Quá Mãng

Chương 81: Ngươi là em ta




Chương 81: Ngươi là em ta Hàng rào tiểu viện khói bếp lác đác, chim nhỏ Đoàn Tử đứng ở trên bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn trên thác nước cầu vồng
Thang Tĩnh Nhu ở vừa lên lò phòng bếp nhỏ ở bên trong, cầm muỗng canh, múc cháo thịt vừa nấu xong, giả bộ vào hộp cơm, hai đầu lông mày hơi có vẻ xuất thần
Xuất thần không phải bắt nguồn từ cảnh tượng đêm qua như mộng không phải mộng, mà là đang suy nghĩ về sự việc hỏa hoạn đêm hôm trước
Thang Tĩnh Nhu vẻ ngoài sáng sủa nhiệt tình, nhưng nội tâm lại không lạc quan như vẻ bề ngoài; ngược lại, Thang Tĩnh Nhu đa sầu đa cảm hơn những cô gái bình thường, chỉ là quanh năm sống một mình, cảm xúc trong lòng không có ai để thổ lộ, chỉ có thể dùng vẻ mặt tươi cười gặp người, giấu kín mọi thứ tương đối sâu
Đột nhiên trải qua biến cố lớn, nội tâm Thang Tĩnh Nhu dậy sóng, cho đến hôm nay mới hoàn toàn an định lại, dần dần nhớ lại cảnh tượng đêm hôm trước
Lúc đó, nàng mở mắt ra, nhìn thấy khắp phòng toàn là lửa, không biết làm sao ra khỏi nhà, cũng không nhớ lúc nào mình núp ở nơi hẻo lánh trong sân nhỏ, im lặng nghẹn ngào trong cơn mưa lớn
Từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, bên cạnh không có lấy một thân nhân, có thì cũng là một đám sói đói ham gia sản nhà nàng, ở trên đời này nàng không có bất kỳ ai để dựa dẫm
Lúc đó, nàng rất sợ hãi, trong đầu toàn nhớ đến mẫu thân, phụ thân, ông ngoại, bà ngoại, những người đã sớm rời xa nàng
Nhưng cho dù lúc ấy nàng có sợ hãi đến mức nào, những người này đều không thể trở lại, ôm nàng vào khu vực an toàn, ôn tồn trấn an, nói một câu: "Tĩnh Nhu, đừng sợ, không sao rồi"
Bây giờ Thang Tĩnh Nhu nghĩ lại, nếu như lúc đó mọi thứ không xảy ra ngoài dự tính, nàng biết mình sẽ lẻ loi co ro trong góc tường, cho đến khi trời hửng sáng, lửa tàn, mưa tạnh, mới có thể lấy lại tinh thần, sau đó tự mình đứng dậy, khoác tấm chăn lên, bắt đầu thu dọn trong viện đầy rẫy sự bừa bộn, người oán trách có lẽ chỉ có ông trời, mà người nàng có thể thổ lộ hết lòng cũng chỉ có ông trời mà thôi
Đó là nỗi cô độc khắc cốt ghi tâm
Thang Tĩnh Nhu trước đây một mình mở quán rượu nhỏ, chỉ vì một hơi trong lòng, vẫn chưa cảm nhận được cuộc sống một mình có gì đặc biệt
Nhưng khi có chuyện lớn thực sự xảy ra, mới phát hiện mình thật đáng thương, cả trên đời này chỉ có một mình nàng, không có bất kỳ ai quan tâm — có lẽ là có, những người nhà họ Trần biết được nàng gặp chuyện sau đó, chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, vui vẻ tới đoạt lấy gia sản của nàng — nhưng chuyện đó so với không ai quan tâm còn khiến người ta khó mà chấp nhận hơn, đến chết cũng không nhắm mắt được
May mà, trên đời này vẫn có người còn nhớ đến nàng
Thang Tĩnh Nhu không hiểu được vì sao, người đầu tiên chạy đến trước mặt nàng, lại là Tả Lăng Tuyền, người ở cách đó vài chục dặm
Nhưng tiếng "Thang tỷ" kia lọt vào tai, cái cảm giác khi đó, nàng cả đời này cũng không thể quên được
Cảm giác ấy giống như một người đang đi trong màn sương mù tối tăm không ánh sáng, trên không thấy trời, dưới không thấy đất, không biết mình từ đâu đến, cũng không biết mình nên đi đâu, đúng lúc đang tuyệt vọng, phía trước bỗng nhiên bừng lên một tia sáng, đằng sau ánh sáng kia, là thế gian xinh đẹp như đào nguyên
Thang Tĩnh Nhu từng mất đi quá nhiều, từ khi cha mẹ qua đời, nhiều năm như vậy đây có lẽ là lần đầu tiên nàng một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác này — đó là cảm giác được cha mẹ bảo bọc dưới cánh chim, hay có thể nói là cảm giác được che chở
Thang Tĩnh Nhu không nghĩ ra tại sao Tả Lăng Tuyền lại có thể cho nàng cảm giác này, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa; quan trọng là nàng không muốn mất đi cảm giác này một lần nào nữa trong đời
Bất quá, nàng lớn hơn Tả Lăng Tuyền, hiển nhiên không thể nhận Tả Lăng Tuyền làm cha
Dù sao thì Tả Lăng Tuyền đã gọi nàng là tỷ, vậy nàng sẽ xem Tả Lăng Tuyền là em trai ruột đối đãi, vậy chắc vẫn ổn
..
Trong lúc suy nghĩ lung tung, cháo trong hộp cơm đã đầy
Thang Tĩnh Nhu dùng tay xoa vành tai, sau đó đậy nắp hộp cơm, đi về phía tiểu viện của Tả Lăng Tuyền bên cạnh hàn đàm
Nhà của hai người ở trong tiểu viện cũng không xa nhau, Thang Tĩnh Nhu mải nghĩ miên man, vượt qua rừng trúc, ngước mắt nhìn về phía nhà, đã thấy Ngô Thanh Uyển từ trên đường nhỏ đi tới
Ngô Thanh Uyển mặc trên người một bộ váy dài màu trắng, cực kì tôn dáng, tóc chỉ đơn giản dùng trâm gỗ búi lên, trông có hơi rối, nhưng bản thân mang phong thái xuất trần, cách ăn mặc mộc mạc như vậy không hề ảnh hưởng đến dung mạo diễm lệ; gò má ôn nhuận, trông thậm chí còn động lòng người hơn so với vẻ mà nàng thấy hôm qua, đặc biệt là tà áo tung bay phấp phới theo mỗi bước chân, thu hút mọi ánh nhìn giống như tiên nữ áo trắng đột nhiên xuất hiện từ trong rừng trúc
Thang Tĩnh Nhu sững sờ, cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, xác định không hề thua kém đối phương, sau đó mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Nàng và Ngô Thanh Uyển không quen, vốn định tạm thời tránh đi, nhưng đường nhỏ trong rừng không rộng, trực tiếp né tránh sẽ khiến đối phương nghi ngờ, nên nàng liền dừng lại chuẩn bị chào hỏi
Nhưng Ngô Thanh Uyển dường như cũng có chút phân tâm, tay để ở bên hông, mười ngón tay xoắn vào nhau, cúi đầu bước đi, hoàn toàn không chú ý tới nàng
"Ngô tỷ tỷ
"Ừm
Bả vai Ngô Thanh Uyển rõ ràng rùng mình một cái, nhưng nàng trước giờ trầm ổn nhã nhặn, cũng không lộ ra quá nhiều dị dạng, trên mặt nở một nụ cười, chậm rãi tiến lên phía trước nói: "Tĩnh Nhu muội muội, ngươi dậy rồi à
Thang Tĩnh Nhu xách hộp cơm, cười nói: "Đúng vậy
Ngô tỷ tỷ dậy sớm thật
"Ta là người tu hành, tối qua tu luyện có chút bực bội, nhân lúc buổi sáng thời tiết tốt, tiện thể ra ngoài đi dạo
Con chim này đẹp thật
"Chít chít
"Nhặt ven đường, ngoài ăn ra thì cái gì cũng không biết
"Chít chít
"Ừm..
Ta còn phải lên núi một chuyến, vậy..
"
"Được, vậy Ngô tỷ tỷ cứ đi thong thả
"Ừ
Hai nữ tử ngượng ngùng nói chuyện vài câu, sau đó lướt qua nhau
Thang Tĩnh Nhu cảm thấy Ngô Thanh Uyển có chút kỳ lạ, nhưng nàng cũng không quen biết Ngô Thanh Uyển, tự nhiên cũng không quan tâm nhiều như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xách hộp cơm đi vào tiểu viện bên cạnh thác nước, cánh cửa trong sân mở toang, có thể thấy Tả Lăng Tuyền mặc một bộ đồ đen, đang dọn dẹp bàn ở bên trong
Thang Tĩnh Nhu xách hộp cơm đi vào hàng rào tiểu viện, mở miệng nói: "Tiểu Tả
Tả Lăng Tuyền đang thu dọn ga giường, nghe tiếng liền cuộn ga giường lại, xoay người hơi bất ngờ: "Thang tỷ, sao tỷ lại tới đây
"Buổi sáng không có việc gì, nấu chút cháo, ta một mình ăn không hết, nên mang cho ngươi một phần
Thang Tĩnh Nhu tiến vào trong nhà, đặt hộp đựng thức ăn xuống, đang định để Tả Lăng Tuyền lại đây nếm thử, bỗng nàng hít mũi một cái, đột nhiên nhíu mày, nhìn mấy lần ra ngoài cửa sổ: "Tiểu Tả, chỗ ngươi trồng hoa đỗ quyên sao
Mùi hương này..
ừ..
Tả Lăng Tuyền vẻ mặt cổ quái, vội mở cửa sổ ra cho thông gió, rồi cười nói: "Sân nhỏ lâu ngày, nước mưa ngấm vào nên hơi có mùi, đang định quét dọn một lượt, hay là Thang tỷ ra ngoài chờ nhé
Thang Tĩnh Nhu chỉ thấy mùi hương lạ, chứ cũng không phải khó ngửi, nàng lại cười nói: "Không sao, nghe cũng hay đấy
Ngươi ăn chút gì đi, cháo mới ra lò đó, để nguội thì không ngon nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tả Lăng Tuyền đương nhiên không từ chối hảo ý của Thang Tĩnh Nhu, mở cả cửa sổ lẫn cửa chính, rồi ngồi xuống bàn, mở hộp cơm ra
Trong hộp cơm ngoài cháo ra, còn có một đĩa rau xào thịt, sắc hương vị đều đủ, dù hắn không đói bụng, nhìn cũng thèm ăn
Đoàn Tử cũng nhảy lên bàn, mở mỏ chim ra kêu đòi ăn
"Đi qua một bên
Thang Tĩnh Nhu trừng mắt liếc Đoàn Tử, bưng nó tới chỗ của mình, ngồi xuống đối diện bàn, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng nhìn Tả Lăng Tuyền ăn đồ ăn nàng làm một cách nghiêm túc, lại cảm thấy những lời đó không cần thiết phải nói
Nàng nghĩ một lát, bắt đầu trò chuyện chuyện khác: "Tiểu Tả, tu luyện của ngươi như thế nào vậy
Động tác ăn cháo của Tả Lăng Tuyền khựng lại — trông như thế nào á..
Cảnh hắn ấn đầu gối Ngô a di lên vai và hôn môi ư..
"Ừm..
là cứ ngồi xuống, sau khi nhập định, thu nạp linh khí trời đất, dựa theo pháp quyết để luyện hóa, chắc cũng không khác Thang tỷ là bao nhỉ
Thang Tĩnh Nhu xoa đầu nhỏ của Đoàn Tử, có chút nghi hoặc nhìn xuống đất: "Ta tu luyện, cảm giác là lạ, cứ như đang nằm mơ vậy, trước đây toàn thấy chung quanh có tuyết rơi, hôm qua thì lại nhìn thấy dưới đất có một điểm sáng, chợt lóe lên một cái, rồi biến mất..
Ta cũng không biết có phải lúc tu luyện thiếp đi nên đang nằm mơ không, vì vậy mới hỏi thử ngươi xem
Tả Lăng Tuyền khẳng định không hề có cảm giác tương tự, hắn nghĩ một lát: "Có lẽ là mới luyện khí nên chưa quen, dễ bị phân tâm
Đợi sau này thuần thục thì sẽ tự nhiên thôi
Thang Tĩnh Nhu cũng thấy hợp lý, dù sao thì nàng cũng mới luyện mấy ngày thôi
Sau khi nói chuyện vu vơ vài câu, Thang Tĩnh Nhu nhìn thấy tấm chăn cuốn lại ở trên giường, trong lòng khẽ động, đứng dậy đi đến, trực tiếp cầm lên, đi ra ngoài nhà
Tả Lăng Tuyền thấy vậy vội vàng đặt đũa xuống: "Thang tỷ, tỷ làm gì vậy
"Dù sao cũng không có chuyện gì làm, ta giặt giúp ngươi
"Không cần, không cần đâu, ta tự làm là được, chuyện này..
"Ngươi là một thằng con trai ở đây, giặt giũ cái gì
Ngươi gọi ta một tiếng tỷ, chính là em của ta, ta ngay cả chút việc nhỏ này cũng không giúp được, vậy thì làm chị cái gì
Với cả cũng không tiện ở mãi chỗ này
Thang Tĩnh Nhu ôm chăn, cầm lên một cái chậu gỗ từ bên tường, đi về phía con suối nhỏ dưới thác nước
Tả Lăng Tuyền đang đem ga giường trải ra thao trường cực khổ giặt cả đêm của Ngô a di, mặt dày mày dạn để cho Thang Tĩnh Nhu sang đây giặt hộ, hắn một hơi nuốt sạch bát cháo nóng hổi, chạy ra cửa tranh giành: "Không cần đâu, Thang tỷ khách khí quá, ta tự mình làm là được...""Ngươi bỏ tay ra
Thang Tĩnh Nhu tính tình vẫn còn bướng bỉnh, lại coi Tả Lăng Tuyền là tiểu đệ đệ, đâu có khách khí
Nàng thấy Tả Lăng Tuyền cướp, liền giơ tay lên vỗ vào cổ tay Tả Lăng Tuyền: "Một người đàn ông mà tranh giặt đồ với phụ nữ, ngươi cái kiểu quý công tử gì vậy
Sau này khi làm Phò mã công chúa, chẳng phải bị nha hoàn chê cười đến ch·ết..
Tiểu viện ở ngay dưới thác nước, Thang Tĩnh Nhu chỉ nói vài câu, liền đi tới bên dòng suối nhỏ, ngồi xuống cạnh những tảng đá nơi các sư tỷ muội hay giặt quần áo, nhanh nhẹn bắt đầu giặt giũ
Tả Lăng Tuyền giật không được, đành phải ngồi xuống bên cạnh giúp đỡ, vừa nói chuyện phiếm đôi chút...——Thác nước ngay phía trên bãi đá, vừa vặn đón ánh mặt trời buổi sớm
Ngô Thanh Uyển xách một cái thùng gỗ, đến bên thác nước hứng nước, cúi đầu nhìn thấy Thang Tĩnh Nhu đang giặt ga giường bên dòng suối nhỏ, mặt cũng lúc đỏ lúc trắng, nhưng trong đó phần lớn là sự tức giận
Tên tiểu tử thối này, lại còn sai người khác giặt đồ, da mặt sao mà dày như vậy
Ngô Thanh Uyển liếc mắt một cái, sợ bị phát hiện, vội thu lại ánh mắt, xách thùng nước quay trở lại phòng
Ngô Thanh Uyển tu vi luyện khí mười hai tầng, từ lâu đã có thể tránh được bụi bặm bám vào người, cũng có thể không ăn ngũ cốc, cho dù cả nửa tháng không tắm rửa trên người cũng sẽ không có chút bụi bẩn nào
Nhưng hôm nay thì khác, Ngô Thanh Uyển cảm thấy toàn thân mình toàn là mùi của Tả Lăng Tuyền, nếu không tắm rửa sạch sẽ, nàng còn không dám ra ngoài gặp ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngô Thanh Uyển dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua chuyện này, trong lòng đủ mọi cảm xúc cũng là điều tất nhiên, bất quá nàng cũng không phải cô nương mười mấy tuổi, tâm trí đã thành thục, nên đã kìm nén những cảm xúc này rất tốt, chỉ chuyên tâm cẩn thận rửa tay và chân
Lúc này chỉ có một mình, ánh mắt Ngô Thanh Uyển có chút phức tạp, không dám hồi tưởng lại chi tiết đêm qua, nhưng đại khái mọi chuyện vẫn nhớ, luôn cảm thấy mình đã nhìn lầm người
Lăng Tuyền trước đây nho nhã hiền hòa như vậy, sao đột nhiên lại biến thành cái bộ dạng này...Cứ như tên sắc lang, lừa gạt hết chiêu này đến chiêu khác..
Lúc trước nhìn lầm, hay là nam nhân đều như vậy...Ngô Thanh Uyển chưa từng thấy nam nhân khác 'tu luyện' như thế, cũng không biết có phải mình kiến thức quá ít hay không, lúc này đã lên thuyền giặc rồi, muốn hối hận cũng muộn, chỉ có thể mang theo ba phần oán thán âm thầm chịu đựng cái quả đắng này
Làm lụng một hồi lâu, Ngô Thanh Uyển cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ, vừa mới đổ hết nước đi, liền nhìn thấy trong rừng trúc trên con đường nhỏ, một thiếu nữ váy đỏ diễm lệ, đang quỷ tha ma bắt đi tới
Khương Di?
Khuôn mặt Ngô Thanh Uyển trắng bệch, bất quá lập tức đã khôi phục lại bình thường, nàng đi đến rìa bãi đá, như một vị trưởng bối đoan trang dịu dàng, cất lời: "Khương Di."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.