Phòng Sách Đêm Khuya

Chương 61: 10 dặm trưởng xe




**Chương 61: Xe tang dài 10 dặm**
Chú cảnh sát ngồi ở đó lật sách xem, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian
Nói thật,
Hắn ở trong tiệm, đối với Chu Trạch và Bạch Oanh Oanh mà nói, đều là núi áp lực rất lớn
Có cảm giác đứng ngồi không yên
Đây là một cảnh sát tốt, một thân chính khí, hơn nữa bộ cảnh phục hắn mặc kia, cơ hồ có thể khiến cho tất cả tai ương phải tránh lui
Nhưng Chu Trạch không có cách nào tránh lui, dù sao đây cũng là tiệm của mình
Cũng may, Chu Trạch và Bạch Oanh Oanh không phải là Cô Hồn Dã Quỷ cấp thấp hay sơn tinh dã quái, tuy có chút không thoải mái, nhưng không có tổn thương thực chất
Ngược lại, Chu Trạch đối với vị này còn có một loại tôn trọng xuất phát từ nội tâm
Lòng người khó dò, không sai,
Nhưng ngay cả quỷ, đối với loại cảm giác này, lại càng nhạy cảm hơn
Cho nên, Chu Trạch ngay từ đầu đưa cho hắn một chồng sách kia, không phải là muốn đùa bỡn đối phương, mà là Chu Trạch đã có ấn tượng trước, cảm thấy, loại người có thể nuôi dưỡng ra một thân Hạo Nhiên Chính Khí như cảnh sát, hẳn cũng thích xem một số loại sách nghiêm túc, có giá trị
Chẳng qua sau đó Chu Trạch mới phát hiện, cảnh sát cũng là người;
Là người, cũng có một ít hứng thú yêu thích riêng, cũng tỷ như vị cảnh sát chú trước mắt này, ngồi ở chỗ đó đọc truyện rất chìm đắm
"Thúc thúc, uống trà
Bạch Oanh Oanh rụt rè bưng ly trà đưa tới
"À, cám ơn
Chú cảnh sát nhận lấy ly trà, nhìn về phía Bạch Oanh Oanh, hỏi: "Ngươi không đi học sao
"Hôm nay được nghỉ ạ
Bạch Oanh Oanh không dám nói mình không có lý tưởng đi học, đỡ cho lại phát sinh thêm chuyện phiền toái
Đối với vị trước mắt này, Bạch Oanh Oanh có chút sợ, thậm chí, so với Chu Trạch còn nghiêm trọng hơn
Chu Trạch là người đương thời, có thể lý giải được suy nghĩ của người này, vị trước mắt tuy khiến hắn theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhưng kỳ thật từ góc độ khác, cũng có nghĩa là vị trước mắt này càng đáng được tôn trọng
Mà Bạch Oanh Oanh chỉ đơn thuần cảm thấy tim gan đập có chút nhanh, sau khi đưa trà, nàng lập tức chạy lên lầu hai, không muốn xuống nữa
"Ông chủ, bao nhiêu tiền
Chú cảnh sát nhìn về phía Chu Trạch
"Ngài xem rồi trả
Chu Trạch nói
"Thôi vậy, cứ như vậy, chờ ta lúc đi lại tính tiền, bọn họ phỏng chừng chưa đến nửa canh giờ sẽ đến đón ta
Chú cảnh sát lần nữa ngồi xuống, sờ túi một cái, sửng sốt một chút
Là một người nghiện thuốc, Chu Trạch hiểu, đưa tới một điếu thuốc
"Cảm tạ
Chú cảnh sát đối với Chu Trạch châm lửa giúp mình nói một tiếng cám ơn, sau đó hai người cùng nhau hút thuốc
Thuốc lá đúng là cầu nối xã giao của đàn ông, từ người xa lạ thành bạn khói, cũng thuận lợi tán gẫu dăm ba câu
"Ở đây của ngươi làm ăn, có vẻ không tốt lắm nhỉ
Chú cảnh sát hỏi
"Cũng tạm, không lý tưởng
Chu Trạch trả lời
"À, ta nhớ ra ngươi là ai rồi
Chú cảnh sát vỗ đầu mình một cái, nói: "Lần trước có hỏa hoạn, ngươi dũng cảm làm việc nghĩa xông vào đám cháy cứu người phải không
Chu Trạch gật đầu
"Xem trí nhớ này của ta, đúng rồi, lần trước trong cục muốn trao bằng khen cho ngươi, sao ngươi không đến nhận
"Việc nên làm, không muốn nổi tiếng
Chu Trạch trả lời
Chú cảnh sát gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, cuối cùng không ai nghĩ tới, người phóng hỏa lại là một trong những anh hùng xông vào đám cháy cứu người
"Mẹ kiếp, taxi thực sự biến mất rồi à, giờ này gọi xe khó thật, ta muốn gọi xe taxi mà cũng không được
Lão Chu, xem ra ta phải chuyển nhà thật rồi, cái nơi khỉ ho cò gáy này, đến một chiếc taxi cũng không có
Ta đây mà thiếu một dây, còn phải quay lại mua lần nữa, nếu không chủ cơ không gắn nổi
Hứa Thanh Lãng vừa oán trách vừa đi vào, sau đó nhìn thấy chú cảnh sát đang ngồi ở trong tiệm sách
"Ơ, Triệu cục
Hứa Thanh Lãng hiển nhiên là nhận ra vị cảnh sát này, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, thân thiết nói:
"Triệu cục,
Thân thể ngài xem ra còn tráng kiện lắm
À, ta nhớ được trước đây không lâu còn xem được tin tức liên quan đến ngài, là viết cái gì ấy nhỉ, quên rồi, bất quá hình như là ngài lại lập công lại được trao huân chương, chắc là như vậy, chúc mừng chúc mừng
"Ngươi này, ngược lại trông càng ngày càng đẹp ra đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chú cảnh sát cười ha hả đứng lên, vỗ vai Hứa Thanh Lãng, lộ ra rất thân mật, "Bây giờ còn trộm cắp không
"Đâu có dám, trong nhà sách hiếm, phân ra hai mươi mấy buồng, bây giờ ta là công dân nộp thuế hợp pháp
Hứa Thanh Lãng trả lời
"Ngươi..
Triệu cục chỉ chỉ Hứa Thanh Lãng, "Ngươi đây cũng coi là khổ tận cam lai rồi
"Triệu cục, con trai ngài cũng sắp kết hôn rồi nhỉ, hay là ta biếu ngài một bộ làm phòng tân hôn cho con trai
"Thằng nhóc này, còn dám ở trước mặt ta nói mấy lời hỗn trướng, có tin ta lại bắt nhốt vào trong cục cảnh sát không
Triệu cục nghiêm mặt mắng
"Ha ha, ta giờ mở một quán mì, không phải là cho ngài hối lộ, ban đầu nếu không có ngài, ta phỏng chừng cũng chống đỡ không nổi đến khi gia đình nhà cũ và đất đai, sách hiếm được đền bù, biếu ngài một bộ phòng, nên làm
"Ngươi sống tốt qua ngày là được rồi
"Hai người quen biết nhau à
Chu Trạch hỏi
Triệu cục gật đầu: "Quen biết, đâu chỉ quen biết, cái tên nhóc này chưa đầy mười tuổi đã bắt đầu chạy trên đường trộm đồ, móc ví người ta, bị ta bắt không biết bao nhiêu lần
Lúc trước lần đầu tiên bắt hắn, ta còn cùng đồng nghiệp nói là bắt được một Nữ Oa Nhi ăn trộm, ai biết lại là một thằng nhóc
"Lúc trước còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không cần phải nói ra chứ ạ
Hứa Thanh Lãng không muốn để Chu Trạch nghe được những chuyện xấu trước kia của mình
"Nói, phải nói, tên nhóc này trước đây làm không ít chuyện hồn, những sai lầm đó, không thể quên, phải ghi nhớ trong lòng, cảnh tỉnh mình sau này không được tái phạm, ngày tốt đến không dễ dàng
"Triệu cục, ta hiểu
Hứa Thanh Lãng gật đầu
"Đúng rồi, trước kia ta đem ngươi đến chỗ Tôn sư phụ học nghề, Tôn sư phụ bây giờ thân thể thế nào
Triệu cục hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Tạm được, bất quá hắn đã truyền cửa tiệm lại cho con trai, ta cũng ra ngoài làm một mình
Nguyên lai Hứa Thanh Lãng mở quán mì, cũng có nguyên nhân này, ban đầu trong nhà hắn xảy ra biến cố, gần như sắp biến thành một tên côn đồ trong xã hội, bị Triệu cục lúc đó là sở trưởng đồn công an bắt giáo dục nhiều lần, cuối cùng Triệu cục còn an bài hắn vào một nhà quán mì học nghề, mới coi như khiến hắn đi lên con đường chính
Nếu không bây giờ Hứa Thanh Lãng có thể còn phải có thêm một gian phòng nữa, đó chính là phòng giam
"Triệu cục, sao ngài lại tới đây
Nói xong, Hứa Thanh Lãng còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Ta đã nói với ngài, chỗ này vắng vẻ, phong thủy không tốt
Ngụ ý chính là tiệm sách này của Chu Trạch, người chết đến xem sách còn nhiều hơn người sống
Chu Trạch ở bên cạnh nhíu mày,
Có ý gì
"Thằng ranh, cái tật mê tín dị đoan này của ngươi vẫn chưa bỏ được à, ta sinh ở dưới cờ đỏ, lớn lên dưới cờ đỏ, không tin mấy lời đồn nhảm nhí
Hơn nữa, đi được, ngồi được, không có làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa,
Cho dù trên thế giới này thật sự có quỷ, cũng là quỷ đến sợ ta, ta mới không sợ quỷ
Chu Trạch ở bên cạnh sờ chóp mũi, ngài thật đúng là nói đúng
"Triệu cục, ta tự mình xuống bếp trổ tài vài món, ta cũng thật nhiều năm không vào bếp rồi, tối nay làm hai chén
"Không được rồi, chờ lát nữa sẽ có người tới đón ta, phải đi tỉnh khác, ta chỉ là sợ trên đường buồn chán, cố ý mua hai quyển truyện cổ tích để trên đường xem
"Ngài đã làm cục trưởng rồi, vẫn bận rộn như vậy à
Hứa Thanh Lãng có chút tiếc nuối
"Bận rộn một chút tốt, ta làm cảnh sát, cảnh sát nếu lười biếng, dân chúng sẽ không được yên ổn
Triệu cục gãi đầu, cầm mũ cảnh sát đội lên, sau đó lại lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, nói:
"Thời gian cũng gần đến rồi, chắc bọn họ cũng sắp tới đón ta, ta đi trước
"Ngài đi thong thả
Trong đầu Chu Trạch nghĩ cuối cùng cũng tiễn được vị thần ánh sáng vạn trượng này đi
Triệu cục đi tới cửa, mới nhớ ra điều gì, đưa tay vào trong túi mình, có vẻ như chuẩn bị lấy ví tiền:
"Xem trí nhớ này của ta, cầm sách, uống trà, suýt chút nữa quên trả tiền
"Xem ngài khách khí quá, để ta trả cho
Hứa Thanh Lãng lập tức tiến lên nói: "Dù sao ta cũng là ăn cơm của ngài mà lớn lên, người một nhà cả
"


Chu Trạch
"Không được, ta mua sách, tại sao lại để ngươi trả tiền
Triệu cục không đồng ý nói
"Được rồi, vài ngày nữa ta sẽ đích thân đến nhà thăm ngài, để ngài trả tiền sách cho ta, ta cũng tiện cọ một bữa cơm, thế nào ạ
Hứa Thanh Lãng cầu khẩn nói: "Dù sao ngài cũng phải cho ta một lý do đến nhà chứ
"Thôi được, dì của ngươi tay nghề nấu ăn cũng không tệ, đến lúc đó ta có thể không ở nhà, bảo dì của ngươi nấu cho ngươi vài món, ngươi cũng học một chút, cứ nói là ta dặn
Sau này cố gắng mở quán mì này thành một quán rượu lớn
Dù sao con người ta cũng phải có chút theo đuổi, đừng có nằm ì trong mấy căn nhà kia, ăn no chờ chết, như vậy không có ý nghĩa gì
"Ha ha, ngài không ở nhà, ta đến làm gì
Hứa Thanh Lãng cười nói
"Được rồi, ta đi đây, hẹn gặp lại
Triệu cục vẫy tay với Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng, đẩy cửa tiệm sách rời đi
"Ông chủ, bên ngoài có rất nhiều xe
Vốn ở trên lầu hai, Bạch Oanh Oanh đi xuống thang lầu, nói vọng vào trong tiệm sách
"Xe gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Thanh Lãng hỏi, "Đoàn xe cưới của người ta à
"Xe hoa nào có kiệu tám người khiêng
Chu Trạch trêu đùa một câu với Hứa Thanh Lãng
"Không phải xe hoa, là xe taxi, rất nhiều xe taxi, kín cả đường đều là xe taxi
Bạch Oanh Oanh nói, nàng ở trên lầu hai, chỗ bệ cửa sổ nhìn thấy rất rõ ràng
"Xe taxi
Hứa Thanh Lãng sửng sốt một chút, nói: " Mẹ kiếp, ta nói tại sao hôm nay gọi xe khó như vậy, taxi cũng không thấy đâu, bọn họ đây là muốn tổ chức đình công biểu tình à
Đột nhiên, Hứa Thanh Lãng sửng sốt,
Hắn như nghĩ tới điều gì, lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng, hắn cũng tìm thấy
Đó là một tin tức từ nửa tháng trước,
Trang đầu tin tức là ảnh của Triệu cục, nội dung bên dưới kể về việc một đội chuyên trộm xe liên tỉnh bị bắt ở Thông Thành, bị một phó cục trưởng cục cảnh sát trên đường tan làm về nhà phát hiện, trong quá trình hai bên giằng co, phó cục trưởng không may hy sinh vì nhiệm vụ
Mà ba ngày sau, cảnh sát đã tóm gọn đám tội phạm này, không bỏ sót một tên, nhóm tội phạm trộm xe này lấy việc trộm xe taxi làm chủ yếu, hơn nữa trên tay còn có hai mạng tài xế taxi
Triệu cục, đã sớm hy sinh
"Ông ấy đã chết..
Ta nhớ rõ ta đã xem tin tức này, còn khó chịu rất lâu, nhưng vừa rồi ta vừa thấy người ta ở trước mặt ta, ta liền theo bản năng cảm thấy, ông ấy còn sống, căn bản không nghĩ tới việc tra lại tin tức này
Nói xong, Hứa Thanh Lãng tức giận nhìn về phía Chu Trạch:
"Ông ấy là quỷ, ông ấy không phải người sống, vừa rồi tại sao ngươi không nhắc ta, ta còn rất nhiều lời muốn nói với ông ấy
Chu Trạch cũng vô cùng ngạc nhiên, nói: "Ông ấy là quỷ
"Ngươi không phát hiện
Ngươi là quỷ sai mà không phát hiện
"Lúc ông ấy đi vào, ta cố ý quan sát, ông ấy là người
"Sao có thể là người
Hứa Thanh Lãng gần như gầm lên
Trước đó hắn có thể cùng đối phương cáo biệt, nhưng vừa rồi chính mình lại chỉ lo nói chuyện nhà
"Ta lừa ngươi làm gì, ta đã dùng tử mảnh nhỏ quan sát qua, thật sự không có phát hiện ông ấy lại là một quỷ
"Ta cũng không phát hiện
Bạch Oanh Oanh lúc này đi tới
Lúc này, ở ngoài cửa tiệm, trên vỉa hè,
Từng chiếc taxi xếp thành hai hàng song song chầm chậm tiến lên, đội ngũ rất dài, rất dài, gần như không nhìn thấy điểm cuối
Hứa Thanh Lãng đẩy cửa tiệm sách ra ngoài, Chu Trạch và Bạch Oanh Oanh cũng đi theo
Gần ngàn chiếc xe taxi tự động tập trung lại, hợp thành một đoàn xe đi đến, các tài xế đã thay đổi thói quen thường ngày là lái nhanh vượt ẩu,
Lần này,
Bọn họ lái rất chậm, rất chậm
Ở cuối đoàn xe,
Có một chiếc xe tang, trong xe tang phát nhạc tang,
Đồng thời, trên xe tang treo một tấm ảnh đen trắng, là di ảnh của Triệu cục
"Hôm nay là ngày đưa tang
Hứa Thanh Lãng buồn bã nói, "Cho nên ông ấy nói phải đi công tác, có người muốn đến đón ông ấy, chính là đội ngũ đưa tang này
Nhưng làm sao ta lại có thể không nhìn ra ông ấy là quỷ, ngươi lại cũng không nhìn ra
"Có người sống, lại đã chết;
Có người chết, lại vẫn còn sống
Có lẽ, chính là vì nguyên nhân này
Chu Trạch mở miệng nói
"Haizz
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, gật đầu, sau đó hướng về phía đoàn xe dài dằng dặc, phất phất tay, hắn đang cáo biệt
Trong lòng cũng có chút thoải mái, chẳng trách hôm nay ở Thông Thành, gọi xe lại khó như vậy
Chu Trạch nhìn chiếc xe tang treo di ảnh chầm chậm lái qua,
Trong lòng nói:
"Lên đường bình an
------
**Câu chuyện này được viết lại dựa trên sự kiện có thật.**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.