Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 934: Khiêu lương tiểu sửu




Chừng khoảng một bữa cơm, thân hình Hàn Lập chợt hiện ra trên một đỉnh núi
Ở phía xa xa nhìn thấy thấp thoáng cửa thành thật lớn, phía trước ngựa xe, người đi đường nhốn nháo, mặt âm trầm như nước
"Quên đi, Gặp được tại Đại Tấn xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn, ngươi sẽ có cơ hội đoạt lại phi kiếm, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất
Hiện tại tu vi của ngươi chưa khôi phục hoàn toàn, Tam Diễm Phiến cũng chưa luyện chế xong, lúc trước bị tổn thương quá nặng
Nhưng sử dụng ma công bá đạo Hấp hồn thôn đan, hiện tại cũng khôi phục được bảy tám phần, hiện tại đánh nhau với hắn, phần thắng của ngươi thật không cao
Hàn Lập cùng Đại Diễn Thần Quân trong thần thức bình tĩnh trao đổi qua lại
"Tiền bối nói không sai, ta hiện tại mà có đuổi theo được, có thể đoạt lại được chỉ có một hai thành mà thôi
Tên cổ ma này thật sự là quá lợi hại
Lúc trước ta muốn lấy lại phi kiếm là để thi triển Đại Canh Kiếm Trận, mới có chút nóng lòng đoạt lại phi kiếm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xem ra chỉ còn cách đợi Khôi Lỗi cùng Tam Diễm Phiến luyện chế xong thì sẽ tìm cổ ma quyết chiến một trận
Bất quá hình như cổ ma có việc quan trọng cho nên mới phi độn nhanh như vậy
Nhưng hắn hiện tại đang giữ hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm mà không cách nào lấy lại
Không thể cướp lại, cũng không nỡ lòng bỏ qua
Dùng Kim Lôi Trúc vạn năm cùng hai món tài liệu luyện tinh hi hữu tế luyện thành
Hai thanh phi kiếm này không thể nào so sánh với pháp bảo bình thường được
Huống hồ muốn phá hủy thanh kiếm này, chỉ có cách sử dụng ma hỏa luyện hóa, nhưng nó sẽ làm cho nguyên khí đại thương
Cổ ma không thể làm ra cái việc ngu xuẩn như vậy
Hàn Lập cười lạnh nói
Điều này cũng đúng
Ngươi có mười mấy thanh bổn mạng phi kiếm, nếu ngươi có thể toàn tâm toàn lực dùng anh hỏa tế luyện trong vòng bốn trăm năm và lập thành kiếm trận thì uy lực của nó vô cùng đáng sợ, nói không chừng uy lực không dưới linh bảo..
Đại Diễn Thần Quân cảm thán kêu lên
Tất nhiên Đại Diễn Thần Quân không hi vọng xa vời là dùng tài liệu trân quý để tế luyện bổn mạng pháp bảo
"Ân, có lẽ là vậy
Bất quá ta không thể hao phí hơn phân nửa tuổi thọ để chuyên môn bồi luyện pháp bảo
Hàn Lập cười khổ một tiếng
"Ha ha ngươi so với lão phu thì thông minh hơn nhiều, nếu lão phu năm đó cẩn thận bằng phân nửa người thì đã sớm tiến vào Hóa thần Kỳ rồi
Mà tên cổ ma kia mười phần đến Tấn Kinh là tham gia đấu giá hội, ngươi phải cẩn thận đừng để hắn nhận ra ngươi
"Đa tạ tiền bối quan tâm
Vãn bối sẽ cẩn thận
Vốn muốn từ Trụ Nam tướng quân tìm hiểu chi tiết của đấu giá hội
Xem ra là phải đi tìm nơi khác hỏi thăm một chút rồi
Nếu như ta nhớ không lầm thì trong Tấn Kinh có một tửu lâu của Phùng gia
Tìm khách sạn bình dân trú chân tránh để người khác chú ý tới
Hàn Lập thấp giọng nói vài câu
Sửa sang lại quần áo, nhắm hướng cổng thành phía xa đi tới
Tấn Kinh mặc dù được phàm nhân và một vài tu tiên cấp thấp ca ngợi thật lộng lẫy và hùng vĩ, trên đời không nơi nào sánh được
Nhưng trong mắt Hàn Lập Tấn Kinh so với thành ở Loạn Tinh Hải thì kém xa, nơi đó mới chính là đệ nhất thành thị
Nhưng Tấn Kinh cũng có những nét độc đáo của riêng mình, không thể không nói đến
Ngoại trừ tường thành bên ngoài cùng, thì cách một dặm người ta còn dựng lên sáu tầng tường thành, tường thành phía trong cao hơn tường thành phía ngoài năm sáu trượng
Lớp tường thành cuối cùng cao nhất được làm hoàn toàn bằng đá
Cao lên tới hơn bốn mươi trượng
Tất cả đều dựa vào con người xây dựng, thật là kỳ tích
Bất quá Tấn Kinh ngoại trừ có nhiều tường thành bên ngoài bao bọc, thì bên trong được chia thành mười ba khu vực lớn, nhất là khu bắc chính là hoàng thành chiếm hơn mười mấy dặm
Các khu khác còn lại diện tích không nhỏ chút nào
Tất cả diện tích đều rất lớn.
Bất quá không thể so sánh được với Tinh thành, giống như một cộng lông so với cả tấm lông trâu
Hàn Lập từ cổng thành đi vào, mới đi dược hai khu thì đã tốn hơn nữa ngày
Loại tốc độ này thật làm cho Hàn Lập không quen, trong lòng thầm bất mãn
Lúc này Hàn Lập đang nhìn tòa tửu lâu cao hai tầng trước mặt
Thần sắc không đổi hai tay chắp phía sau, bước vào tửu lâu
Lúc này sinh ý tửu lâu rất tốt, hơn phân nửa bàn đã có khách ngồi đầy
Hàn Lập nhìn sơ qua, sau đó đi thẳng đến quầy
Chưởng quầy là một nam nhân ốm yếu, đang đứng trong quầy
Hàn Lập đi đến trước mặt cũng không nói thừa, đem tầm nhìn của những người khác cản lại gần hết, ống tay áo phất lên một cái, một miếng ngọc bội vô thanh vô tức xuất hiện trên quầy
Mặt ngọc bội hướng lên trên có khắc một chữ Phùng
Tên chưởng quỹ nhìn thấy ngọc bội sắc mặt khẽ biến, dùng mắt đánh giá Hàn lập, sau khi lấy lại tinh thần liền cầm ngọc bội lên, cẩn thận kiểm tra một lát
Một lúc sau, người này đem ngọc bội cất đi, hạ thấp giọng nói:
"Đi theo ta
Chưởng quỹ thừa dịp khách nhân không chú ý xoay người, lách vào cánh cửa phía sau
Hàn Lập cũng theo vào bên trong cánh cửa
"Nguyên lai Đại công tử đến, tiểu nhân là Phùng Thuyên bái kiến công tử" Chưởng quỹ đưa Hàn Lập đến một gian phòng yên tĩnh, lập tức dâng ngọc bội lên trả lại cho Hàn Lập, cung kính nói
Xem ra người kia đã đưa than phận này cho mình
"Tìm cho ta một gian phòng yên tĩnh không cho ai quấy rầy, đừng lấy phòng trong tửu lâu
Không cho người khác biết là ta đến
Hàn Lập không khách khí lạnh lùng nói
"Dạ, tiểu nhân sẽ an bài chỗ ở cho công tử ổn thỏa, công tử trước tiên xin nghỉ tạm ở nơi này một lát
Chỉ cần nửa ngày tiểu nhân sẽ lo xong
Phùng chưởng quỹ không chút chần chờ nói, tựa hồ cũng có chút năng lực
"Tốt, đi nhanh về nhanh
Hàn Lập gật đầu hài lòng nói
Sau khi chưởng quỹ đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa phòng xong mới vộ vã đi khỏi
Hàn Lập tiện tay kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, tại trong phòng nhắm mắt dưỡng thần
Không biết qua bao lâu, thần sắc Hàn Lập chợt động mở mắt ra, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân
Một lát sau vị Phùng chưởng quỹ kích động đi vào
"Công tử, việc công tử giao tiểu nhân đã làm xong, chủ nhân nơi đó là người quen cũ của tiểu nhân, cả gia đình đã xuất ngoại, nên căn nhà đã bỏ trống không ai ở
Tiểu nhân xem chừng trong vòng hai ba năm chưa chắc đã trở về
Tiểu nhân đã đem nơi này bố trí lại một chút
Liền về đây hỏi ý công tử thế nào
"Ân, rất tốt, hãy dẫn đường
Hàn Lập mở miệng khen một tiếng
"Tạ ơn công tử đã khen, xin mời công tử đi theo tiểu nhân
Phùng chưởng quỹ đi trước vài bước Hàn Lập theo sau ra khỏi phòng
Từ cửa sau đi ra, một chiếc xe ngựa hai bánh đã chờ sẵn tại cửa, một ông lão gù lưng ngồi ở vị trí xa phu
" Xem ra ngươi cũng là người có tâm, ngay cả xe cộ cũng đã chuẩn bị sẵn
Nhưng không phải ta đã nói qua sao, ta không muốn người khác biết việc ta đến nơi này
Còn người này là ai
Hàn Lập một mặt nhìn chiếc xe ngựa, mặt khác lại cẩn thận đánh giá lão già đánh xe ngựa, hai mắt nhướng lên
"Khởi bẩm công tử, người này hai tai đã bị điếc, nên không thể nghe được bất cứ việc gì, nên không thể nói ra được việc gì bất lợi cả
Do nơi ở cách nơi này tương đối xa, nên bắt buộc phải xử dụng xe ngựa
Phùng chưởng quỹ cung kính trả lời
"Là như vậy sao, rất tốt
Hàn Lập nhăn mặt nhíu mày, sau một lúc trầm ngân cũng bước lên xe ngựa
"Phùng chưởng quỹ cũng lên xe luôn đi
Lão già đánh xe không cần hai người phân phó, liền giật dây cương xe ngựa từ từ di chuyển
Hàn Lập ngồi khoanh chân ở trong xe, mặt không chút thay đổi hai mắt nhắm lại, Phùng chưởng quỹ thì ngồi ở một góc không nói lời nào
Xe ngựa di chuyển không tính là nhanh, sau khi đi qua mười mấy con đường lớn nhỏ trên phố, liền chuyển hướng đi sang một khu vực khác
Một lúc lâu sau, xe ngựa dừng lại trước sân hẻo lánh, xung quanh không có một nhà nào khác
Chỉ duy nhất một ngôi nhà, có vẻ khá hoang vu
Hàn Lập cùng Phùng chưởng quỹ một trước một sau bước xuống xe
"Chính là nơi này
Công tử, ta hãy đi vào nhìn xem, hạ nhân đã đem phòng của công tử dọn dẹp sạch sẽ rồi
Phùng chưởng quỹ trên mặt nở một nụ cười, bước về phía trước, đẩy cánh cổng bước vào
Nhưng vào lúc này, bổng nhiên ở phía sau truyền đến tiếng nói của Hàn Lập:
"Ngươi tính trước tiên trốn vào trong cấm chế, xong thì ra lệnh cho ba người ở ngoài bắt lấy ta sau
Phùng chưởng quỹ nghe vậy lập tức kinh hãi, không kịp suy nghĩ nhiều cả người muốn chạy về phía trước, hai tay đẩy mạnh cánh cửa trước mặt, muốn chạy vào trong sân cách đó vài thước
Nhưng ngay lúc đó, một luồng hỏa tuyến quỷ dị xuất hiện sau đầu Phùng chưởng quỹ, sau đó lóe lên xuyên thủng qua đầu, cả người Phùng chưởng quỹ bốc cháy dữ dội, chỉ trong chốc lác liền bị đốt cháy không còn gì cả
Lão già gù lưng đang ngồi trên xe ngựa bên cạnh, thấy Hàn Lập động thủ, không chút nghĩ ngợi hét lớn" Động thủ
Lập tức tay chợt vung ra, một thanh phi đao liền bay ra, hóa thành đạo bích quang cực nhanh chém tới
Đồng thời trong sân nguyên lai không có ai đột nhiên trong sân toát ra một luồng sương mù màu vàng, bao trùm cả sân, từ trong sương mù bắn ra một chiếc phi xoa màu đen, cùng hai luồng hỏa quang, tấn công về phía Hàn Lập
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, tay áo vung lên cuốn lấy luồng ánh sang bích hồng
Một tấm thanh hà từ trong tay áo bay ra cuộn lấy phi đao cuốn vào phía trong vùng sáng, sau đó lượn vòng quay về trong tay áo Hàn Lập
Tay còn lại Hàn Lập lơ đang chụp về phía ba luồng luồng ánh sáng đang bay tới, một bàn tay bằng ánh sáng xanh quỷ dị xuất hiện, bắt lấy các pháp khí vào trong không thể nhúc nhích
Trong hoàng vụ xuất hiện một tiếng kinh hô
Mà lão già lưng gù mặt không còn chút máu
Đối thủ trước mắt, không ngờ pháp khí giống như đồ chơi con nít không tốn chút sức nào đã thu lấy, điều này đại biểu cho cái gì hắn sao lại không biết
Lão già không kịp suy nghĩ nhiều hơn, liền trở bàn tay, một miếng phù huyết quang nhàn nhạt liền xuất hiện
Cắn lưỡi một cái, phun ra một ngụm máu rơi lên trên tấm phù, tấm phù liền bay khỏi tay hóa thành một đoàn huyết quang, bao bộc lấy lão già vào trong, phá không bay đi trong sát na liền vượt qua mười mấy trượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tu sĩ trong hoàng vụ cũng không dám chậm trễ, ba luồng ánh sáng khác nhau từ bên trong bắn nhanh ra ngoài, chọn các hướng chạy trối chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.