Phe Trật Tự Người Chơi

Chương 73: Danh hiệu mới: Tự do nam nhân.




Chương 73: Danh hiệu mới: Tự do nam nhân
Sau khi trở lại hiện thực, Mộng Mộng về phòng tắm rửa trước, còn Diệp Bạch thì phất tay từ chối trà nước và khăn mặt được chủ động đưa tới —— Kể từ khi Lucia cải tạo nhà cửa một lần, mỗi lần về nhà Diệp Bạch đều có thể cảm nhận được sự nhiệt tình đập vào mặt
Trước đó còn có đệm dựa và gối đầu của ghế sô pha chủ động tới nắn eo, đấm lưng, xoa bóp vai cho hắn, về sau Diệp Bạch phải cố ý dặn dò quản gia và nữ bộc trưởng, tỏ ý rằng bình thường cứ để trong nhà giữ nguyên trạng là được, đừng lúc nào cũng trong bộ dạng quần ma loạn vũ, trong nhà lúc này mới yên tĩnh lại
Hắn cảm giác tòa thành ma pháp trong truyện cổ tích cũng y như vậy
Hắn vẫy vẫy tay, "quản gia" đang đứng hầu ở góc phòng khách, bất động giả làm giá treo áo, lập tức nhẹ nhàng đi tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Diệp Bạch nói với nó: “Đi trông chừng thang máy, tạm thời đừng cho ai tiến vào tầng hầm của Lucia.”
Bộ trang phục quản gia trống rỗng toàn thân trên dưới run lên một cái, nó hướng về phía Diệp Bạch hơi hấp tấp cúi người thật sâu, sau đó lấy khí thế một đi không trở lại lao tới phòng chứa đồ tạp vật, đứng canh ngay trước vị trí thang máy
Nhìn bộ dáng ngẩng "đầu" ưỡn "ngực" nhìn khắp bốn phương kia, phảng phất đây là một loại vinh dự vô thượng chí cao nào đó
Diệp Bạch không rảnh để ý đến nó, thông qua bóng tối nhảy vào tầng hầm
Không gian rộng lớn này vẫn vuông vức sáng sủa như cũ, không có gì thay đổi so với lần trước Diệp Bạch đi vào
Diệp Bạch quan sát bốn phía một vòng, nói vào không khí: “Đại Ngự Vu các hạ, ngài có ở đây không?”
Nhiệm vụ “Mê mang tiểu công chúa” đã kết thúc thuận lợi, nhưng phần tiếp theo mới là màn kịch chính
Hắn đã mang con rối Hùng tử Tiểu Nhất ra ngoài chính xác, nhưng phần giao thiệp kế tiếp với Đại Ngự Vu mới là quan trọng nhất
Không đợi giọng nói Diệp Bạch dứt hẳn, một nữ hài tóc xanh lam liền hiện lên trong không khí trước mặt hắn
Nàng có mái tóc màu xanh lam nhạt và đôi mắt cùng màu, gương mặt tinh xảo như búp bê và thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, sau lưng khoác mũ trùm rộng màu trắng, cây pháp trượng cao gần ngang người lơ lửng bên cạnh, ánh mắt bình thản gần như không có tình cảm nhìn thẳng vào người Diệp Bạch, chính là Chân Thần bậc tám 【 Đại Ngự Vu 】
“Ngươi đã về rồi Bạch Y, nhiệm vụ thế nào rồi?”
Tiểu Thất từ trên vai Đại Ngự Vu nhô cái đầu nhỏ ra, dùng giọng vui tươi nói: “Có tìm được tiểu công chúa không
Nàng có muốn cùng ngươi đi ra không nha?”
Quả nhiên
Lúc Đại Ngự Vu giao nhiệm vụ cho Diệp Bạch, dù tỏ ra không để tâm, nhưng thực tế vẫn luôn chú ý động tĩnh của hắn
“Tiểu Nhất là đứa bé ngoan, ta đã mang nàng ra ngoài.” Diệp Bạch gật đầu, “Tiếp theo làm thế nào?”
Quan tài thủy tinh của Lucia đúng là một bảo vật không tầm thường
Tiểu nữ bộc ôm Tiểu Nhất nằm ở bên trong, quanh cơ thể Tiểu Nhất vẫn luôn có thần lực hỗn loạn không ngừng bùng nổ, những thần lực này không cách nào gây tổn thương thực sự cho Lucia vốn là Bán Thần, quan tài thủy tinh cũng không có dấu hiệu hư hại dù chỉ một chút
Pháp trượng bên cạnh Đại Ngự Vu nhẹ nhàng lắc lư, phát ra tiếng chuông gió dễ nghe
“Đinh ~” ‘ Trước tiên lấy khế ước ra.’
Diệp Bạch mở giao diện người chơi, nhấp vào phía trên để nhận thưởng
【 Ngươi hoàn thành nhiệm vụ “Mê mang tiểu công chúa” 】 【 Ngươi nhận được Kinh nghiệm cá nhân 24%】 【 Ngươi nhận được Kinh nghiệm Chức Giai 32%】 【 Ngươi nhận được Thẻ khai quật năng lực ×2】 【 Ngươi nhận được 500 điểm tích lũy cơ sở 】 【 Ngươi hoàn thành triệt để nhiệm vụ, nhận được 500 điểm tích lũy ngoài định mức, Đạo cụ ẩn ×2】 【 Ngươi nhận được hảo cảm của tiểu công chúa, nhận được 200 điểm tích lũy ngoài định mức 】 【 Ngươi nhận được danh hiệu: Tự do nam nhân 】
Ngón tay Diệp Bạch dừng lại một chút
Hắn vốn định đợi một lát rồi xem kỹ phần thưởng nhiệm vụ, nhưng lúc này nhìn vào giao diện, ngón tay hắn bất giác trượt về cột danh hiệu
【 Tự do nam nhân 】 【 Danh Hiệu Bản Chất 】 【 Hiệu quả: Ngươi lao nhanh trong lịch sử thượng cổ, ngươi lao nhanh giữa đám người thành tín, ngươi lao nhanh trong lãnh địa thần thoại, ngươi lao nhanh trong hành lang thời gian —— Ngươi chính là nam nhân như gió, tự do mới là nơi ngươi thuộc về 】 【 Tất cả năng lực liên quan đến di chuyển của ngươi, tiêu hao giảm xuống một nửa 】
Diệp Bạch: “?”
Cái mô tả này của ngươi, không phải nên cho ta danh hiệu 【 Thiếu niên như gió 】 sao
Tại sao lại là Tự do nam nhân
Nghe cứ như tên biến thái vậy
Hơn nữa thứ này lại có thể là Danh Hiệu Bản Chất, theo lý thuyết “Tự do nam nhân” có thể tượng trưng cho một phần bản chất của Diệp Bạch sao
Hệ thống danh hiệu này tuyệt đối có vấn đề
Văn Văn ngươi ra đây, có phải ngươi đang cố ý nhắm vào ta không?
Hiệu quả danh hiệu thì lại vô cùng lợi hại, Âm Ảnh Giới tầng là năng lực di chuyển chủ yếu nhất của Diệp Bạch hiện tại, sau khi tiêu hao giảm đi một nửa, với năng lực hồi phục của hắn, gần như có thể sử dụng nhảy vọt bóng tối vô hạn..
May mà danh hiệu không cần hiển thị cũng có thể phát huy tác dụng, Diệp Bạch quyết định đặt danh hiệu này ở cuối cùng trong cột danh hiệu, cả đời cũng sẽ không để nó hiển thị ra ngoài
Vì đã mở giao diện người chơi, Diệp Bạch liền thuận tay mở [Phần thưởng chiến đấu tiêu diệt] ra, đổi lấy 【 Neo điểm 】
Sáu tấm thẻ năng lực trị giá 5000 điểm tích lũy này đều giới hạn một tấm, ai đến trước được trước, nhân lúc còn chưa có nhà thám hiểm nào khác đạt tới năm nghìn điểm tích lũy, đổi được trước mới là thượng sách
Sau khi hoàn tất thao tác, Diệp Bạch lấy ra hai đạo cụ ẩn được thưởng trong nhiệm vụ, đây chính là 【 Trật tự kết nối khế ước 】 mà Đại Ngự Vu đã hứa hẹn cho Diệp Bạch lúc trước
Đạo cụ cấp bậc bảy sao này chỉ có một công năng, chính là để cho trật tự đầu có thể lưu thông giữa hai người chơi
Diệp Bạch cất một tấm khế ước vào không gian tùy thân, cầm tấm còn lại trong tay nhìn kỹ một chút: “Cụ thể phải thao tác thế nào?”
Đại Ngự Vu cũng không bắt đầu hành động, mà lẳng lặng nhìn Diệp Bạch
“Đinh linh ~” ‘ Ngươi muốn thù lao gì?’ ‘ Ta tạm thời không cách nào lập tức cho ngươi thứ gì, nhưng ta có thể đưa ra hứa hẹn, lấy khế ước làm chứng.’
【 Trật tự kết nối khế ước 】 có thể thêm vào điều khoản bổ sung, nhưng giới hạn bốn câu
“Ngài đã cho ta tấm khế ước kia rồi.” Diệp Bạch nghĩ nghĩ rồi nói
“Đinh linh ~” ‘ Đó là thù lao cứu Tiểu Nhất, không liên quan đến giao dịch của chúng ta.’
“Vậy thì do ngài quyết định đi, là ngài chủ động tìm đến ta, ta tin tưởng ngài sẽ cho ta một mức giá công đạo.” Diệp Bạch đặt khế ước xuống nói: “Hơn nữa ta chỉ là một người chơi cấp thấp, cho dù ngài hỏi ta muốn gì, ta cũng căn bản không đáp ứng được.”
Diệp Bạch là một siêu phàm giả cấp thấp mới trở thành người chơi không bao lâu, còn Đại Ngự Vu là một thần minh đã sống ít nhất mấy ngàn năm, hơn nữa còn là Chân Thần bậc tám tôn quý hơn cả Bán Thần
Sự tồn tại vĩ đại như vậy, cho dù trạng thái bây giờ rơi xuống đáy vực, vẫn cất giấu vô số nội tình và bí ẩn mà Diệp Bạch không thể tưởng tượng nổi
Ví dụ như nhiệm vụ vừa mới kết thúc, việc cứu Tiểu Nhất về lý thuyết cần một Bán Thần ra tay mà không tính toán cái giá phải trả, hơn nữa còn cần một đạo cụ có thể chịu đựng được thần lực của Chân Thần mới được
Cái giá này đối với Đại Ngự Vu hiện tại mà nói nhất định là rất khó chi trả
Nhưng Diệp Bạch vừa hay thỏa mãn điều kiện này —— Diệp Bạch vẫn không biết lúc ở thành phố Lâm Hải trong mặt kính, Đại Ngự Vu làm thế nào mà khóa chặt chính xác được mình từ trong số nhiều người chơi như vậy
Độ khó tổng thể của nhiệm vụ lần này thực ra không cao lắm, với thân phận người chơi cấp thấp của Diệp Bạch, vốn có thể dùng một đạo cụ cao cấp để qua loa cho xong, nhưng Đại Ngự Vu vẫn nguyện ý trả giá bằng một tấm khế ước có thể gọi là thần khí chuyên dụng đối với nàng làm thù lao, để cho cuộc giao dịch này đôi bên cùng vui vẻ
Diệp Bạch biết rõ một điều: Trong tình huống không có quy tắc ràng buộc, khi thực lực hai bên không ngang nhau, bản thân sự công bằng chính là sự thỏa hiệp của kẻ mạnh đối với kẻ yếu
Điều này cho thấy ít nhất là cho đến bây giờ, và cả trong một thời gian rất dài sau khi ký kết khế ước, Đại Ngự Vu đều sẽ giữ thái độ thân thiện đối với hắn
Hoặc có lẽ, tình trạng của nàng đã tệ đến mức nhất thiết phải bám chặt lấy cọng cỏ cứu mạng Diệp Bạch này
Đã như vậy, thì cứ để chính nàng đưa ra lời hứa hẹn đi
Kinh nghiệm và lịch duyệt mấy ngàn năm đi lại bên phe Trật tự của nàng sẽ mang đến sự trợ giúp không thể lường trước cho sự trưởng thành của Diệp Bạch
Đôi mắt màu xanh lam nhạt không chút tạp chất kia của Đại Ngự Vu lẳng lặng nhìn chằm chằm Diệp Bạch, dường như nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng hắn
Diệp Bạch vô cùng thản nhiên đối mặt với đối phương
Quân tử thản đãng đãng, hắn không có gì phải chột dạ
Đại Ngự Vu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên chuyển chủ đề
‘ Trước tiên thả Tiểu Nhất ra đi.’
“Cũng được.” Diệp Bạch mở không gian tùy thân, lấy quan tài thủy tinh từ trong ra
Đại Ngự Vu bay đến phía trên quan tài thủy tinh trước, hơi cúi đầu xuống, nhìn Tiểu Nhất đang được Lucia ôm trong lòng
Tiểu Thất cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, cũng nhìn chằm chằm Tiểu Nhất trong quan tài kính: “Oa, đây là đời thứ nhất sao
Ta có phải nên gọi nàng là Tiểu Nhất tỷ tỷ không?”
Diệp Bạch nhìn Tiểu Thất một chút, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Mà này, Tiểu Nhất nói tất cả con rối Hùng tử đều gánh chịu một phần của Đại Ngự Vu, nàng gánh chịu tuổi thơ của Đại Ngự Vu, còn ngươi thì sao, Tiểu Thất?”
“Chuyện này mà nàng cũng nói với ngươi sao?” Tiểu Thất sờ đầu, trước tiên nhỏ giọng hỏi: “Chuyện này có thể nói không, chủ nhân?”
Sau khi Đại Ngự Vu khẽ gật đầu, Tiểu Thất lúc này mới hì hì cười nói: “Ta gánh chịu mặt lạc quan vui tươi, hăng hái tiến lên của Đại Ngự Vu, những năm nay vẫn luôn ở bên cạnh chủ nhân, là người bạn nhỏ thân thiết đáng yêu nhất của nàng a~”
Ừm..
Cùng là con rối Hùng tử, tính cách của Tiểu Nhất và Tiểu Thất thực sự là thiên soa địa viễn, Diệp Bạch nghĩ
Đại Ngự Vu nhìn chăm chú Tiểu Nhất trong quan tài kính
Từ khi biết đến nay, thân thể con rối này của nàng vẫn luôn giữ vẻ mặt không đổi, Diệp Bạch không cách nào dựa vào biểu cảm của nàng để phán đoán điều gì, nhưng lần này hắn không hiểu sao lại cảm thấy, Đại Ngự Vu nhìn có chút..
hoài niệm
Trong đôi mắt màu xanh lam nhạt kia phản chiếu bóng hình quá khứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một lát sau, Đại Ngự Vu mới khẽ rung nhẹ pháp trượng
“Đinh linh ~” ‘ Thả nàng ra đi.’
“Thả ra trực tiếp là được sao?” Diệp Bạch hỏi, “Nàng mang theo một phần bảy thần lực của ngài, những thần lực này đều bị ảnh hưởng bởi hỗn loạn mà rơi vào trạng thái bạo tẩu, nếu đi ra ngoài, sẽ không ảnh hưởng đến xung quanh chứ?”
“Đúng vậy, hơn nữa nếu chủ nhân phải thu hồi phần thần lực hỗn loạn này, chẳng phải sẽ khiến trạng thái trở nên tệ hơn sao?” Tiểu Thất cũng hơi lo lắng hỏi
Đại Ngự Vu khẽ lắc đầu
“Đinh linh ~” ‘ Yên tâm đi.’ ‘ Ta sẽ không lập tức thu hồi thần lực, vẫn để Tiểu Nhất tạm thời bảo quản, ta sẽ thực hiện phong ấn cho nàng.’ ‘ Nữ bộc của ngươi đã ngưng tụ đại lượng thần lực sinh mệnh ở gần đây, thần lực của nàng tràn đầy trật tự, đủ để áp chế dư âm hỗn loạn.’
Nghe vậy, Diệp Bạch tạm thời thả lỏng trong lòng, liền tiến lên nhấn vào nắp quan tài thủy tinh
Giống như Đại Ngự Vu đã nói, Lucia với tư cách Bán Thần dù còn rất non nớt, nhưng “chất lượng” Bán Thần của nàng là hoàn hảo không hao tổn
Nói cách khác, thần lực sinh mệnh mà Lucia bây giờ có thể điều động chính là quy mô cấp Bán Thần, chỉ là phương pháp sử dụng còn rất vụng về mà thôi
Nếu như có một bộ 《Sách hướng dẫn sử dụng thần lực Sinh mệnh》 hoàn chỉnh để quán đỉnh, nàng sẽ lập tức thần công đại thành, một bước trở thành Bán Thần bậc bảy hoàn chỉnh
Đáng tiếc không có chuyện tiện lợi như vậy, Lucia tạm thời vẫn chỉ có thể ứng dụng thần lực sinh mệnh một cách vô cùng nông cạn
Diệp Bạch đưa tay đặt lên quan tài thủy tinh, hơi dùng sức, liền nhấc nắp lên
Lucia cẩn thận từng li từng tí đứng dậy từ trong quan tài kính, đôi tay đeo găng tay lụa trắng ôm chặt lấy Tiểu Nhất vào lòng
“Nàng sao rồi?” Diệp Bạch thấy vậy lập tức hỏi
“Tiểu Nhất miện hạ cứ như vậy rất lâu rồi, không nói chuyện, cũng không cử động.” Lucia nói trong sự bất lực
Diệp Bạch đưa tay điểm vào trán Tiểu Nhất: “Hay là ngươi nới lỏng một chút
Ta thấy bông trong bụng nàng sắp bị ngươi ép ra ngoài rồi kìa.”
Tiểu nữ bộc lập tức lắc đầu: “Không được, trong cơ thể Tiểu Nhất miện hạ bây giờ chứa rất nhiều thần lực, nếu ta buông tay ra, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì...”
“Sao các ngươi còn có tâm trạng nói chuyện phiếm vậy
Dư âm hỗn loạn đang lan tràn kìa,” Giọng Tiểu Thất vang lên bên tai hai người, “Cẩn thận một chút đi, ta thấy có thứ gì đó sắp biến thành quái linh rồi.”
Giọng nói Tiểu Thất vừa dứt, từ đống đồ lộn xộn chất đống cách đó không xa liền truyền ra những tiếng sột soạt ồn ào —— Toàn bộ tầng hầm đều thấm đẫm thần lực của Lucia, chỉ có trong đống đồ lộn xộn là còn sót lại một số ít vật phẩm chưa được Lucia ban cho “sinh mệnh”
Thế là dưới sự xâm nhiễm của hỗn loạn, chúng rất nhanh liền sa đọa thành quái linh
Diệp Bạch ngơ ngác một chút, cùng tiểu nữ bộc nhìn nhau
Thì ra khoảnh khắc vừa mới mở quan tài thủy tinh, dư âm hỗn loạn từ trên người Tiểu Nhất đã khuếch tán ra rồi sao
Hoàn toàn không cảm giác được
Nhà thám hiểm vốn là chức giai cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi của hoàn cảnh, nhưng Diệp Bạch từ trước đến nay không có cách nào thông qua tốc độ rơi xuống của trật tự đầu để phán đoán xung quanh có hỗn loạn hay không, hiện tại xem ra Lucia cũng vậy: Tiểu nữ bộc nghiêm phòng tử thủ thần lực trong cơ thể Tiểu Nhất, nhưng căn bản không phát hiện được sự tồn tại của hỗn loạn
Ngược lại, Diệp Bạch lại biết rất nhiều kiến thức liên quan đến hỗn loạn, ví dụ như hỗn loạn không thể nhìn thấy, chỉ có thể dò xét thông qua phương pháp đặc thù; Bản thân hỗn loạn không có bất kỳ sức mạnh nào, nhưng nó sẽ ô nhiễm tất cả sự vật mà nó chạm đến..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
So với nói đây là một loại sức mạnh, không bằng nói là một loại..
quy luật vũ trụ vô cùng đặc thù
Không ai có thể định nghĩa chính xác tính chất cơ bản của hỗn loạn, phảng phất ý nghĩa tồn tại của nó chính là sự phủ định đối với trật tự
Trong sáu con đường của Danh sách Văn Minh, chỉ có Liệp sát giả mới có thể nhìn ra nồng độ hỗn loạn bằng mắt thường, xem ra sau này phải chuẩn bị riêng một đạo cụ dò xét nồng độ hỗn loạn mới được, Diệp Bạch nghĩ
“Ô ——” Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, từ trong đống đồ lộn xộn xa xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng gào rú quái dị, rất nhiều vật phẩm bắt đầu tự động lăn lộn di chuyển
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, chúng đã sa đọa thành quái linh, có thể thấy dư âm hỗn loạn trong tầng hầm lúc này đậm đặc đến mức nào
Nửa cuốn sách còn sót lại tự động lật trang, chiếc rương gỗ trống rỗng tràn đầy khói đen kỳ quái, miệng ấm trà thủng một lỗ chảy ra nước mủ tanh hôi, bông trong chiếc đệm bẩn thỉu chảy ra máu đỏ tươi..
Ít nhất mười mấy quái linh đã được sinh ra dưới sự xâm nhiễm của hỗn loạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.