Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 111: - Xem ra hắn chơi lớn rồi




Lâm Bắc Phàm hài lòng gật đầu: “Rất tốt
Hôm nay ta rất vui, mở cho ta một bài hát!”
“Lâm tổng muốn mở bài gì?”
Lâm Bắc Phàm tao nhã cầm một ly rượu vang đỏ, mỉm cười: “[Vô địch cô đơn đến nhường nào], cảm ơn!”
Hắn vừa nhảy vừa hát cùng với tiếng nhạc lôi cuốn
“Vô địch có bao nhiêu… có bao nhiêu cô đơn…”
“Mọi người đừng chỉ nhìn thôi, hôm nay kiếm được một tỷ mà các ngươi không vui sao
Tất cả đều đứng lên cho ta!”
“Ngô lão đệ, đừng nằm trên đất nữa, nào đến đây hát cùng với ta!”
“Vô địch có bao nhiêu… bao nhiêu trống rỗng…”
Tổng bộ Long Nha Tư Bản
“Báo cáo long vương, bây giờ đậu nành đã giảm xuống rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thoải mái rồi!”
Long vương Triệu Thiên vui vẻ rên rỉ một tiếng: “Đợt giảm xuống này, Lâm Bắc Phàm ít nhất cũng phải lỗ một tỷ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhất định sẽ không thể tưởng tượng được là có ta đang âm thầm ngăn cản hắn, khiến cho hắn lỗ hết tất cả
Ha ha ha ha ha!”
“Chúc mừng long vương, chúc mừng long vương!”
Mọi người đồng loạt nói
“Hôm nay ta rất vui, mở cho ta một bài hát!”
“Long vương muốn mở bài hát gì?”
Khóe miệng long vương Triệu Thiên cong lên, cười vô cùng tà mị: “Đương nhiên là [Vô địch cô đơn đến nhường nào]
Chỉ có bài hát này mới phù hợp với bầu không khí ngày hôm nay
Cũng chỉ có bài hát này mới thích hợp với… long vương ta!”
Khi âm nhạc vang lên, long vương Triệu Thiên cầm một ly sâm banh trên tay, say sưa nhảy múa
“Vô địch có bao nhiêu…có bao nhiêu cô đơn…”
“Vô địch có bao nhiêu… bao nhiêu trống rỗng…”
( Đoạn này b nào muốn nghe thử thì lên youtube gõ Vô Địch – Đặng Siêu, nó chính là bài hát trong phim Mỹ Nhân Ngư lúc nàng đi ám sát Đặng Siêu đó )
Mọi người đều nhảy cẫng lên một cách vui vẻ
Lâm Bắc Phàm nhảy xong thì mới tha cho Ngô Ca, vẻ mặt hắn ta gần như tê dại
Cùng lúc đó, long vương Triệu Thiên cũng nhảy xong
“Thoải mái quá!”
“Vui vẻ quá!”
“Quá đã!”
Long vương Triệu Thiên cảm thán, hắn ta nằm ườn lên sofa một cách thoải mái và uống cạn ly sâm panh trong tay
Sau đó hắn ta nóng lòng hỏi: “Mau đi hỏi Ngô Ca xem Lâm Bắc Phàm lỗ bao nhiêu rồi?”
“Vâng thưa long vương!”
Người áo đen bèn cầm điện thoại lên
Ở một diễn biến khác, Ngô Ca vừa mới trở về thì nhận được tin nhắn của người áo đen, vẻ mặt hắn ta lộ vẻ khó xử
Mặc dù hắn ta không quá rõ về lô hàng lần này, tuy nhiên hắn ta biết, giá đậu nành giảm mười phần trăm thì chắc chắn đơn vị tính tiền phải lên đến hàng trăm triệu
Hay nói một cách khác, Lâm Bắc Phàm kiếm được bao nhiêu thì bọn họ thua lỗ bấy nhiêu
Nếu bọn họ mà biết Lâm Bắc Phàm chẳng những không lỗ một đồng nào mà còn kiếm được cả đống tiền thì chắc bọn họ phải tức đến mức hộc máu mất
“Thôi, sớm muộn gì bọn họ cũng biết, mình cứ nói cho họ đi vậy!” Ngô Ca trả lời tin nhắn vừa rồi
Tại trụ sở chính của Long Nha Tư Bản
Long vương Triệu Thiên đang thưởng thức ly sâm panh trong tay mình, hắn ta nói: “Ngô Ca đã trả lời hay chưa?”
Người áo đen nói với vẻ cung kính: “Thưa long vương, Ngô Ca đã trả lời rồi ạ!”
“Tình hình thế nào rồi
Mau nói cho ta đi, rốt cuộc Lâm Bắc Phàm đã lỗ bao nhiêu tiền?”
Người áo đen do dự: “Chuyện này…”
“Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn lề mà lề mề với ta?”
Long vương Triệu Thiên vừa uống sâm panh vừa lắc đầu, hắn ta cười nói: “Tiểu tử nhà ngươi đi theo ta đã lâu, cũng càng ngày càng cứng đầu rồi đấy
Ha ha!”
Người áo đen thấy khó xử vô cùng: “Thưa long vương, tình hình nằm ngoài dự liệu của chúng ta, ta không biết phải nói thế nào cả!”
“Ý của ngươi là ngươi không nói, muốn ta tự đoán hả?”
Tâm trạng của long vương Triệu Thiên rất tốt: “Được, thế thì để ta đoán
Dựa theo những thông tin mà chúng ta tìm hiểu được thì bình thường, số vốn đầu tư của Lâm Bắc Phàm vào khoảng một tỉ tệ
Gấp mười lần tiền giao dịch kí quỹ, giảm mười phần trăm, theo lẽ thường thì hắn sẽ lỗ khoảng một tỉ tệ, chắc là cũng toang rồi đấy!”
“Nhưng mà chắc chắn hắn sẽ nhận ra được
Trước khi giá giảm đến mức thấp nhất, chắc chắn hắn sẽ đẩy nhanh tốc độ bán khống, thế nên tổn thất sẽ không nhiều đến mức như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy nên ta đoán hắn sẽ lỗ tầm tám trăm tệ, ta nói có đúng không hả?”
Người áo đen đáp: “Long vương, ngươi đoán sai rồi!”
“Sai á?”
Long vương Triệu Thiên ngạc nhiên: “Nhiều hơn hay là ít hơn?”
Người áo đen đáp: “Thưa long vương, ít hơn ạ!”
“Ít hơn cơ à?”
Long vương Triệu Thiên hớn hở, hắn ta đổi tư thế ngồi, vắt chéo hai chân lại: “Ha ha
Vậy mà ta lại đoán ít à
Thế thì hắn lỗ chín trăm triệu
Đúng là một niềm vui bất ngờ mà!”
Người áo đen nói: “Thưa long vương, vẫn ít ạ!”
“Vẫn ít cơ á?”
Long vương Triệu Thiên mừng rơn: “Đừng bảo hắn phải bù một tỉ và phải bán khống cả kho đấy nhé?”
Người áo đen đáp: “Thưa long vương, hắn không bán khống cả kho!”
“Vậy mà không bán khống cả kho ư
Xem ra hắn chơi lớn rồi
Ha ha!”
Long vương Triệu Thiên thấy hứng khởi, hắn ta nhấp một ngụm sâm panh, phất tay nói: “Được rồi, đừng có vòng vo tam quốc nữa, mau nói cho ta biết đi!”
Người áo đen nói: “Thật sự phải nói sao ạ?”
“Mau nói đi
Nói to vào
Không nói thì ta sẽ phạt ngươi đấy!”
“Thế để ta nói!”
Người áo đen lớn giọng nói: “Thưa long vương, Lâm Bắc Phàm không phải bù tiền, ngược lại hắn còn kiếm được khoảng một tỉ mốt!”
Long vương Triệu Thiên: “Phụt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.