**Chương 71: Kinh khủng cầu hôn**
Khi đón xe trở lại hiệu sách, đã là mười hai giờ khuya
Cửa hiệu sách vẫn mở, bên trong có không ít người
Chu Trạch nhớ trước đó Hứa Thanh Lãng gọi điện thoại có nói với mình tối nay việc buôn bán trong tiệm rất tốt, xem ra xác thực là như vậy, cũng đã giờ này rồi mà vẫn còn có khách
Đẩy cửa kính ra, điều khiến Chu Trạch có chút thất vọng là, trong tiệm có hơn mười người ngồi, đều là người sống
Lần trước, chuyện của Triệu cục là một trường hợp đặc biệt, lần này, không thể nào hơn mười người đều đặc biệt chứ
Coi như là thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế, dân tình, không đúng, là quỷ phong cũng không thuần phác đến vậy
Bọn họ ngồi vòng quanh một chỗ, ở giữa đứng một người, đang kể chuyện, những người khác nghiêm túc lắng nghe, hình như là đang kể chuyện huyền nghi kinh dị, người kể còn mang theo âm điệu trầm bổng cùng với một ít động tác tay chân, cố gắng tạo bầu không khí
Bạch Oanh Oanh ngồi ở phía sau quầy, chơi điện thoại di động
Khi Chu Trạch trở về, Bạch Oanh Oanh chủ động đứng lên, rót cho Chu Trạch một ly nước
Chu Trạch ngồi xuống, theo bản năng đưa tay che ngực mình một chút, mặc dù có quần áo che chắn, nhưng ít ra bây giờ nhìn lại, khu vực đó trống không
"Ông chủ, anh làm sao vậy
Bạch Oanh Oanh có chút kỳ quái hỏi
"Hửm
Chu Trạch nhìn về phía Bạch Oanh Oanh
"Luôn cảm thấy anh có vẻ như có chỗ nào đó không giống, buổi chiều khi anh rời đi không phải như vậy
Không thể không nói, nữ thi vẫn rất nhạy cảm
"Không sao
Chu Trạch bây giờ không muốn nói chuyện
"Anh trở lại rồi, tôi có thể đi qua tiệm mì cách vách chơi game được không
Bạch Oanh Oanh khẩn cầu
Chu Trạch gật đầu
"Ông chủ là tốt nhất
Bạch Oanh Oanh đi qua tiệm mì cách vách, rất nhanh, Hứa Thanh Lãng liền từ tiệm mì đi vào hiệu sách, đi tới bên quầy, đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc, hỏi:
"Đây là đang làm trà thoại hội à
Chu Trạch lắc đầu, tỏ ý mình không biết
"Ha, nghe giống như là đang kể chuyện ma
Hứa Thanh Lãng có hứng thú, cũng tìm một chiếc ghế nhựa ngồi xuống
Người đang kể chuyện vòng ở giữa là kể chuyện một con quỷ Anh báo thù, cao trào liên tiếp nổi lên, cốt truyện quả thật không tệ, những người xung quanh cũng nghe rất chăm chú
Dần dần, Chu Trạch cũng hiểu rõ, đây là một cái "hội đoàn" tương tự như hội đọc sách hoặc là hội kỵ sĩ, bởi vì chung một sở thích mà tụ tập lại với nhau
Khi kể xong chuyện, người đàn ông dẫn đầu lấy ra một tờ giấy trắng, phía trên vẽ một vài thứ, sau đó lại lấy ra chừng mấy cây bút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Trạch ở cách đó hơi xa, không nhìn rõ, Hứa Thanh Lãng nghiêng đầu qua, làm một khẩu hình với Chu Trạch:
"Bút Tiên
Bút Tiên, là một loại trò chơi gọi quỷ, mang theo rất nhiều sắc thái thần bí, nghe nói, chơi trò chơi này dễ gặp bất hạnh, bị vong hồn phụ thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từng người đều rất kích động, mọi người đều đưa tay ra, cùng nhau cầm bút, một người đàn ông mặc đồ màu vàng có vẻ là người dẫn đầu, sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, rất thành kính nói:
"Bút Tiên bút Tiên, ngươi đang ở đâu, bút Tiên bút Tiên, ngươi đang ở đâu
Cây bút vẫn không nhúc nhích, nhưng trong tiệm sách bỗng chốc yên tĩnh lại
Người đàn ông đeo kính gọng đen tiếp tục nói:
"Bút Tiên bút Tiên, chúng ta tối nay có thể gặp được quỷ hay không
Giọng nói vừa dứt khoảng 10 giây,
Mọi người đồng thời nắm bút bắt đầu từ từ di chuyển
Tất cả mọi người đều nín thở
Thật ra thì, rất nhiều người cùng nắm một cây bút, chỉ cần ngòi bút đủ trơn, bản thân nó cũng rất dễ dàng trượt, nếu trong số họ có người giở trò, vậy thì càng đơn giản hơn
"Soạt
Ngòi bút bỗng nhiên run lên,
Chĩa thẳng về phía chỗ Chu Trạch đang ngồi
Hứa Thanh Lãng há hốc mồm, đúng là vận cứt chó
Chu Trạch vẫn vững vàng ngồi ở phía sau quầy, liếc mắt nhìn tình huống ở đây
Bởi vì ngòi bút di động, một số người cũng hướng mắt về phía Chu Trạch
"Phải
Người đàn ông đeo kính gọng đen chỉ vào khu vực ngòi bút đang chỉ và nói
Có hai khu vực "Phải" và "Không phải", lúc này ngòi bút vừa vặn ở khu vực "Phải"
"Tốt lắm, thu dọn đồ đạc đi, lát nữa cùng đi, nhớ, trong lúc hành động, điện thoại di động của mọi người đều phải sạc đầy pin, lát nữa mỗi người đều phải mở ghi hình, ít nhất hai mươi phút
"Được
"Biết rồi
"Ừm
Những người còn lại cũng thu dọn đồ đạc rời khỏi hiệu sách, người đàn ông đeo kính gọng đen đi tới trước quầy của Chu Trạch, áy náy nói:
"Ngại quá ông chủ, chúng tôi là hội những người yêu thích truyện kinh dị, không có việc gì làm nên tổ chức sự kiện thám hiểm linh dị, không dọa anh chứ
Chu Trạch lắc đầu
"Ông chủ, lá gan của anh thật lớn, vừa rồi cô nương kia ở đây lúc tôi hỏi cô ấy có thể chơi bút Tiên ở đây không, cô ấy đồng ý, kết quả anh trở lại, tôi còn thực sự lo lắng anh sẽ trách tội chúng tôi, đây là tiền trà nước, ông chủ nhận lấy
Người đàn ông đưa tới sáu trăm đồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Trạch nhận tiền, hỏi: "Các anh lát nữa định đi đâu
"Chính là lầu trên tiệm của anh đó, ở đây không phải sớm đã không còn hộ kinh doanh nào sao, trận trước còn xảy ra một vụ phóng hỏa, thiêu chết mấy người, chúng tôi tối nay định đến đó thử vận may một chút
"Muốn gặp quỷ đến vậy sao
"Không biết, nhưng người ta đối với những điều không biết luôn mang theo hiếu kỳ, thật ra, mọi người đều ôm tâm lý theo đuổi kích thích mới tụ tập lại với nhau
Với việc xã giao bình thường của mọi người mà nói, rất khó tìm được người có cùng sở thích ở bên cạnh, hội đoàn của chúng tôi, cũng là cho mọi người một cơ hội trao đổi
Hơn nữa, tối nay tôi đã sắp xếp trước, ban ngày đã cho người đến rạp chiếu phim bị phóng hỏa đó bố trí đồ đạc trước, tối nay anh Trần trong hội chúng tôi, sẽ tỏ tình với chị Lưu
"Tỏ tình
"Đúng vậy, thật ra, tối nay mọi chuyện, những người khác chúng tôi đều biết, chỉ có chị Lưu là không biết, hội đoàn này của chúng tôi thành lập đã năm năm rồi, mọi người quan hệ cũng rất tốt, cho nên mọi người đều rất đồng ý giúp đỡ
"Anh là người Nhật Bản
Chu Trạch nhìn người đàn ông đeo kính gọng đen hỏi
"Vâng, tôi có thể coi là Hoa kiều ở Nhật, năm năm trước về nước, loại hội những người có cùng sở thích này ở Nhật Bản có rất nhiều, sau khi về nước phát hiện mọi người quá hướng nội, cho nên về cơ bản các hoạt động thường ngày như hội đọc sách hay thám hiểm nhà ma, đều là tôi tổ chức
Người đàn ông vỗ trán, đưa ra danh thiếp của mình,
"Tôi tên là Thôi Nhất Lang, xin được chỉ giáo nhiều hơn
Chu Trạch nhận lấy danh thiếp của hắn
"Vậy chúng tôi đi tổ chức hoạt động trước, một lần nữa cảm ơn sự chiêu đãi của ông chủ
Thôi Nhất Lang đi ra khỏi hiệu sách, Hứa Thanh Lãng vốn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, lúc này che bụng cười lớn:
"Ha ha ha, nhịn chết tôi rồi, bọn họ lần này là thật sự gặp quỷ
Hứa Thanh Lãng cười xong, phát hiện Chu Trạch không cười, đưa tay vỗ ngực Chu Trạch, hỏi:
"Không buồn cười sao
Chu Trạch lúc này cúi người xuống, một tay che ngực vừa bị đập
"Chuyện này
Cậu không sao chứ
Người ta không dùng bao nhiêu lực mà
Người ta chẳng qua là dùng nắm đấm đấm vào ngực anh thôi mà
"Không sao
Chu Trạch đưa tay ra hiệu Hứa Thanh Lãng không nên tới gần, đồng thời nói: "Ta chỉ là cười đến đau ngực
"Khuếch đại như vậy
Hứa Thanh Lãng bĩu môi, "Cậu đói bụng không, ta đi làm cho cậu
một chén cơm rang trứng
"Không đói, ăn rồi
"Cậu ăn ở bên ngoài rồi
Hứa Thanh Lãng có chút hiếu kỳ nói: "Cậu không phải là ăn không quen đồ ăn bên ngoài sao
"Thứ đó, ăn rất ngon
"Là món ăn gì
Nếu cậu ăn được, Minh nhi ta cũng đi mua một ít về làm cho cậu ăn
Chu Trạch lắc đầu,
Một người, chỉ có trái tim
Chu Trạch cũng không thể nói ra một cái sọt, giao cho Hứa Thanh Lãng "rán, chiên, nấu, chưng"
"Vậy gần đây cậu muốn ăn gì không
Hứa Thanh Lãng hỏi
"Rau muống đi
Chu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, rất nghiêm túc nói: "Ta gần đây bỗng nhiên rất muốn ăn cái đó
"Được, Minh nhi ta đi mua
Đúng lúc này, đèn trong tiệm sách bỗng nhiên tắt
"Ha ha ha ha ha ha ha
Vòng chung kết rồi, vòng thiên mệnh
Lão nương muốn ăn gà, lão nương cẩu đập tam giáp ba đầu mười lăm lần
Bạch Oanh Oanh xông ra khỏi tiệm mì, đứng ở bên ngoài gào thét thảm thiết
Chu Trạch cảm thấy năm xưa khi nàng bị dìm lồng heo, phỏng chừng cũng không kêu thảm thiết như bây giờ
Bị cúp điện,
Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng cũng đi ra bên ngoài
Hứa Thanh Lãng gọi điện thoại, sau đó đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói:
"Chó má, nói là ngày mai mới có người đến kiểm tra sửa chữa, lão Chu, chỗ này của ta thật sự không được rồi, bị cúp điện mà người ta cũng lười đến xem, bây giờ còn trở thành địa điểm thám hiểm nhà ma cho những người yêu thích
Hứa Thanh Lãng chỉ lên cửa sổ phía trên cao ốc, "Bọn họ nghĩ thế nào mà lại muốn tỏ tình ở rạp chiếu phim có người chết đó
"Rất lãng mạn mà, trong bầu không khí kinh dị, cộng thêm tình yêu bất ngờ, loại cảm giác tương phản này, đối với những người thích như vậy mà nói, đủ để làm người ta say mê
"Hôm nay cậu nói chuyện sao mà làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ
Hứa Thanh Lãng nhìn Chu Trạch
Chu Trạch lắc đầu
"Bộ dạng cậu thật giống như bị móc rỗng, hôm nay tìm vợ mà đã bước ra bước kia rồi sao
Hứa Thanh Lãng cẩn thận hỏi
"Nghĩ nhiều rồi
Nhưng từ "móc sạch" này, khiến mí mắt Chu Trạch khẽ run lên, chi tiết này bị Hứa Thanh Lãng bắt được
Chu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên
"Này, Cậu nhìn trời cũng vô dụng, Đây là chột dạ sao
Chẳng lẽ ta nói trúng rồi
Hứa Thanh Lãng thấy Chu Trạch không đáp lời, cũng ngẩng đầu lên,
Nhìn trời
Sau đó,
Hai người nhìn thấy ở cửa sổ kính tầng thứ năm dường như có một người mặc quần áo màu trắng đứng đó
Bởi vì bị cúp điện, xung quanh không có ánh sáng, nhưng hôm nay ánh trăng rất sáng, hơn nữa màu sắc quần áo của đối phương trong màn đêm cũng rất dễ nhận ra
"Chẳng lẽ còn tìm người giả quỷ để làm nổi bật không khí
Hứa Thanh Lãng phun ra một vòng khói, "Chơi thật là ghê gớm
Hứa Thanh Lãng không nói nữa,
Bởi vì hắn nhìn thấy thân ảnh màu trắng phía trên kia rơi xuống,
Tốc độ rất nhanh,
Rơi thẳng xuống vị trí cách mình và Chu Trạch không tới mười mét
"Bịch
Tiếng vang nặng nề trầm đục truyền ra,
Một người mặt hướng lên trên ngã xuống đất, không nhúc nhích, máu tươi, từ dưới người nàng từ từ lan tràn ra
Chu Trạch cảm thấy mặt mình chợt lạnh,
Có một chút vết máu bắn lên má mình
Hứa Thanh Lãng lúc này chạy tới kiểm tra tình hình người rơi,
Mà Chu Trạch lại đưa tay từ trong túi lấy ra khăn giấy, định lau vết máu trên mặt mình trước
Người chết..
Muốn cứu người..
Muốn đi kiểm tra tình hình..
Trong mắt Chu Trạch lộ vẻ giằng co,
Nhưng tay hắn vẫn run rẩy rút khăn giấy ra,
Chậm rãi lại cẩn thận lau chùi mấy giọt máu,
"Này, cậu mau tới xem, có còn cơ hội cấp cứu không
Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu lên gọi Chu Trạch, sau đó khi hắn nhìn thấy Chu Trạch vẫn đứng đó không nhúc nhích lau mặt, trực tiếp hét lớn:
"Cậu có còn lương tâm không, lúc này còn đứng đó lau mặt
Chu Trạch sửng sốt,
Đúng vậy,
Tâm,
Không có...