Trong thư phòng chưa từng thắp đèn, một mảnh đen kịt, không thể phân biệt rõ ràng đồ vật
Thích Bạch Thương nắm chặt giá cắm nến, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, vừa muốn vén màn bước vào thư phòng, thì – Xoẹt
Trong bóng tối đột nhiên vươn ra một bàn tay
Thích Bạch Thương ném phắt giá cắm nến, liền đưa tay sờ ra phía sau lưng, định lấy Dược Trần phòng thân, đáng tiếc chưa kịp nhúc nhích hơn một tấc, liền bị người kia như đoán trước mà tóm lấy cổ tay, kéo nàng vào bên trong màn
Ánh nến chập chờn, ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau
Mấy hơi sau đó
“Đừng –!”
Lửa đèn đứng yên, chiếu rọi Thích Bạch Thương với mái tóc đen tán loạn, nàng bị người trước mặt áp chế đỡ lấy trước kệ sách, tay trái nàng nắm giá cắm nến, nhưng lại bị ngón tay xương xẩu của người kia nắm chặt cổ tay
Thích Bạch Thương không bận tâm đến tình thế hiện tại, con ngươi nàng co rút lại, liếc nhìn về phía cổ tay, trong mắt phản chiếu một chút ánh sáng nóng bỏng – Ánh nến rung động lập lòe, hiểm nguy lắm mới đứng vững được trên chồng y điển chất cao..
Suýt chút nữa thì cháy mất
Vẫn chưa hết sợ hãi, Thích Bạch Thương vừa tức vừa bực mình quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào thanh niên cao hơn nàng rất nhiều trước mặt
Chiếc mặt nạ ác quỷ lạnh lùng, dữ tợn và băng giá
Ánh sáng ấm áp của nến rơi lên trên đó, cũng không thể làm nó ấm áp lên dù chỉ một chút, mà còn lộ ra một vẻ lạnh lùng không gần với nhân tính
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Sợ cái gì.” Dưới chiếc mặt nạ ác quỷ, người kia khàn giọng trầm thấp, đôi mắt đen đạm mạc nghiêng nhìn sau ánh nến, “Làm sao, nơi này cất giấu bảo bối của ngươi?”
“...”
Tim Thích Bạch Thương siết chặt, ngữ khí cố gắng thả lỏng: “Chỉ là chút y điển lão sư truyền cho ta, đối với người ngoài vô dụng, nhưng đối với ta tất nhiên là chí bảo.”
“Phải không.” Người kia quay lại nhìn, dưới ánh nến lãnh đạm mà hờ hững nhìn xuống nàng, như thể đang xem xét
Thích Bạch Thương chỉ cảm thấy hô hấp của mình sắp ngừng lại
Nàng mi mắt run rẩy, nhìn xem nam nhân che mặt nạ ác quỷ chậm rãi đưa tay ra, vươn về phía chồng y điển kia
Ngón tay xương xẩu thon dài như ngọc rơi xuống, nhấc lên bản thứ nhất
“”
Thích Bạch Thương nín hơi, mắt không dám chớp mà nhìn chằm chằm
Cuốn thứ ba đếm ngược từ trên xuống chính là sổ sách
Chỉ còn cách lòng bàn tay hắn không đủ một tấc
Mắt thấy ngón tay xương xẩu của ác quỷ mặt sắp chạm vào cuốn sổ sách bên trên –
“Bạch Thương.”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên
“Bạch Thương, ngươi ngủ rồi sao?” Giọng nói của Thích Thế Ẩn chần chờ vang lên
Trong thư phòng, cả hai người đều dừng lại
Thích Bạch Thương vừa muốn mở miệng
Trước mặt, chiếc mặt nạ ác quỷ lạnh lùng cúi xuống, cười nhẹ trầm giọng: “Đêm khuya gặp gỡ, các ngươi chính là làm như vậy huynh muội?”
“...!”
Tay trái bị phản bẻ ngược ra sau lưng giữ chặt, tay phải nắm giá cắm nến bị đặt ở trước kệ sách, nàng bị ép ngẩng mặt lên nhìn hắn – Thích Bạch Thương không thể cử động dù chỉ một chút, bực bội đến nỗi muốn cắn hắn
Đáng tiếc không những không thành, ngược lại bị người kia chụp lấy giá cắm nến trên tay phải, chậm rãi dịch chuyển về giữa hai người
Lửa đèn đến gần, khiến mặt mày nữ tử càng rõ ràng, ngay cả hạt lệ đọng trên mi mắt, không rõ là vì kinh ngạc hay sợ hãi mà rung động đầy đặn và lấp lánh
Tạ Thanh Yến khẽ nhếch mày
Hóa ra có một số người không cần cố ý câu dẫn, chỉ cần khoác lên vẻ giả vờ e lệ, tự nhiên đã trở nên vũ mị
Còn bên ngoài cửa, Thích Thế Ẩn không hề hay biết về cơn sóng ngầm bên trong: “Hàm Mặc nói khi ngươi tới vào ban ngày thần sắc rất gấp, nhất định có chuyện quan trọng, nếu không tiện, ngươi ta cách cửa nói chuyện với nhau cũng được.”
“..
Rất gấp sao?” Lửa đèn vô cớ trước kệ sách, người kia khàn giọng cười thấp, ngón tay xương xẩu khinh mạn chế trụ tay trái quấn lụa trắng của nữ tử
Lòng bàn tay hắn trượt dọc cổ tay nàng, từng ngón tay đỡ mở ra năm ngón tay đang nắm chặt của nàng, hơi thở hòa lẫn mùi Tuyết Hậu Thanh Tùng và đàn hương phả xuống, chiếc mặt nạ ác quỷ lạnh lẽo cúi gần bên tai nàng
Hơi thở đều đặn, ngừng rồi lại kéo dài, giống như một cực hình tra tấn người
“Ngươi vội vã tìm hắn làm gì, Thích Bạch Thương?”
“...”
Thích Bạch Thương hít sâu một hơi, cắn răng, dốc sức – Lấy xương vai hung hăng đẩy tan thân ảnh trầm ổn rõ ràng đang đặt nàng trên giá sách trước mặt
“Phanh!”
Người kia bị nàng đẩy bật về phía sau, dựa vào tường bên cạnh
Lại không hề tỏ ra bất ngờ, từ dưới mặt nạ ác quỷ chậm rãi dâng lên đôi mắt đen như mực, hắn mang theo một vẻ nghiền ngẫm gần như băng lãnh, xem xét nàng
Tim Thích Bạch Thương khẽ run, né tránh ánh mắt, quay đầu thổi tắt ánh nến: “Huynh trưởng, ta đã ngủ rồi
Có chuyện gì, không ngại ngày mai bàn lại đi.”
“..
Tốt thôi
Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt.”
Thích Thế Ẩn dừng lại ngoài phòng mấy hơi, tiếng bước chân liền dần dần xa đi trong đêm tối yên tĩnh
Kinh hồn vừa định
Đợi người đi xa, Thích Bạch Thương một lần nữa tìm lại được hơi thở, lần mò đốt ánh nến – Trong thư phòng không một bóng người
Dường như tất cả vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng của nàng
Thích Bạch Thương không nghĩ ngợi nhiều, đặt giá cắm nến xuống liền bước nhanh đến trước kệ sách, rút ra một bản trong đó
Sổ sách vẫn còn ở đó, bình yên vô sự
“”
Nàng thở dài một hơi, trấn tĩnh lại, lại có chút kỳ lạ nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ
Người kia tối nay, rốt cuộc là đến làm cái gì
– Bên ngoài bức tường phía bắc phủ Khánh Quốc công
Chiếc xe ngựa dừng đã lâu, chậm rãi lăn bánh khi một bóng người im ắng chui vào trong xe
Xe ngựa lặng lẽ và yên tĩnh chạy trên đường dài cấm đi lại vào ban đêm
Đúng là thông suốt
Từng đội quân tuần tra đi ngang qua bên cạnh xe ngựa của bọn hắn, giống như là đối với quỷ mị làm như không thấy
Chỉ có cá biệt lính tráng có tư lịch còn thấp, sẽ nhịn không được ở chỗ ngoặt sau quay đầu lại, kính sợ vừa khát nhìn xem một chút quân kỳ đứng sừng sững trước chiếc xe ngựa kia
Đi qua mấy cái phường thị xa, xe ngựa rốt cục tại một ngõ nhỏ sau nhà Hoa Lâu, lại đi vào một chỗ hậu viện dân cư không hề thu hút, dừng lại
Trong viện, màn xe vén lên
Người lái xe “Mã phu” quay đầu lại, rất khó chịu kéo xuống chiếc khăn che mặt: “Cái đêm đẹp cảnh đẹp như vậy, vậy mà để bản quân sư phải đánh xe cho ngươi, còn phải lén lút như ăn trộm, chuyên nhìn chằm chằm hậu viện nhà người ta.”
Lời nói chưa dứt, một cuốn sổ mới tinh mang theo mùi mực hương rơi vào lòng hắn
Vân Xâm Nguyệt mắt sáng lên: “Chép hết rồi sao?”
“Ừm.”
Tháo mặt nạ ác quỷ, Tạ Thanh Yến xoay người bước ra khỏi xe ngựa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mới vào đó có chút chốc lát đã chép xong toàn bộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trí nhớ này của ngươi, không đi làm tiên sinh kế toán, thật sự là Hộ bộ mất đi đại tài,” Vân Xâm Nguyệt tùy ý lật hai trang, nụ cười trên mặt chìm xuống một chút, “Đều là chút trụ cột của quốc gia a.”
“Lương đống (người tài) nhất biết chỗ nào có sâu đục, không mua được bọn hắn, làm sao chịu được cái phồn hoa của Thượng Kinh?” Tạ Thanh Yến nhẹ nhàng chỉnh lại đai quan phục, nhìn nghiêng, “Lưu lại một nửa.”
Vân Xâm Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu: “Không đồng nhất lưới đánh tận gốc sao?”
“Cùng nhau làm việc ác, có người may mắn thoát khỏi nạn, có người vạn kiếp bất phục...” Thanh tuyến của Tạ Thanh Yến rõ ràng mà trầm ổn, mày mắt tuấn nhã, không dính chút khói lửa trần gian
Dường như là trích tiên, lời nói ra lại là phán quyết của Ác Sát Tu La
“Dạng này mới có thể để cho bọn hắn chó cắn chó.”
“Thật ác độc kế sách,” Vân Xâm Nguyệt cười nhẹ, đôi mắt đã tràn đầy ý cười, “Ta thích.”
Tạ Thanh Yến không để ý, dắt vạt bào bước xuống xe ngựa, hắn kéo nhẹ lớp lông cừu mỏng hướng về phía tòa nhà kia đi đến
Chỉ là mấy bước sau, hắn dừng lại, quay đầu
“Trong sổ sách không có người của dòng chính An Gia.” Vân Xâm Nguyệt nói, “An Duy Diễn lão hồ ly kia, làm sao có thể để An Gia mạo hiểm trong chuyện này
Bất quá cho dù không có người An gia, môn sinh vây cánh của hắn phần lớn đều ở bên trong, đã đủ rồi.”
“Không đủ.” Tạ Thanh Yến ngoảnh lại nhìn, nhìn về phía mảnh trăng thanh kia trên đỉnh đầu, “Hay là cho bọn hắn một cái mồi đi.”
“Ân
Cái gì mồi?”
“Sổ sách chân chính, vẫn còn trong tay Thích Bạch Thương.”
Tạ Thanh Yến hờ hững đè bằng ánh mắt, hướng vào trong phòng đi đến
“Thả nàng làm mồi nhử, làm cho người đến chụp lấy mồi.”
“Âm thầm rốt cuộc cất giấu bao nhiêu sài lang hổ báo, đợi bọn hắn xé nát mồi ăn huyết nhục, đi dò xét những kẻ khóe miệng dính máu kia, chẳng phải là liếc qua thấy ngay?” Vân Xâm Nguyệt đứng ở phía sau hắn, cứng họng nửa ngày: “Ngươi rốt cuộc vẫn muốn nàng chết sao?”
“Ta đã cho nàng một cơ hội cuối cùng.”
Dưới ánh trăng, cửa phòng khép lại, âm thanh còn sót lại ôn nhu mà lạnh lùng
“Là nàng tự tìm đường chết.”
Chương 16: Sát cơ là nàng
【Thông Báo Nhập VIP】
Chuyện Tạ Thanh Yến đích thân đến Thích Phủ, không đầy một ngày, liền truyền đi xôn xao khắp kinh thành
Bất quá lần này tin đồn lại chia thành hai phe: trừ khẳng định Tạ Thanh Yến chọn Thích Uyển Nhi giữa nàng và Công chúa Chinh Dương, còn có không ít người nhớ tới chuyện mấy ngày trước, Định Bắc Hầu Tăng nhận lời tại nhã các Chiêu Nguyệt Lâu, thay mặt Bình Dương Vương Phủ cầu hôn đại cô nương nhà họ Thích
Trong lúc nhất thời, việc Thích gia rốt cuộc sẽ kết thân với phủ Trưởng công chúa hay Bình Dương Vương Phủ, cũng trở thành chủ đề nóng nhất sau bữa trà chiều của Thượng Kinh
Lúc này, trong phòng chủ mẫu phủ Khánh Quốc công
“Hôm đó đưa ngươi cấm túc trong phủ, chính là không muốn ngươi gây ra thị phi, không nghĩ tới, ngươi một cô nương chưa xuất giá, lại dám can đảm đến Lang Viên trước mặt mọi người xuất đầu lộ diện!” Tống Thị đập mạnh xuống mép bàn gỗ lê hướng về phía trước, cực kỳ chán ghét trừng mắt nhìn Thích Bạch Thương đang bị Ma Ma áp quỳ xuống đất phía dưới:
“May mắn ta thay ngươi che đậy thân phận – nếu không chuyện này truyền ra ngoài, ngươi đặt danh dự Khánh Quốc công phủ ở đâu
Gọi Uyển Nhi ở giữa quý nữ kinh thành làm sao tự xử?”
“...”
Nữ tử bị áp xuống phía dưới cúi đầu im lặng, bộ dáng liễu rủ trong gió kia, càng chọc Tống Thị chán ghét
Nàng liếc ngang Ma Ma một cái
Ma Ma trong tay lập tức quyết tâm dùng sức: “Phu nhân tra hỏi, ngươi vì sao không đáp?!”
Vai mỏng dưới lòng bàn tay nàng chìm xuống – Cơn đau như muốn bóp nát bả vai truyền đến từ cú chộp ác độc của bà ta
Màu môi Thích Bạch Thương cắn đến hơi trắng, tiếng rên rỉ cơ hồ muốn tràn ra khóe môi, nhưng lại bị nàng sinh sinh nuốt xuống..
Lần này, nhất định là sẽ bị bầm tím vài ngày
Thích Bạch Thương nghĩ, thẳng đợi đến khi đối phương buông lỏng tay, nàng mới run rẩy hơi thẳng lưng lên
“Hồi phu nhân,” trán tuyết trắng hơi ướt mồ hôi mỏng, nữ tử nhan sắc đậm mà thần sắc nhạt, chậm rãi khom người, “Ta là vì cứu Uyển Nhi.”
“Ngươi còn dám giảo biện!” Tống Thị giọng căm hận, “Uyển Nhi sau đó tại Lang Viên nằm mấy ngày chưa dậy, nhất định là ngươi –”
“Nếu không phải ta, trong kinh không người có thể trị độc này.”