Chương 370
Chín năm không gặp nhau rồi
Chương 370: Chín năm không gặp nhau rồi
Sau khi trợ lý bỏ đi, Lữ Mặc Bạch lấy điện thoại di động ra liên lạc với “Thanh Nguyệt”
Mặc Bạch: Nghe nói siêu sao quốc tế Lữ Mặc Bạch mời ngươi đi xem buổi biểu diễn của hắn, sao ngươi lại không đi
Thanh Nguyệt: Sao ngươi biết
Mặc Bạch: Khụ khụ, tất nhiên ta biết
Tin tức của ta rất linh thông
Mặc Bạch: Ngươi có thể kể lại cho ta nghe lý do không
Thanh Nguyệt: Haiz, thật ra ta cũng muốn đi, dù sao đây cũng là buổi biểu diễn đầu tiên của thần tượng mà ta ngưỡng mộ, hắn ta còn gửi thiệp mời cho ta, ta đương nhiên muốn đi
Nhưng nghĩ lại vẫn là không đi, sợ làm tổn thương Lữ Mặc Bạch
Mặc Bạch: Hả??
Thanh Nguyệt: Chắc là ngươi không biết, lúc trước Lữ Mặc Bạch mạo phạm Giải trí Hán Đình mà thiếu chút nữa không tổ chức được buổi biểu diễn
Mặc Bạch: Có nghe thấy, nhưng có liên quan gì đến chuyện này
Thanh Nguyệt: Nghe nói sau đó Lữ Mặc Bạch đến cầu xin bên Lâm Bắc Phàm mới được cởi bỏ phong sát
Thanh Nguyệt: Có thể nói Lâm Bắc Phàm ở trong giới quả thực chính là một tay che trời, người mạo phạm hắn ta đều thê thảm không nỡ nhìn
Thanh Nguyệt: Ngươi cũng biết Lâm Bắc Phàm vẫn luôn theo đuổi ta không rời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như hắn ta biết ta đi tham gia buổi biểu diễn của Lữ Mặc Bạch mà tức giận thì làm sao bây giờ
Con người này luôn luôn hẹp hòi, nhất định sẽ trả thù Lữ Mặc Bạch
Sự nghiệp của Lữ Mặc Bạch vừa mới khởi sắc, ta không hy vọng hắn ta vì ta mà bị liên lụy
Cho nên suy nghĩ một chút vẫn không nên đi
“Thì ra là như vậy
Thanh Nguyệt luôn luôn suy nghĩ cho ta!”
Lữ Mặc Bạch say sưa nhắm mắt lại, cực kỳ cảm động
Hắn ta chưa bao giờ hoài nghi lời nói của Lãnh Thanh Nguyệt, hắn ta cũng chưa bao giờ hoài nghi nhân phẩm của Lâm Bắc Phàm, vì đối phương thật sự làm được chuyện như vậy
Ở kiếp trước, Lâm Bắc Phàm có mấy tình địch, kết quả toàn bộ đều bị hắn tiêu diệt
Kẻ chết, người bị thương, kẻ tha hương chạy trốn
Không ai may mắn thoát khỏi
Nếu Lâm Bắc Phàm biết Lãnh Thanh Nguyệt đến tham gia buổi biểu diễn của hắn, hơn nữa còn biết hai người còn có quan hệ mập mờ gì đó thì nhất định sẽ không chút do dự ra tay với hắn
Dựa vào năng lượng của đối phương, đời này cơ bản hắn ta sẽ bị cách ly với thị trường trong nước
“Thanh Nguyệt, uất ức cho ngươi rồi!”
Lữ Mặc Bạch yên lặng rơi lệ
Trong lòng lửa giận phun trào mạnh mẽ
Hắn ta cảm thấy không thể để cho người phụ nữ của mình chịu uất ức
Hắn ta muốn che mưa che nắng cho người phụ nữ của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn ta phải dũng cảm đứng lên
Hắn ta sẽ gánh vác mọi thứ
Hắn ta muốn đối mặt với Lâm Bắc Phàm
Cho dù đánh không được cũng phải đánh, đường đường chính chính chiến đấu như một người đàn ông
Cùng lắm thì mất đi thị trường Hoa ngữ
Dựa vào tài hoa của hắn vẫn có thể đứng lên
Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, ta kiến nghị ngươi đi xem biểu diễn
Thanh Nguyệt: Tại sao
Mặc Bạch: Bởi vì có một bất ngờ lớn đang chờ ngươi
Thanh Nguyệt: Ngươi có bất ngờ gì
Mặc Bạch: Ngươi đi rồi sẽ biết
Thanh Nguyệt: Nhưng như vậy sẽ hại Lữ Mặc Bạch, ta không hy vọng hắn ta vì ta bị thương tổn
Mặc Bạch: Đừng lo lắng về những chuyện này
Lữ Mặc Bạch không yếu ớt như ngươi tưởng tượng, Lâm Bắc Phàm cũng không mạnh mẽ như ngươi nghĩ, hắn ta chỉ là một con hổ giấy mà thôi, dù sao ngươi đi xem biểu diễn là được rồi
Nghe ta đi, không sai đâu
Thanh Nguyệt: Được rồi, ta sẽ đi xem
“Yes!”
Lữ Mặc Bạch kích động nhảy dựng lên
Lúc này Lâm Bắc Phàm buông điện thoại xuống, cầm lấy một điện thoại khác liên lạc với Lãnh Thanh Nguyệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Bắc Phàm: Nghe nói ngươi từ chối lời mời biểu diễn của Lữ Mặc Bạch rồi à
Lãnh Thanh Nguyệt: Đúng vậy
Lãnh Thanh Nguyệt: Cũng không biết tên họ Lữ kia định làm cái khỉ gì mà lại mời ta
Lãnh Thanh Nguyệt: Ta và hắn ta không phải là người cùng đường, ta là một nàng tiên xinh đẹp nha, căn bản là không thể thưởng thức mấy bài hát và điệu nhảy của hắn
Vừa nghĩ đến dáng vẻ phóng đãng của hắn là ta đã chịu không nổi rồi, nổi hết da gà da vịt
Lâm Bắc Phàm: Rất hiểu
Lãnh Thanh Nguyệt: Hơn nữa, trước đó hắn ta còn không nể mặt Giải trí Hán Đình các ngươi
Ngươi đại nhân đại lượng không so đo nhưng ta chính là phụ nữ hẹp hòi, không thể làm được như vậy
Không đập sân khấu của hắn ta đã là tốt rồi, còn muốn ta đi cổ vũ à
Hừ
Lâm Bắc Phàm: Mỹ nữ vất vả rồi
Nhưng ngươi không muốn đi còn ta thì muốn đi nha
Lãnh Thanh Nguyệt: ??
Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi muốn đi sao
Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi sẽ không nói với ta, ngươi thích chất giọng đó phải không
Sao khẩu vị của ngươi thay đổi nặng như vậy chứ
Lâm Bắc Phàm: Chủ yếu là gần đây quá bận rộn, áp lực hơi lớn nên muốn thư giãn
Lâm Bắc Phàm: Nghe nói ca khúc vũ đạo của Lữ Mặc Bạch giống như thầy cúng nhảy, đặc biệt xao động, bất cứ lúc nào cũng động kinh được, rất vui vẻ, rất xả stress
Vì vậy ta muốn đi xem
Lãnh Thanh Nguyệt: Thật rất giống thầy cúng nhảy
Lâm Bắc Phàm: Hơn nữa đã lâu không gặp nhau, ta muốn gặp ngươi một lần
Lâm Bắc Phàm: Tiểu tiên nữ, có hẹn hò với ta không
Thanh Nguyệt: Lâu hả
Không phải là ba ngày trước chúng ta vừa gặp nhau sao
Lâm Bắc Phàm: Một ngày không gặp như cách ba thu
Bây giờ đã chín năm rồi, ngươi nói ta có nhớ ngươi không
Lãnh Thanh Nguyệt: (icon thẹn thùng)
Lãnh Thanh Nguyệt: Được rồi, chúng ta cùng đi xem biểu diễn