Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 234: - Đề phòng hậu hoạ




Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, giờ ngươi rảnh không
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ta có chuyện muốn nói với ngươi
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ngươi có đó không
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Bắc Phàm bật cười, hắn nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta không vội, cứ để hắn ta sốt ruột thêm một lúc nữa!”
Lâm Bắc Phàm nhàn nhã đi ăn cơm
Sau khi đi vệ sinh xong nữa thì đã hai tiếng trôi qua
Lúc này hắn mới cầm điện thoại lên
Bấy giờ, tin nhắn wechat trong máy đã hơn chín mươi chín cái, hầu như mỗi một phút là lại có một tin nhắn gửi đến
Lâm Bác Phàm đọc mà hoa hết cả mắt
Thanh Nguyệt: Chuyện gì mà ngươi gấp thế
Thanh Nguyệt: Ban nãy ta vừa tham gia một hoạt động, không có thời gian để ý điện thoại, cho ta xin lỗi
Ở đầu bên kia điện thoại, Lữ Mặc Bạch gần như muốn gục ngã
Trông thấy tin nhắn, hắn ta lại nhảy cẫng lên một cách vô cùng kích động: “Cuối cùng Thanh Nguyệt cũng trả lời tin nhắn của ta rồi
Ha ha!”
Cảm giác này như kiểu vừa bị táo bón trong vòng hai tiếng sau đó lại khỏi vậy
Hai tay cầm điện thoại của Lữ Mặc Bạch run run, hắn ta muốn hỏi Lãnh Thanh Nguyệt và Lâm Bắc Phàm có quan hệ gì
Tại sao Lâm Bắc Phàm lại tặng bài hát đó cho nàng
Nhưng rồi hắn ta lại nhận ra mình với Lãnh Thanh Nguyệt chỉ là bạn bè bình thường, hắn ta không có lập trường để hỏi nàng điều đó, chỉ đành hỏi bóng hỏi gió
Mặc Bạch: Hiện đang có một bài hát rất nổi là [Trăng sáng có bao lâu], ngươi thấy thế nào
Thanh Nguyệt: Ngươi liên lạc gấp với ta như vậy chỉ để hỏi chuyện này thôi hả
Mặc Bạch: Ừm
Thanh Nguyệt: Ôi
Ta thực sự thua ngươi luôn (mệt tim.jpg)
Mặc Bạch:…
Thanh Nguyệt: Ta thấy bài này rất hay, từ hay, nhạc cũng hay nữa, thực sự rất hoàn hảo
Mặc Bạch: Ta cũng thấy bài hát này không tồi, nhất là khi Lãnh Thanh Nguyệt nữ thần cất tiếng hát, đúng là hoàn mĩ của hoàn mĩ, ta thích vô cùng
Thanh Nguyệt: Vậy sao
Nhưng mà ta thấy nàng hát vẫn chưa được hay lắm đâu…
Mặc Bạch: Thực sự hát rất hay
Ngươi dám chê nàng hát không hay hả, ta liều mạng với ngươi luôn
Thanh Nguyệt: Vậy sao
Ha ha
Lúc này, Lữ Mặc Bạch cảm giác như đã có chủ đề nói chuyện hơn
Mặc Bạch: Ngươi thấy tác giả sáng tác bài này như thế nào, chắc hắn là một người tài giỏi lắm nhỉ
Gửi xong tin nhắn này, cả người Lữ Mặc Bạch bắt đầu căng thẳng, chỉ sợ nghe được đáp án không tốt
Có lẽ ông trời phù hộ hắn ta, để hắn ta nghe được đáp án mà mình muốn nghe
Thanh Nguyệt: Tác giả sáng tác bài hát này ấy à…
Thanh Nguyệt: Ta thấy chẳng ra sao cả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Mặc Bạch như mở cờ trong bụng
Thế tức là quan hệ của hai người họ không hề có tiến triển
Thanh Nguyệt của hắn ta không hề nhìn trúng Lâm Bắc Phàm
Hắn ta quyết định hỏi dò tiếp
Mặc Bạch: Hửm
Tại sao ngươi lại nói như vậy, ta thấy có thể viết được bài này thì chắc chắn hắn cũng phải là một người có tài chứ
Thanh Nguyệt: Ngươi chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong rồi, người có tài hoa thì chắc chắn sẽ là người tốt sao
Mặc Bạch: Hả Tại sao ngươi lại nói như vậy
Thanh Nguyệt: Ngươi xem, bài hát này nổi tiếng như thế, tại sao Lãnh Thanh Nguyệt không đề tên người sáng tác
Lúc này, Lữ Mặc Bạch mới phản ứng lại, hình như Lãnh Thanh Nguyệt không đề tên tác giả của bài hát này thật
Mặc Bạch: Đúng vậy ha, tại sao lại không đề tên nhỉ
Thanh Nguyệt: Ngốc quá, đương nhiên là không muốn đề tên rồi
Mặc Bạch:
Thanh Nguyệt: Lãnh Thanh Nguyệt cũng coi như một người khá nóng nảy trong giới giải trí
Thế nhưng nàng không nhắc đến người sáng tác bài hát, chứng tỏ nàng không thích người đó
Lữ Mặc Bạch vỗ đùi: “Đúng ha
Sao ta không nghĩ ra nhỉ
Chắc chắn Thanh Nguyệt ghét Lâm Bắc Phàm nên mới không muốn đề tên hắn
Trước kia nàng cũng ghét cái tên công tử đa tình Lâm Bắc Phàm này, mới có mấy ngày thì sao có tiến triển lớn được
Ôi chao, ban nãy ta đã lo bò trắng răng rồi!”
Sau khi nghĩ kĩ càng, Lữ Mặc Bạch thấy thoải mái hơn rất nhiều
Mặc Bạch: Nếu đã không thích thì tại sao còn hát bài này
Thanh Nguyệt: Ngươi ngốc thật đấy
Bài hát này hay như thế, sao lại không cần
Mặc Bạch:
Thanh Nguyệt: Một ca sĩ cả đời có thể hát được mấy bài hát hay
Thế nên ta đoán Lãnh Thanh Nguyệt chắc chắn rất thích bài hát này, thế nên người sáng tác có thể bỏ, còn bát hát thì phải giữ lại
Lữ Mặc Bạch lại vỗ đùi: “Đúng ha, sao ta không nghĩ tới điều này nhỉ!”
Hiện giờ hắn ta còn có thể tưởng tượng ra một khung cảnh, trong đó Lâm Bắc Phàm mang bài hát này tới để lấy lòng Lãnh Thanh Nguyệt, nhưng Lãnh Thanh Nguyệt chỉ vừa lòng với bài hát mà không coi trọng hắn
Thế là Lâm Bắc Phàm không lấy lòng thành công, hắn chỉ đành rời đi trong thất vọng
“Ha ha
Lâm Bắc Phàm, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Lữ Mặc Bạch cười lớn
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ngươi thật thông minh
Thanh Nguyệt: Đó là điều đương nhiên
Chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ
(đắc ý.jpg)
Mặc Bạch: (ngón tay cái.jpg)
Thế nhưng tiếp đó, Lữ Mặc Bạch lại có một dự cảm chẳng lành
Lần này Lâm Bắc Phàm không thành công, nhưng nếu lần nào cũng vậy, mỗi lần ra một bài hát như thế thì liệu Thanh Nguyệt có xiêu lòng không
Phải biết rằng tài năng của Lâm Bắc Phàm thực sự rất kinh khủng
Hắn chỉ cần viết bừa thôi cũng thành một tác phẩm kinh điển
Thế nên Lữ Mặc Bạch bắt buộc phải đề phòng hậu họa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.