốt cuộc là trẻ con, nói thích vậy thôi chứ thật ra chưa hẳn thích lắm, nhưng được anh trai dẫn ra ngoài chơi thì luôn luôn vui vẻ
Lão Tưởng chăm sóc Tống Xảo Vân thuận khí một chút, mắt thấy dược hiệu đến, ánh mắt ngơ ngác của Tống Xảo Vân cuối cùng cũng dịu lại, chậm rãi từng chút một khôi phục lý trí
Trên trán người phụ nữ rịn một tầng mồ hôi, thở dài mấy hơi sau, vẻ mặt có chút tự oán: “Lão Tưởng, em có phải vừa làm mất mặt ở trước mặt học sinh của anh không...”
Lão Tưởng cười cười, quay người cầm một chiếc khăn nóng đã vắt, lau mặt cho vợ mình, dịu dàng nói: “Không có
Trần Nặc tiểu tử còn nói em hát hay, hôm nào muốn đến nghe cả bộ
Tiểu tử này lanh lợi lắm, lần sau đến, anh phải bán vé mới được.”
Khóe miệng Tống Xảo Vân giật giật mấy lần, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, tâm địa ngược lại tốt
Ai… Lão Tôn có phúc khí a.”
“Cũng chưa chắc đâu, anh nghe nói Dương Hiểu Nghệ đối với Trần Nặc không vừa ý..
Hai nhà mình là bạn bè nhiều năm, cái tính nết của Dương Hiểu Nghệ em cũng không phải không biết, lòng dạ cao lắm, chưa chắc đã để mắt đến Trần Nặc.”
Tống Xảo Vân cúi đầu nghĩ nghĩ: “Cái đó..
đứa nhỏ Trần Nặc này em thấy rất tốt, hôm nay còn cố tình đến chúc Tết anh, có lòng
Tương lai… Em nói là lỡ sau này hắn với con nhỏ mà có chuyện gì, nếu được thì anh giúp một tay, đều là trẻ con ngoan cả.”
Lão Tưởng cười cười, không nói gì, lại cầm khăn mặt đi vào nhà vệ sinh vò lại bằng nước nóng, rồi cẩn thận đưa cho vợ: “Lau mặt lại đi, chườm nóng một chút, cho tỉnh táo hơn.”
Tống Xảo Vân nhìn chồng mình, gương mặt tuy thật ra không có gì nổi bật, nhưng lại lộ ra một tia dịu dàng, thấp giọng nói: “Haizzz, thật ra cũng khổ anh
Đi theo em nhiều năm như vậy, toàn là liên lụy anh.”
Dừng một chút, Tống Xảo Vân nói: “Em lại thích đứa bé Trần Nặc đó, cả con bé em gái của nó em cũng thích, con bé đáng yêu cực kỳ...”
Nói rồi, hốc mắt Tống Xảo Vân đỏ lên
Lão Tưởng thở dài: “… Em lại nghĩ nhiều rồi, đừng nghĩ, đừng nghĩ lung tung.”
“Cái bệnh này của em, bao nhiêu năm qua rồi, cũng không cho anh lão Tưởng nhà này mụn con nào… Em, em chỉ là cứ thấy con nhà người ta, nhất là mấy bé gái đáng yêu thì thấy thèm thuồng.”
Mắt lão Tưởng cũng hơi đỏ, một tay khoác lên vai vợ, tay kia vuốt mái tóc đã hơi khô héo của vợ, khẽ nói: “Không sao đâu, bao năm qua anh cũng quen rồi, tâm tư cũng nhạt rồi, con cái gì nữa, hai vợ chồng mình già cả rồi, đừng nghĩ mấy chuyện đó
Mà không con thì không con thôi, hai mình ăn no cả nhà không lo
Cũng khỏi lo chuyện sắm sửa cho con gái rồi hồi môn phòng cưới gì
Cũng không cần nuôi lớn khóm cải trắng rồi suốt ngày lo nó bị con lợn nái nào ủi đi
Em xem lão Tôn hai năm nay, tóc bạc không ít, không phải là vì con cái mà phiền muộn sao.”
Cuối cùng hai câu này nói dí dỏm, làm Tống Xảo Vân rốt cuộc nín khóc được mà cười mỉm
Đầu Tống Xảo Vân liền gối lên cánh tay lão Tưởng: “Em thấy cái thằng Trần Nặc đó, cũng hơi giống anh hồi trẻ
Anh còn nhớ không
Hồi trẻ, cha em nghe em muốn cùng anh kết đôi, cũng là một vạn lần không chào đón anh.”
Lão Tưởng nghe vậy, nhíu mày: “Vậy nó so với anh được à
Năm đó anh dỗ cha em một tiếng, ông vui vẻ hết chỗ chê
Cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn gả con gái cho anh, còn đem hết công phu đáy hòm truyền lại cho anh
Cái này anh gọi là cả người cả của đều tới tay!”
Tống Xảo Vân ngẩng đầu, nhìn người chồng của mình, yếu ớt nói: “Là tại em đó, anh một thân bản lĩnh, lại bị em liên lụy, không thể giương cánh bay cao, phải chịu đựng trong trường dạy học, còn phải suốt ngày hầu hạ con mụ điên như em.”
“Nói linh tinh gì đó!”
Lão Tưởng vỗ nhẹ vào người Tống Xảo Vân
“Bay cái gì mà bay… giang hồ sóng to, không cẩn thận thì lật thuyền
Hồi trẻ anh không phải cũng xông xáo bên ngoài sao, nhưng năm nào không bị vài lần trọng thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bản lĩnh của anh đặt ở người thường thì là cao nhân, nhưng mà quẳng vào giang hồ thật thì chỉ là con tép, gặp đại ca thì cũng phải quỳ
Hiện giờ đi dạy học, rất tốt, không ra ngoài gây chuyện, giang hồ cũng xa, mấy năm nay sống bình an, anh thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn
Lần này, nếu không thiếu tiền thì anh cũng chẳng ra ngoài làm việc
Cũng may là ở ngay Kim Lăng, chứ nơi khác thì anh cũng chẳng đi đâu.”
Dừng lại, lão Tưởng vuốt tóc vợ mình, khẽ nói: “Cái vụ làm ăn này xong, anh có thể nghỉ ngơi một hai năm, năm mươi vạn đô la này đủ cho nhà mình tiền thuốc thang hai ba năm
Chỉ là một số dược liệu quý hiếm quá, có tiền cũng khó mà mua, anh đang đau đầu vì chuyện này.”
“Ừm, anh đừng có đi ra ngoài nữa, hai ngày trước anh đi làm việc, trong lòng em lạnh cả tim gan, cứ sợ anh xảy ra chuyện gì dọc đường.”
“Ừm, không làm không làm, anh cũng sợ.” Lão Tưởng nhỏ giọng nói: “Anh cũng chẳng còn cái tâm tư giang hồ gì, cũng sợ mình có gì bất trắc, giang hồ này nguy hiểm lắm, lỡ mà anh gặp tai ương ở bên ngoài… bản thân anh thì không sợ, nhưng em phải làm sao
Bệnh của em mà không có người chăm sóc thì sao được.”
Nói đến đây, lão Tưởng không nén được thở dài, giọng có chút phức tạp: “Em có biết là lần này đi làm việc, anh gặp một tên ác ôn
Một hơi hạ hết bốn thằng bên kia thành thịt
Xác chết đều là anh phải đi xử lý
Đối phương thủ đoạn không tệ, một tên trong đó từng giao đấu với anh một chút, ra tay cũng cứng rắn thật
Cái lưng của anh chính là bị thương trong lần đó
Lúc đầu cái người ủy thác kia còn lừa anh một cú, trong lòng anh vẫn mang hậm hực
Nhưng mà nghĩ lại cảnh anh ban đêm xử lý bốn cái xác đó, một tên còn giao đấu với anh, cổ bị bẻ gãy ngay
Anh nghĩ tới đó thì cái sự không vui kia cũng nuốt luôn
Giang hồ này à, nguy hiểm quá!”
Tống Xảo Vân đầy vẻ lo lắng: “Vậy anh đừng đi đâu nữa
Anh cứ yên tâm dạy học, em ở nhà trông coi
Không có tiền thì không có tiền vậy, bệnh của em không hết được thì không chữa nữa, cứ duy trì được là được rồi
Thuốc thang không mua được thì dùng đồ rẻ… cứ sống qua ngày như vậy cũng được.”
Hai vợ chồng già nói chuyện một lúc
Lão Tưởng vì dỗ vợ vui, cố tình cười nói: “Hôm nay em hát “Bạch Xà truyện” cho tiểu tử Trần Nặc kia mà anh về muộn nên chưa được nghe
Nói mới nhớ em lâu không hát rồi, anh thèm nghe lắm, em có thể cho anh nghe một đoạn “Khuyên nhân phương” cho anh đỡ thèm, đã cái lỗ tai một chút được không.”
Trong mắt Tống Xảo Vân đầy vẻ dịu dàng, lại khẽ liếc chồng một cái, nhỏ giọng nói: “Hát gì mà hát, để mấy hôm nữa hát
Không phải lưng anh đau do làm việc rồi sao
Cao dán mua về chưa
Lấy ra đây em dán cho anh, xoa bóp cho anh cho nó thoải mái.”
Hai ông bà già ân ân ái ái không nhắc đến nữa
Còn Trần Nặc Trần Diêm La kéo Tiểu Diệp về đến nhà, trước cho Tiểu Diệp uống nước, sau đó lấy sách bài tập ở trường mẫu giáo cho Tiểu Diệp tô màu
Trần Nặc quay vào phòng lấy sổ ra, ghi danh hiệu đẳng 【Phương Tâm Tung Hỏa Phạm】lên
Sau đó tìm【 Kiếp Phù Du Làm Gì Nói】hiện lên..
Vào lúc ban đêm, lão Tưởng trước khi đi ngủ lên mạng, 【Kiếp Phù Du Làm Gì Nói】vừa đăng nhập đã phát hiện có thông báo chuyển khoản
【 Hệ thống thông báo: Ngài nhận được một khoản chuyển khoản 120.000 đô la, khoản chuyển này là chuyển ẩn danh… 】 Lão Tưởng ngây người
Tình huống thế nào
【Ngài có một tin nhắn ẩn danh.】 Mở ra thì nội dung là:
【 Bạn hữu, trước đây nick của tôi bị trộm, thiếu của anh mười hai vạn lần trước, đã chuyển lại mời kiểm tra.】 Lão Tưởng: Trộm nick
Mẹ kiếp ngươi nghĩ ta tin chắc
Người này ác thú vị gì vậy trời
Đùa người khác như vậy vui lắm sao
Nhưng trong lòng thì vẫn cứ vui
Mười hai vạn đô la mất rồi lại được, gần một trăm vạn tiền Trung Quốc chứ ít gì
Lão Tưởng cũng bó tay thôi
Chuyện nhà mình, dùng tiền quá độc ác
Tống Xảo Vân bệnh, lão Tưởng tìm cao nhân kê đơn thuốc, nhưng trong đó một số dược liệu quá mức quý hiếm
Một năm chỉ riêng tiền thuốc đã tốn hơn một triệu tệ
Không chỉ chữa bệnh và thuốc điều trị chứng điên, Tống Xảo Vân còn mắc nhiều bệnh mãn tính, thân thể suy nhược trầm trọng, để bồi bổ nguyên khí, còn phải ăn rất nhiều thuốc bổ quý giá
Thậm chí, không chỉ Tống Xảo Vân phải uống thuốc, ngay cả lão Tưởng cũng phải uống thuốc bổ
Vì Tống Xảo Vân bệnh tật, hàng ngày lão Tưởng còn phải vận khí châm cứu cho nàng, hao tổn nội lực ghê gớm, dù ông nửa đời người tu luyện, võ thuật đã đạt đến trình độ cao thủ nhất lưu, cũng không chịu nổi việc tiêu hao nguyên khí như vậy
Vì thế, ông cũng cần bồi bổ hàng ngày
Nếu không, thân thể đã sớm sụp đổ
Người luyện võ vốn tiêu tốn rất lớn, cái gọi là “nghèo văn giàu võ”, chi tiêu tự nhiên không nhỏ
Tính tới tính lui, đủ thứ cộng lại, một năm chi tiêu của gia đình quả thực là một con số khổng lồ
Cho nên, dù lão Tưởng đã ẩn lui giang hồ, cứ mỗi hai năm cũng phải ra ngoài kiếm ít tiền bất nghĩa
Nếu không, thực sự không chống đỡ nổi
Thời gian thấm thoắt trôi, đã đến giữa tháng Năm, sau kỳ nghỉ dài, Trần Nặc bắt đầu sinh hoạt thường nhật
Chỉ là các lớp học ở trường, hắn ngẫu nhiên trốn, ngược lại là các buổi luyện tập ở nhà lão Tưởng, không buổi nào hắn bỏ lỡ
Thậm chí, có hai lần, vào cuối tuần, giữa ban ngày, tranh thủ lúc Tống Xảo Vân không lên cơn, hắn mang theo em gái Trần Tiểu Diệp đến ăn chực
Còn nài nỉ Tống Xảo Vân hát cho hai anh em nghe vài đoạn tuồng
Tống Xảo Vân không cưỡng lại được sự mặt dày của Trần Nặc, đành phải hát, Trần Nặc nghe mà say mê
Vị Tống a di này vốn là dân trong nghề, kỹ thuật thật sự vững vàng
Không chỉ hát tuồng, Tống Xảo Vân đặc biệt thích Tiểu Diệp, còn kể cho cô bé nghe hai đoạn truyện ngắn, khiến cô bé vui vẻ vỗ tay không ngớt
Trần Nặc càng ngày càng thân thiết với nhà lão Tưởng, cũng biết thêm một số chuyện về nhà lão Tưởng — khó trách lão Tưởng và lão Tôn là bạn bè, nhân tính đều rất tốt
Thật đúng là người có tính cách thế nào thì kết giao với người có nhân phẩm tương tự
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc lão Tưởng chăm sóc người vợ thi thoảng lên cơn điên, một tay một mình, cẩn thận chăm lo không rời không bỏ đã mấy năm trời
Đây gọi là gì, đây gọi là tương trợ lúc hoạn nạn
Đây chính là phẩm tính
Hôm nay buổi sáng, trời còn chưa sáng, Trần Nặc đã dậy rất sớm, sang phòng bên cạnh nhìn Trần Tiểu Diệp vẫn còn ngủ
Trần Nặc xuống lầu, vừa chạy bộ vừa mua một túi bánh quẩy vừa ra lò
Theo đường chạy đến khu tường thành cũ, cách trường không xa
Nơi này là một khu rừng nhỏ, được coi là một công viên cây xanh tự nhiên
Buổi sáng có không ít ông bà già dậy sớm đến đây đi dạo, tập thể dục, đánh quyền
Đi vào khu rừng nhỏ, thấy có bà cụ đang dựa vào gốc cây để thư giãn, lại có ông lão vừa chống nạnh vừa đi vòng quanh khu rừng, miệng liên tục hô "Hây A ~~ a nha ~~" một cách đầy khí thế
Đây gọi là luyện khí
À, phía xa còn có người đánh thái cực quyền
Trần Nặc tìm một lát thì thấy lão Tưởng
Lão Tưởng đứng dưới một gốc cây, bên cạnh là chân tường thành, có một khoảng đất trống
Ông mặc một bộ đồ ngắn kiểu Trung Quốc, không phải loại lụa là bóng bẩy như Lý Thanh Sơn mà chỉ là vải bố thông thường
Dưới chân là giày vải đế bằng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Tưởng đứng đó, ôm tay thành một vòng
Trần Nặc thấy lão Tưởng đang vận khí, không quấy rầy, cầm theo túi bánh quẩy đứng nhìn
Một lát sau, lão Tưởng bắt đầu động tác
Thân pháp nhẹ nhàng đánh một bộ quyền
Nhìn có vẻ bình thường không có gì đặc biệt, nhưng Trần Nặc lại thấy được cái hay
Lão Tưởng di chuyển như có gió dưới chân, tay áo phất phơ, một bài thái cực quyền bình thường mà người già nào trong công viên cũng đánh được, nhưng dưới tay ông lại mang một vẻ thanh thoát siêu phàm
Sau khi đánh xong, nó mang đến một cảm giác kỳ lạ: Phảng phất như người này đánh mãi, cả người có thể bay lên
Thấy lão Tưởng đánh xong chiêu cuối, thu thế, đứng vững vàng vận khí, Trần Nặc mới cất tiếng: "Hay
Lão Tưởng hơi giật mình, mở mắt nhìn ra xa, thấy ngay gương mặt tươi cười của Trần Nặc
Lão Tưởng trong lòng có chút nghi ngờ — gần đây ở chung với tiểu tử này nhiều, càng ngày càng thấy hắn như cục kẹo da trâu
Lúc nào cũng cười toe toét, lại còn thích nhào vào góp chuyện
Lão Tưởng mình mang đầy bí mật, thực sự có chút sợ tiểu tử này
Sao hôm nay lại mò đến đây
Trần Nặc cười đi tới
"Lão Tưởng, ông đánh quyền thật đẹp
"Sao ngươi lại đến đây
Sớm tinh mơ thế này
Trần Nặc khua khua túi bánh quẩy trong tay: "Ra ngoài mua đồ ăn sáng, đi bộ đến đây thì thấy ông đánh quyền
Nói rồi tiến đến
"Ai lão Tưởng, ông đánh quyền gì thế
"Thái cực
"Vậy ông là cao thủ võ công à
"Cao thủ cái gì
Ta chỉ là một ông già bình thường, đánh thái cực quyền, ngươi coi ta là Trương Tam Phong à
"Đâu có, trong phim tôi xem Lý Liên Kiệt đánh qua rồi, nhưng đánh không đẹp bằng ông
"Ngươi thì biết cái gì đẹp với không đẹp
Trần Nặc cười hì hì nhìn lão Tưởng: "Hay là ông dạy tôi đi
"..
Không dạy
Đêm đó, Trần Nặc lại mò đến nhà lão Tưởng
Đem theo một thùng rượu đế “Nhọn trang” — nói ra thì loại rượu này 20 năm sau đã không còn
Còn có một tảng thịt khô, một bó cần tây, một túi hạt sen đậu đỏ táo đỏ quế tròn
Lão Tưởng nhìn thấy, vẻ mặt tuy vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng đã thấy ấm áp
Hả
Đây gọi là lễ vật bái sư đúng sáu lễ a
Quả là một đứa trẻ hiểu lễ nghĩa
Lần này làm lão Tưởng trong lòng thấy rất thích thú
Lão Tưởng là ai chứ, một thân bản lĩnh, tính tình cổ hủ, lại thêm chút cao ngạo và chua chát
Nhìn cái biệt hiệu của ông mà xem: Kiếp Phù Du Làm Gì Nói
Vẻ nho nhã đó
Giáo viên dạy văn nha
Việc có nhận hay không chưa nói đến, nhưng chỉ riêng việc Trần Nặc lấy ra món đồ này biểu hiện thành ý, đã khiến một người cổ hủ như lão Tưởng cảm thấy… Thật thoải mái
Huống chi… "Ngài mà không nhận, tôi coi như từ ngày mai, mỗi ngày đến cửa ăn chực
Dù sao ông không mở cửa, Tống a di cũng không để tôi chết đói
Trần cún không biết xấu hổ mà cười
Lão Tưởng thở dài
Kỳ thực những ngày ở chung quen rồi, thậm chí đôi lần buổi trưa lão Tưởng ở trường có việc không về được, là Trần Nặc đến nhà trông coi, giúp đỡ Tống Xảo Vân trong lúc nàng lên cơn bệnh
Có những cơ sở quen thuộc đó… Việc dạy quyền… Trần Nặc cười tươi rói, lấy ra một cái bao lì xì, ném thẳng vào một ngăn kéo trên bàn trà
"Tiền học phí của con đây
Lão Tưởng chớp mắt: "Thật muốn bái sư
"Bái ạ
"Vậy ngươi phải quỳ xuống dập đầu với ta chứ
"Hả
Tiền học phí của tôi đâu
Chờ tôi lấy về..
"Này
Tiểu tử nhà ngươi
Lão Tưởng vội ngăn cản, lục tìm một lúc: "Vậy… ngươi dập đầu với tổ sư gia là được chứ gì
"...Vậy cũng được
Trần Nặc thực sự không muốn dập đầu với lão Tưởng
Theo tuổi tác kiếp trước của hắn, lão Tưởng có khi còn lớn hơn hắn không bao nhiêu, dập đầu cái gì
Ngươi thấy Diêm La Vương dập đầu với người bao giờ chưa
Ngươi tưởng mình là Ngọc Hoàng Đại Đế chắc
Ừm..
Thôi, tốt nhất đừng đề cập chuyện này, vạn nhất Tống a di nghe thấy phát bệnh rồi lại đòi mời Như Lai Phật Tổ thì biết làm sao
Tống Xảo Vân đứng bên cạnh nhìn cười không ngớt, cuối cùng cũng đứng ra giảng hòa: "Lão Tưởng, con nít muốn học, ông cứ chỉ bảo một chút đi
Nói xong, Tống Xảo Vân liền mở ngăn kéo, lấy bao lì xì ra, vừa cầm vào tay liền thấy nặng, hơi nhíu mày rồi nhét lại vào tay Trần Nặc: "Tôi quyết định, không phải là dạy đánh một bài quyền sao, có gì mà học phí
Cầm về
Ngươi mà không cầm lại, lần sau đừng mang em gái đến nghe kịch nữa
Lão Tưởng bất đắc dĩ nhìn vợ mình
Sau khi đuổi Trần Nặc đi, Tống Xảo Vân mới cẩn thận, kéo lão Tưởng ra dặn dò hai câu
"Đứa trẻ ham chơi thích mới mẻ, chắc là xem phim gì rồi đòi học quyền đó thôi, ông cứ dạy qua loa để nó vui là được rồi — nhưng đừng dạy thật chiêu đánh người nhé
Con trai trẻ tuổi nóng tính, đừng học được chiêu đánh người lại gây họa
Tôi thích đứa bé này, đừng làm hại nó
Lão Tưởng thở dài: "Được được, tất cả nghe theo cô, ta dạy nó chút chiêu nhập môn thôi, rồi truyền cho nó một bộ luyện khí để xây nội lực nhập môn là được chứ gì
Tống Xảo Vân suy tư một lát rồi gật đầu nhẹ nhàng: "Như vậy thỏa đáng
Không ngờ, sáng sớm hôm sau khi luyện quyền, Trần Nặc lại gây họa
"Lão Tưởng, tôi mang cả Trương Lâm Sinh đến rồi đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hôm qua nghe tôi nói luyện quyền, nó cũng thấy thèm thuồng, cứ bám lấy đòi tôi cho đi học, cãi cứng cả cổ đòi dẫn nó đến
Bên cạnh Trần Nặc, Trương Lâm Sinh ngơ ngác đứng đó, mặt ngơ ngác như gà mắc tóc
Cái gì
Ta bám lấy ngươi
Không phải nửa đêm 12 giờ ngươi gọi điện thoại cho ta rồi ép ta sáng sớm phải cùng ngươi đến công viên nhỏ này à
Hạo Nam ca cảm thấy oan ức
"Lão Tưởng, dù sao cũng là dạy học sinh, dạy một đứa cũng thế, hai đứa cũng thế
Ông xem tướng mạo của Hạo Nam ca nhà tôi mà xem, chắc chắn là một kỳ tài võ thuật đó, ông cứ nhân tiện thu luôn đi
Nói rồi, Trần Diêm La đẩy Hạo Nam ca vẫn còn ngơ ngác đứng đó, dưới chân còn cố ý dùng ám kình đẩy ta một cái
Bịch
Hạo Nam ca lảo đảo một cái, trực tiếp quỳ xuống đất
Lão Tưởng trực tiếp rơi vào tình huống khó xử
Cuối cùng Trần Nặc dùng một cái lý do mà người Hoa nào cũng không thể cự tuyệt, để lão Tưởng nắm lỗ mũi đáp ứng dạy Hạo Nam ca đấm quyền
Lý do này gọi:
Đến hết rồi
Về phần Trần Nặc ba hoa chích chòe rằng Hạo Nam ca có thể là kỳ tài luyện võ..
loại lời lẽ lả lơi này
Dạy nửa giờ sau, Tưởng lão sư nhìn Trương Lâm Sinh trước mặt, mặt mày ngơ ngác phảng phất hoàn toàn không nghe hiểu
Đây là kỳ tài luyện võ cái gì
Cái này mẹ nó đúng là một cái chày gỗ
Hạo Nam ca trong lòng: Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì
【 Hỏi thừa mồm, còn có phiếu tháng không
Có thì cho ta đi, không có thì an tâm đọc sách
】