Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 137: - Đã lâu rồi không vui vẻ như vậy




Bên kia, long vương Triệu Thiên yên lặng đọc bình luận trên màn hình lại tức giận phun ra một ngụm máu
Mà người đứng sau - Lữ Mặc Bạch lại cười ha ha
Lại lập tức gõ ra hai vạn chữ nữa, để cho hàng vạn cư dân mạng được thỏa mãn cơn thèm muốn
Sau đó, hắn ta lấy di động ra với vẻ mặt ngọt ngào
Mặc Bạch: Gần đây trên mạng có một quyển sách nói về long vương ở rể, ngươi có đọc không
Thanh Nguyệt: Đang đọc đây, buồn cười chết mất
Mặc Bạch: Rất buồn cười sao
Thanh Nguyệt: Tất nhiên là rất buồn cười rồi
Bởi vì nam chính trong quyển sách này gần như giống với tên Triệu Thiên phiền phức mà ta gặp phải trong hiện thực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất định là có người không vừa lòng với Triệu Thiên, cho nên lấy hắn ta ra để viết
Thanh Nguyệt: Thật sự buồn cười chết mất, hai ngày nay ta cũng chưa từng vui vẻ đến vậy
Ha ha
Thanh Nguyệt: Không biết là người tốt bụng nào, ta thực sự muốn cảm ơn hắn ta
“Thanh Nguyệt, không cần cảm ơn, đây là việc mà ta nên làm!”
Lữ Mặc Bạch thầm nói trong lòng, vừa nghĩ đến việc mình có thể giúp người trong lòng san sẻ khó khắn, liền không thể nhịn được mà cảm thấy vô cùng vui vẻ, kiếp trước ta không có cơ hội như vậy
Kiếp này, ta nhất định phải đứng bên cạnh ngươi, che mưa che nắng cho ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc Bạch: Ta cũng đã đọc rồi, cảm thấy rất thú vị
Chỉ tiếc là rất nhiều trang web đều không thể tìm thấy
Thanh Nguyệt: Nhất định là đối phương đã phát động lực lượng để phong sát quyển tiểu thuyết này rồi
Thanh Nguyệt: Nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, có thể tìm thấy trên rất nhiều trang web nhỏ, haha
Mặc Bạch: Nói rất đúng
Thanh Nguyệt: Nhưng tiếc là vẫn còn quá ít
Chỉ mới có một trăm nghìn từ, một ngày đã đọc xong rồi, không đã chút nào
Nếu một ngày có thể đăng lên bảy, tám vạn từ thì tốt biết mấy
Lữ Mặc Bạch buông điện thoại di động xuống, ánh mắt kiên định: “Thanh Nguyệt, nếu ngươi muốn đọc vậy ta sẽ gõ ra cho ngươi đọc
Ngươi muốn đọc bao nhiêu thì ta sẽ gõ ra bấy nhiêu, chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng!”
Vì thế, Lữ Mặc Bạch mang theo phần sức mạnh tình yêu này, lần thứ hai thi triển kỹ năng vượt trội, mở word ra gõ ngay lập tức
Hôm nay nếu không gõ ra bảy, tám vạn chữ thì tuyệt đối sẽ không nghỉ ngơi
Ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím
Mỗi một giờ trôi qua lại có một vạn từ mới ra lò, sau đó giao cho trợ lý, tải lên các trang web
Những người mê sách hét lên quá đã, cảm động vô cùng
“Tác giả này thật sự quá năng suất rồi!”
“Vừa mới tải lên năm vạn chữ, bây giờ lại tải lên một vạn chữ, đỉnh còn hơn cả đỉnh!”
“Tốc độ đọc sách của ta còn kém cả tốc độ gõ chữ của hắn ta!”
“Hơn nữa còn bảo đảm chất lượng!”
“Ta khóc luôn rồi
Người ta không có tiền cũng có thể gõ chữ nhanh như vậy, tìm đâu ra một tác giả như vậy dây?”
“Ta muốn quyên góp tiền, đáng tiếc là không có cách quyên góp tiền!”
“Những tác giả nhỏ bé các ngươi nhìn người ta xem, rồi nhìn lại các ngươi xem
Người ta không có thu nhập nhưng lại có thể viết nhanh như vậy, các ngươi còn không biết xấu hổ mà lề mề nữa sao
Các ngươi không biết xấu hổ mà đòi số liệu sao?”
“Đặc biệt là các ngươi, Thanh Chưng và Thủy Chử
Đừng nằm nữa, mau vùng dậy cho ta, hóa thân thành máy gõ chữ đi!”
Bên kia, long vương Triệu Thiên lại nổi trận lôi đình một lần nữa
Ta vừa hạ lệnh phong sát, kết quả ngươi lại gõ ra sáu, bảy vạn chữ, quả thực chính là đang khiêu khích hắn ta mà
Hơn nữa sáu, bảy vạn chữ này vẫn là tình tiết đi rót nước rửa chân, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn sự vô dụng, tự ti và hình tượng tự luyến của hắn ta, hại mình suýt chút nữa tự thay vào đó
Nghĩ tới đây, hắn ta liền tức giận đến mức phát run
Nếu như nói Lâm Bắc Phàm là kẻ thù số một của hắn ta, vậy thì người đằng sau cuốn tiểu thuyết này chính là kẻ thù thứ hai của hắn ta
“Tra ra được người sau lưng là ai chưa?”
Người áo đen cười khổ: “Bẩm long vương, bây giờ chúng ta chỉ tra được tiểu thuyết là từ nước ngoài lưu truyền tới đây
Về phần người sau lưng là ai thì chúng ta cần điều tra thêm!”
“Điều tra cho ta
Nếu không tìm ra được hắn ta thì ta khó mà ngủ yên!” Long vương lớn tiếng nói
“Vâng, long vương!” Đám người áo đen đáp
“Ngoài ra, tra ra trang web đăng cuốn tiểu thuyết này cho ta, có bao nhiêu thì phong tỏa bấy nhiêu, đừng để nó lưu truyền ra ngoài nữa!”
“Vâng, long vương!” Đám người áo đen đáp lời một lần nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phía bên kia
Trải qua tám giờ không ngủ không nghỉ, Lữ Mặc Bạch rốt cuộc cũng đã gõ ra tám vạn chữ, khi hắn ta dừng lại, cả người mê man nặng nề, hoa mắt chóng mặt, đầu ngón tay đều bị chuột rút hết cả rồi
Nhưng vừa nghĩ đến đây là vì người trong lòng của mình - Lãnh Thanh Nguyệt, thì hắn ta lại cảm thấy không vất vả nữa
“Về sau, Thanh Nguyệt biết ta vì nàng mà phải trả giá nhiều như vậy nhất định sẽ vô cùng cảm động đi?”
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta không nhịn được mà cười ngây ngô
Chịu đựng cơn buồn ngủ cuối cùng, hắn ta lấy điện thoại di động ra
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ngươi đã đọc chưa
[Đô thị ở rể long vương] lại cập nhật thêm tám mươi nghìn từ
Thanh Nguyệt: Vẫn đang đọc đây, ta đọc rất vui vẻ
Thanh Nguyệt: Vừa nhìn thấy long vương kia thay đổi các kiểu đi đổ nước rửa chân, vẻ mặt nghẹn khuất và uất ức là ta không thể nhịn được mà cười lớn
Thanh Nguyệt: Ha ha
Đã lâu rồi không được vui vẻ như vậy
Lữ Mặc Bạch kìm lòng không được mà lộ ra một chút tươi cười vui vẻ, âm thầm nói: “Thanh Nguyệt, ngươi vui vẻ là được rồi!”
Thanh Nguyệt: Không thể không nói, tác giả này quá lợi hại
Cập nhật hàng trăm ngàn từ trong một ngày, hơn nữa chất lượng còn vô cùng tốt
Không biết là có bản thảo dự trữ hay là gõ ra ngay tức thì
Thanh Nguyệt: Nếu gõ ra ngay tức thì, vậy có thể phong tác giả này là thần được rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.