Lý Nhược Phong lập tức thay đổi sắc mặt:
“Chúc ngươi chơi vui vẻ!”
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đi xuống lầu, ngồi lên xe đi tới bệnh viện Tống thị
Lúc này Tống Vũ Tinh đã xuống lầu
Nàng có dáng người mảnh khảnh, nàng mặc một chiếc váy xếp ly màu trắng giản dị, đeo kính râm to bản và cầm trên tay chiếc túi LV nhỏ, trông rất thời trang và xinh đẹp
Nàng nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện ra bóng dáng quen thuộc nên lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn ta WeChat
Tống Vũ Tinh: Ngươi đến chưa
Lâm Bắc Phàm: Đến rồi
Tống Vũ Tinh: Sao lại không thấy ngươi
Lâm Bắc Phàm: ngươi nhìn sang phải, chiếc xe màu trắng ấy
Tống Vũ Tinh quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu trắng
Kính xe được hạ xuống, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang mỉm cười vẫy tay với nàng
Tống Vũ Tinh nở nụ cười như trăm hoa nở rộ
Nàng chạy vài bước tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, tò mò đánh giá chiếc xe màu trắng xa lạ này, trên đó có logo Đại Phong bèn cười nói:
“Ngươi đổi xe rồi sao
Đây là xe của công ty ngươi à?”
Lâm Bắc Phàm cười gật đầu:
“Làm chủ tịch Đại Phong thì đương nhiên phải lái xe của mình rồi!”
“Nhưng chiếc xe này của ngươi cũng khiêm tốn, bình thường thôi
Nếu không phải người của ngươi ở bên trong, ta cũng không tin rằng đại thiếu gia ngươi sẽ ngồi trong chiếc xe này!”
Tống Vũ Tinh che miệng cười
Lâm Bắc Phàm thở dài:
“Mấy ngày nay ta đã phô trương đủ rồi, bây giờ cần nhất chính là khiêm tốn!”
“Nói cũng đúng
Bây giờ ngươi có rất nhiều danh hiệu
Doanh nhân có lương tâm, người chồng quốc dân, siêu bức vương…Bây giờ có rất nhiều phụ nữ nói rằng họ muốn kết hôn với ngươi!”
“Còn ngươi thì sao, ngươi có muốn không?”
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại một câu
Vẻ mặt Tống Vũ Tinh hơi mất tự nhiên, ửng đỏ nói:
“Không muốn!”
Lâm Bắc Phàm a một tiếng:
“Người phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo này!”
Tống Vũ Tinh trừng mắt: “Đánh giờ!”
“Vào đi rồi đánh!”
Lâm Bắc Phàm mở cửa ra, kéo Tống Vũ Tinh lên xe
Tống Vũ Tinh ngồi lên xe đấm ngực Lâm Bắc Phàm một cái
Chưa hả giận lại đánh cái nữa mới buông túi xách xuống, cười nói:
“Đại thiếu gia, hôm nay chúng ta đi đâu ăn vậy?’
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi:
“Dựa vào nhân khí bây giờ của ta thì chỗ nào cũng không đi được!”
Tống Vũ Tinh đồng ý gật gật đầu:
“Đúng vậy, bây giờ ngươi giống như một ngôi sao lớn, đi đâu cũng sẽ bị vây xem!”
Đôi mắt nhỏ của Lâm Bắc Phàm đảo qua:
“Hay là….Đến nhà ta đi có được không?”
Tống Vũ Tinh trừng mắt nhìn qua:
“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đừng nghĩ rằng ta không biết trong lòng ngươi đang có mưu mô gì
Đưa ta đến nhà ngươi là ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn có phải không?”
Lâm Bắc Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
“Đến nhà ngươi cũng được!”
Tống Vũ Tinh hơi dao động:
“Cũng tốt
Ta vừa học nấu một vài món ăn để ngươi nếm thử
Nhưng ngươi không thể lộn xộn đâu đấy!”
“Yên tâm đi, đó là địa bản của ngươi, ta sẽ không làm xằng bậy.”
Lâm Bắc Phàm chân thành
Vì thế, bọn họ lái xe đến biệt thự của Tống Vũ Tinh
Đi tới biệt thự của Tống Vũ Tinh
Vừa mở cửa thì lập tức có một con mèo nhỏ màu trắng bạc đáng yêu meo meo chạy tới
Đầu tiên nó đi tới chân Tống Vũ Tinh vẫy đuôi, mở mắt to như thủy tinh kêu hai tiếng, sau đó tò mò nhìn Lâm Bắc Phàm bên cạnh nhìn có chút sợ hãi
Tống Vũ Tinh ôm lấy mèo con vuốt ve chốc lát rồi cười nói:
“Đây là mèo cưng nhà ta nuôi, ta đặt tên cho nó là Tiểu Bất Điểm, mèo con lông màu bạc nhìn rất đáng yêu có phải không
“Thật đáng yêu!”
Lâm Bắc Phàm nhịn không được nói, hắn luôn không có sức chống cự với những động vật nhỏ
“Có điều con mèo nhỏ này lá gan hơi nhỏ, hơi sợ người lạ
Ta cũng mất vài ngày mới gần gũi được với nó
Vì vậy ngươi không được bắt nạt nó!”
Tống Vũ Tinh thả con mèo xuống
“Đi chơi đi, lát nữa cho ngươi ăn thức ăn mèo!”
Ngạc nhiên thay con mèo nhỏ không hề bỏ chạy mà rẽ ngoặt đi đến bên chân Lâm Bắc Phàm, dùng bốn chân bò trên mặt đất, ngẩng cái đầu tròn trịa đáng yêu của nó lên meo meo nhìn Lâm Bắc Phàm
Lâm Bắc Phàm ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy, mèo con cũng không từ chối mà còn vui vẻ vẫy cái đuôi nhỏ
Tống Vũ Tinh kinh ngạc:
“Tiểu Bất Điểm vậy mà không sợ ngươi
Sao ngươi làm được vậy?”
Lâm Bắc Phàm trả lời không đúng trọng tâm:
“Con mèo này nhất định là mèo cái phải không?’
Tống Vũ Tinh càng kinh ngạc:
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì không có một giống cái không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp thịnh thế của ta!”
Lâm Bắc Phàm cười đắc ý
Tống Vũ Tinh đen mặt đấm cho hắn ta một đấm:
“Đồ thối tha không biết xấu hổ!”
Lâm Bắc Phàm ôm mèo con lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không thể không nói con mèo nhỏ này vừa mềm vừa đáng yêu, còn biết làm nũng khiến Lâm Bắc Phàm yêu thích không buông tay
Mèo con nằm trong lòng Lâm Bắc Phàm híp mắt rất thoải mái
“Xem ra ngươi rất thích động vật nhỏ nha!”
Tống Vũ Tinh cười nói
“Quả thật cực kỳ thích!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu nói
Tống Vũ Tinh nghiêng đầu:
“Thích đến mức nào?”
“Nói sao ta…”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
“Một món cũng không thể thiếu!”
Tống Vũ Tinh: “…”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]