Nhìn kẻ thù không đội trời chung trước mắt, Tiêu Thần há miệng mấy lần mà vẫn chẳng thể nói thành lời
Bảo hắn ta mở miệng xin kẻ thù cứu giúp thì đúng là làm khó cho hắn ta quá
Hắn ta khó chịu vô cùng
Thế nhưng cứ nghĩ đến việc sư thúc còn đang bị nhốt ở đồn, không biết tình hình ra sao, lòng Tiêu Thần cũng khó chịu chẳng kém
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi, cứ cầu xin hắn đi
Vì sư thúc, hắn ta không thể không cúi đầu
Tiêu Thần nói với vẻ mong chờ: “Lâm tổng, sư thúc đối với ta ân nặng như núi
Không có hắn ta thì sẽ không có ta như ngày hôm nay, ngươi có thể giúp ta cứu sư thúc không?”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ta chỉ có thể nói là ta sẽ cố gắng hết sức mà thôi, dù sao thì chuyện này cũng nghiêm trọng!”
“Lâm tổng, xin nhờ cậy hết vào ngươi!” Tiêu Thần cảm kích nói
Dưới sự nỗ lực của Lâm Bắc Phàm, chưa tới hai ngày, sư thúc của Tiêu Thần đã được thả
Nhưng mà sau khi ra ngoài, trông Mạc Vô Hối đã thay đổi không ít
Tóc hắn ta hỗn loạn, quần áo nhàu nhĩ, đôi mắt thâm đen, miệng méo xệch, tay phải còn băng bó, trông già đi mấy tuổi
Ban đầu hắn là một đại thúc đẹp trai, giờ thì chẳng khác gì một ông lão già nua
Tiêu Thần kinh ngạc: “Sư thúc, sao ngươi lại ra nông nỗi này
Ai đã đánh ngươi?”
Mạc Vô Hối thở dài một hơi, hắn ta nói: “Trong lúc khám bệnh cho bệnh nhân đã xảy ra hiểu lầm, sau đó thì bị bệnh nhân đánh
Cũng vì chuyện này bị làm lớn lên nên ta mới bị nhốt!”
“Tình hình nghiêm trọng không?” Tiêu Thần hỏi
“Cũng ổn
Chỉ bị phạt ít tiền, trong vòng một năm không được hành nghề y!”
Mạc Vô Hối nói câu này nghe có vẻ nhẹ nhõm, song Tiêu Thần biết nụ cười của sư thúc khổ sở đến mức nào
Dẫu sao thì sư thúc cũng là một bác sĩ giàu kinh nghiệm, cả đời này cứu giúp bao nhiêu người, kết quả lại ra nông nỗi như ngày hôm nay, đây đúng là một đả kích trầm trọng đối với hắn ta
Ngươi nhìn đi, trông hắn ta già đi không ít
Tiêu Thần lại bắt đầu thầm trách bản thân
Nếu không phải tại hắn ta vô dụng thì sư thúc đâu cần phải xuống núi giúp hắn ta, để rồi gặp phải chuyện xui rủi như thế này
Trước kia sư huynh giúp hắn ta và cũng bị nhốt
Hiện giờ sư thúc giúp hắn ta và cũng bị nhốt nốt
Kiếp trước cả sư môn đều giúp hắn ta, cuối cùng tất cả đều xong đời
Tiêu Thần bắt đầu tự hoài nghi
Chẳng lẽ hắn ta thực sự là sao chổi
Ai giúp hắn ta thì người đó xui xẻo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đậu má
Đừng bảo đó là sự thật chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hơn nữa, hiện giờ ta không thể chữa bệnh cho ngươi nữa rồi!”
Mạc Vô Hối cười khổ: “Ngươi xem ta đấy, tay thì bị thương, đến châm cũng chẳng cầm chắc…”
Tiêu Thần vội nói: “Sư thúc, ngươi cứ nghĩ ngơi dưỡng thương đi, không cần quan tâm đến ta
Cùng lắm thì tốc độ bình phục của ta chậm lại một tí, nhưng nếu tay ngươi mà không lành thì cả đời này ngươi sẽ phải tạm biệt giới y học, như thế thì tội của ta quá lớn!”
“Được!”
Mạc Vô Hối thở dài thườn thượt: “Không ngờ Mạc Vô Hối ta anh minh cả đời, tiêu sái cả đời, kết quả lại bị như thế này
Ban đầu ta còn định lấy lại danh tiếng cho phái Quỷ Cốc, ai ngờ còn ảnh hưởng đến cả bản thân mình, khiến mình trở thành trò cười cho giới y học
Cũng may có Lâm tiên sinh giúp đỡ, bằng không không biết khi nào ta mới được thả ra ngoài!”
Nói đoạn, Mạc Vô Hối lại đứng lên, nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm tiên sinh, cảm ơn ngươi
Ta biết những lời cảm ơn nói nhiều thì nghe có vẻ không còn chân thành nữa
Ta chỉ nói một câu thôi, sau này nếu có chuyện gì cần đến ta và phái Quỷ Cốc thì ngươi cứ nói, chúng ta nhất định sẽ gắng sức giúp đỡ!”
Lâm Bắc Phàm vội nói: “Bác sĩ Mạc, ngươi khách sáo quá rồi, ta cũng đâu có làm gì!”
“Phải là Lâm tiên sinh khách sáo mới đúng chứ, ngươi không những giúp Tiêu Thần mà còn giúp cả ta nhiều như vậy, môn phái chúng ta nợ ngươi một ân tình!”
Mạc Vô Hối quay đầu, nói: “Tiểu Thần Tử, còn không mau cảm ơn người ta đi?”
“Lâm tổng, cảm ơn ngươi!” Tiêu Thần nói cảm ơn một cách gượng gạo
Lâm Bắc Phàm nghe mà êm tai vô cùng
Ta thích nhất là việc ngươi ngứa mắt ta, muốn trừ khử ta mà không được, đã thế còn phải cảm ơn ta
Đúng là đã muốn nghe một lần rồi còn muốn nghe thêm lần nữa
Ước nguyện của Lâm Bắc Phàm đã trở thành hiện thực ngay sau đó
Chỉ thấy Mạc Vô Hối chau chặt mày: “Tiểu Thần Tử, ngươi nói năng kiểu gì thế
Giọng điệu chẳng chân thành gì cả, ngươi quên ngày xưa ta dạy ngươi thế nào rồi à
Lớn thế rồi mà không hiểu chuyện gì cả, nói lại đi!”
Tiêu Thần: “…”
“Giọng điệu phải chân thành vào, phải mỉm cười, hiểu chưa?”
Tiêu Thần: “…”
“Còn không nói cho đạt tiêu chuẩn nữa thì ta sẽ đánh ngươi đấy
Đừng tưởng ngươi bị thương là ta không dám ra tay với ngươi!”
Tiêu Thần: “…”
Hắn ta tủi thân đến mức sắp khóc
Nói được mấy chữ đó là hắn ta đã cố gắng lắm rồi đấy, sư thúc còn muốn thế nào nữa
Thế nhưng nghe giọng điệu uy hiếp của sư thúc, Tiêu Thần không thể không ngẩng đầu lên
Hai mắt hắn ta rưng rưng nước, khóe miệng méo xệch và cố gắng chắp vá thành một nụ cười, đoạn nói một cách thật “chân thành”: “Lâm tổng, cảm ơn ngươi!”
“Không cần cảm ơn, chúng ta là anh em với nhau cơ mà?” Lâm Bắc Phàm cười nói
Tiêu Thần: “…”
Con mẹ nó tại sao ban nãy ngươi không nói luôn đi