Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 172: - Ta đây sẽ tiếp hết




Mặc Bạch: À đúng rồi, ngươi thấy ca sĩ hát bài này thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gửi xong dòng tin nhắn ấy, Mặc Bạch lại bắt đầu căng thẳng
Thanh Nguyệt: Hắn ta là người sáng tác lời đồng thời cũng là người hát bài hát này, tên là Lữ Mặc Bạch và hay được người ta gọi là Điểu Ca ấy hả
Mặc Bạch: Ừ
Thanh Nguyệt: Ta thấy hắn ta cũng có tài đấy, mới phát hành bài hát đầu tiên mà đã nổi tiếng toàn cầu rồi, rất lợi hại
Thanh Nguyệt: Về khoản nhảy và hát thì hắn ta cũng làm rất tốt, tiết tấu rất ổn, cực kì thành thục, như kiểu đã luyện tập đi luyện tập lại cả trăm lần rồi ấy
Nghe nói vũ đạo của bài hát này cũng là do hắn ta tự biên đạo, đúng là cực kì giỏi luôn
Thanh Nguyệt: Trông hắn ta cũng đẹp trai, khá phù hợp với gu thẩm mĩ của ta, lúc hắn ta nhảy lại càng có sức hấp dẫn hơn
Thanh Nguyệt: Nghe nói hắn ta là người Viêm Quốc, vậy mà hắn ta lại debut ở nước Phiêu Lượng và nổi tiếng toàn cầu, cũng giỏi giang phết đấy
Thanh Nguyệt: Nếu như không phải cách quá xa thì ta thực sự muốn gặp hắn ta
Lữ Mặc Bạch nghe vậy thì hớn ha hớn hở
Không ngờ trong lòng Lãnh Thanh Nguyệt, hắn ta lại được đánh giá cao như vậy, đúng là một khởi đầu tốt đẹp
Tiếp đó, Lữ Mặc Bạch tiếp tục thăm dò
Mặc Bạch: Ngươi có định tìm một bạn trai như hắn ta không
Thanh Nguyệt: Trông hắn ta cũng được, làm bạn thì được chứ làm bạn trai thì thôi
Lữ Mặc Bạch lập tức căng thẳng, hắn ta gõ chữ như bay
Mặc Bạch: Tại sao
Thanh Nguyệt: Thì bởi ta thích những người vừa có tài vừa đẹp trai
Thanh Nguyệt: Đẹp trai thì không cần nói, ta là một người thích nhan sắc mà
Thanh Nguyệt: Còn về tài hoa thì ta yêu cầu khá cao, không những phải có tài về mặt ca hát mà phải có tài về mặt văn học nữa
Nếu như có thể kết hợp ưu điểm của ngươi và hắn ta nữa thì là tốt nhất
Thanh Nguyệt: Ta… có phải ta tham lam quá rồi không
Nàng nói vậy thì khác gì miêu tả hắn ta đâu
Lữ Mặc Bạch thầm thở phào một hơi, hắn ta lại nở một nụ cười đắc ý vô cùng
Bởi lẽ hắn ta hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của người trong lòng
Thanh Nguyệt: Có điều như vậy thôi thì vẫn chưa đủ
Mặc Bạch: Còn thiếu gì hả
Lữ Mặc Bạch lại bắt đầu căng thẳng
Hắn ta cảm giác mình giống như một con cá cắn câu vậy, bị đối phương vờn qua vờn lại, trong lòng thấp thỏm vô cùng
Thanh Nguyệt: Do xuất thân của ta nên ta không được tự do trong việc hôn nhân
Thanh Nguyệt: Bạn trai của ta bắt buộc phải xứng với thế lực và bối cảnh của ta, người ta hay gọi cái này là môn đăng hộ đối ấy, nếu không thì gia tộc của ta sẽ không đồng ý
“Hóa ra là như vậy!”
Với chuyện này thì Lữ Mặc Bạch hoàn toàn hiểu được
Lãnh Thanh Nguyệt xuất thân từ một gia tộc ẩn thế khá ghê gớm, nàng lại còn là con gái của tộc trưởng, thế nên yêu cầu về hôn phu của nàng là rất cao, môn đăng hộ đối là yêu cầu cơ bản nhất
Không phải nhà nghìn tỉ thì cũng phải là nhà trăm tỉ
Bằng không người ta sẽ không thèm liếc nhìn ngươi dù chỉ một cái
“Thanh Nguyệt, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng trưởng thành, để có được thực lực xứng với nhà ngươi!” Lữ Mặc Bạch âm thầm hạ quyết tâm
Thanh Nguyệt: À đúng rồi, tên của ca sĩ đó là Lý Mặc Bạch, tên wechat của ngươi là Mặc Bạch, đừng bảo các ngươi là cùng một người đấy nhé
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mau nói thật cho ta biết đi
(nguy hiểm.jpg)
“Không hổ là ngươi, nhanh như vậy đã đoán ra được
Nhưng mà vẫn phải xin lỗi ngươi nhé, Thanh Nguyệt, ta vẫn chưa thể nói sự thật cho ngươi!”
Lữ Mặc Bạch muốn đợi đến khi chuẩn bị đầy đủ rồi, khiến hình tượng của mình hoàn mĩ rồi mới xuất hiện trước mặt người trong lòng
Mặc Bạch: Không phải đâu, chỉ là trùng hợp mà thôi
Tên wechat này ta đặt bừa mà
Cứ thế, hai người tiếp tục trò chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này, một chiếc điện thoại khác của Lâm Bắc Phàm nhận được tin nhắn
Là tin nhắn của Lãnh Thanh Nguyệt hàng thật giá thật gửi tới
“Đại tài tử, tối mai ngươi có rảnh không?”
Lâm Bắc Phàm lập tức trả lời
Lâm Bắc Phàm: Rảnh chứ, có chuyện gì hả
Lãnh Thanh Nguyệt: Tối mai lúc tám giờ, tại lễ đường Tây Uyển thành phố Ma Hải có một buổi tiệc tối từ thiện của một nghệ sĩ, bọn họ yêu cầu mỗi một nghệ sĩ phải đưa theo một người bạn nam hoặc nữ để cùng tham gia, thế nên ta muốn mời ngươi tham gia cùng ta
Lâm Bắc Phàm: Ngươi còn thiếu bạn nam hả
Lãnh Thanh Nguyệt: Không thiếu, nhưng ta không thích bọn họ
Lãnh Thanh Nguyệt: Nếu như ngươi không rảnh thì ta đành từ chối tham gia vậy
Lâm Bắc Phàm: Ta rảnh, có cần chuẩn bị gì không
Lãnh Thanh Nguyệt: Ăn mặc lịch sự là được
Ngoài ra còn chuẩn bị thêm ít tiền, tiệc từ thiện mà, ngươi hiểu chứ
Lâm Bắc Phàm: Tiêu tiền thôi mà, cái này ta rành nhất
Lãnh Thanh Nguyệt: Cũng không cần nhiều tiền quá đâu, có lòng là được rồi
Dù sao thì chiếm dụng thời gian của ngươi đã rất ngại rồi, khiến ngươi phá sản nữa thì ta chẳng còn mặt mũi nào
(ngại ngùng.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Không sao, ngươi mời lại ta là được mà
Lãnh Thanh Nguyệt: Đúng là công tử đa tình có khác, ngươi đi cùng ta một lần, ta mời lại ngươi một lần, như vậy là hai lần rồi còn gì
Nói đi, có phải ngươi rất hay lui tới mấy chỗ như thế này không, ngươi hay trêu ghẹo những cô gái khác đúng không
(con dao đầy máu.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Ngươi thông minh thật đấy, đoán trúng phóc luôn, xem ra nguyện vọng của ta không thành thật rồi
Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi đừng thất vọng, ta đây sẽ tiếp hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.