Chương 77: Một việc là một việc
Hứa Giang Hà dứt khoát bấm nút nghe, điện thoại vừa áp vào tai, chưa kịp lên tiếng, đã nghe đầu dây bên kia “A” hét lên một tiếng rồi cúp máy, sau đó là một tràng âm thanh tút tút
“Làm cái gì vậy?” Hứa Giang Hà cầm điện thoại ra, nhíu mày
Gọi là ngươi, “a” là ngươi, cúp máy cũng là ngươi
Ngay sau đó, Trần Ngọc Dao gửi tin nhắn đến:
«Tớ không có gọi điện, tớ chỉ muốn thử xem điện thoại của cậu có bị tắt nguồn không
»
« Điện thoại cậu không bị hết tiền cũng không tắt nguồn, sao không trả lời tin nhắn của tớ
»
« Tớ còn nạp cho cậu 20 tệ tiền điện thoại, lỗ mất rồi
»
Đây gọi là phản ứng chậm một nhịp đây mà
Hứa Giang Hà vẫn không trả lời tin nhắn, mà gọi lại trực tiếp, chuông reo mấy tiếng, sắp kết thúc thì đầu kia mới bắt máy
"Alo
Sao cậu lại gọi cho tớ vậy
Giọng Trần Ngọc Dao từ trong điện thoại vọng ra, vẫn thanh khiết như thế
“Cậu gửi tin nhắn cho tớ làm gì?” Hứa Giang Hà hỏi ngược lại
"Tớ, tớ tưởng hôm đó cậu giận tớ, rồi đi nói xấu tớ với người khác, hỏi thăm một chút buổi trưa thì biết cậu không nói xấu tớ
Hắc hắc, Hứa Giang Hà, không ngờ cậu không những học giỏi mà người cũng tốt thật đó
Trần Ngọc Dao vừa nói vừa cười ngây ngô
"Đâu phải học sinh tiểu học, đi nói xấu làm gì
Rồi, tớ biết rồi, còn việc gì nữa không
Hứa Giang Hà cũng vui vẻ
Sau ngày hôm đó, Vi Gia Hào vẫn luôn bất bình thay Hứa Giang Hà, nói Hứa Giang Hà lãng phí cơ hội, thế mà không nắm bắt lấy
Thế nào cũng là một trong hai hoa khôi nổi tiếng của trường, còn là người học múa nữa chứ
Sau đó thấy Hứa Giang Hà không có hứng thú, lại cho rằng Hứa Giang Hà không có ấn tượng tốt về Trần Ngọc Dao, Vi Gia Hào liền vỗ ngực ầm ầm đảm bảo, nói Trần Ngọc Dao thực sự không tệ, tuy là học nghệ thuật, nhưng không có mấy thứ lăng nhăng kia
Nói thật, Hứa Giang Hà cũng không tin lắm, nhưng Vi Gia Hào không có lý do gì lừa hắn cả, thông tin chắc là không sai đâu
Cho nên Hứa Giang Hà đối với Trần Ngọc Dao cũng không có ấn tượng gì xấu, à ừm, ngốc nghếch nhưng xinh đẹp
“Vậy tớ không có việc gì!” Trần Ngọc Dao nói, giọng trong trẻo
"Ừ, cúp máy đây
Hứa Giang Hà nói
“Sao lại cúp máy vậy?” Quả nhiên phản ứng chậm một nhịp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Không có việc gì thì không cúp máy
Tiền điện thoại không phải tiền chắc
Hứa Giang Hà hỏi ngược lại
“
Tớ nạp cho cậu 20 tệ tiền điện thoại đấy
Đầu kia điện thoại, Trần Ngọc Dao rầu rĩ nói một câu như vậy, trong giọng nói còn mang theo chút cẩn trọng
Không phải chỉ 20 tệ thôi sao
Tin nhắn nói rồi, trong điện thoại cũng nói
“Lát nữa tớ trả lại cho cậu, được chứ
Còn việc gì không?” Hứa Giang Hà bực mình
“Cậu, cậu bận lắm à?” Đầu bên kia giọng lo sợ hỏi
"Chắc chắn rồi, còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp cấp ba rồi, cậu nhàn à
Thi nghệ thuật xong còn phải thi văn hóa, vậy nha, nghe lời
Hứa Giang Hà dứt khoát gọn gàng
“À
Ừm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.” Đầu tiên là một tiếng ừ à, rồi sau đó, lại một âm thanh kỳ lạ gì đó
Không kịp giật mình đã cúp máy, là Trần Ngọc Dao tự cúp
Hứa Giang Hà nhíu mày, lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều
Vừa đặt điện thoại xuống, lại reo, Hứa Giang Hà cho rằng vẫn là Trần Ngọc Dao, nhưng cầm lên xem, là chú Từ, liền nhanh chóng nghe máy
“Alo, chú Từ?” Hứa Giang Hà khách khí
"Tiểu Hứa, con lại cho ta một bất ngờ nữa rồi
Đầu dây bên kia, giọng chú Từ vui vẻ, tâm tình rất tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Giang Hà biết là chuyện gì, liền khiêm tốn nửa đùa nửa thật nói: "Chú Từ, chú đều biết rồi ạ
Lúc đó con chỉ đột nhiên nghĩ ra, rồi tìm Dư Thủy Minh với Vi Gia Hào, một trận xúi bẩy, bọn họ tin thật, rồi xắn tay áo vào làm, hình như cũng làm ra được chút chuyện
“Năng lực nói chuyện cũng không giống nhau!” Đầu dây bên kia chú Từ vẫn khẳng định
"Chú Từ, đừng khen con nữa mà
"Không khen, nói nghiêm túc, chuyện này ta tạm thời không nói với ba con, tính cách nó con cũng rõ
Hai cái, chú vẫn muốn nhấn mạnh, trước mắt nhiệm vụ cần thiết của con là thi đại học, phải phân biệt rõ việc nào quan trọng hơn, biết chưa?”
"Biết biết, yên tâm đi chú Từ
"Ừm, còn nữa, lập nghiệp là tốt, nếu gặp khó khăn gì thì cứ nói với chú, đừng ngại
“Chú Từ, cảm ơn chú!”
Hứa Giang Hà xúc động nói từ tận đáy lòng
Kiếp trước Hứa Giang Hà tự mình lập nghiệp, giai đoạn khởi đầu rất khó khăn, chú Từ đã cho rất nhiều sự giúp đỡ
Lúc đó hắn và Từ Mộc Tuyền đã sớm không còn liên lạc gì, ngay sau đó cũng không muốn liên hệ gì đến chú Từ nữa, là chú Từ chủ động gọi điện thoại đến
Hứa Giang Hà đến giờ vẫn còn nhớ rõ cú điện thoại lúc đó, trong lời chú Từ mang theo đôi chút oán giận
Chú Từ khi đó nói, một việc là một việc, con đi đâu con vẫn là con của chú, làm việc không được hành động theo cảm tính, người lớn có tài nguyên mà con không dùng, thì chẳng khác nào con không chịu trách nhiệm cho những việc con làm
"Có gì mà phải cảm ơn, con gọi ta một tiếng chú, thì đương nhiên chú mong con tốt hơn chứ, đừng có tự cao tự mãn mà phải cố gắng hơn nữa!”
"Yên tâm đi chú Từ, con sẽ cố gắng
"Ừm, chú tin ở con
Cúp điện thoại, Hứa Giang Hà vẫn còn rất cảm động, chú Từ vẫn luôn không coi hắn là người ngoài
Buổi tối
Ăn cơm xong
Khoảng hơn tám giờ Hứa Giang Hà đi dạo một vòng khu đi bộ
Dư Thủy Minh gọi điện thoại cho hắn, nói nguyên liệu trong cửa hàng đều đã bán hết, lúc sáu bảy giờ chiều đúng là giờ cao điểm, không có cách nào khác, chỉ có thể đóng cửa sớm
Hứa Giang Hà đến cửa hàng, Dư Thủy Minh và ba nhân viên ai cũng mệt đến bã người
Nhưng tinh thần không tệ, từng người đều hưng phấn, năm 2009 còn chưa có thanh toán bằng điện thoại, đều là tiền mặt, lúc bán chạy nhất, tiếng đếm tiền nghe đã sướng cả tai rồi
“Tôi thật không ngờ việc kinh doanh lại bùng nổ như vậy, bọn tôi gần như không có thời gian nghỉ, không đủ người rồi, hay là chúng ta nên tuyển thêm người?” Dư Thủy Minh vừa gặp mặt đã nói
“Không được tuyển người một cách mù quáng, hôm khai trương mùng 1 tháng 5 vừa rồi có hoạt động, đây chỉ là nhất thời, cậu sai lầm rồi, không thể thấy bao nhiêu khách thì bán bấy nhiêu ly, như vậy là không được, cậu mặc kệ có bao nhiêu khách thì cậu chỉ bán một số lượng ly nhất định, sản lượng của cửa hàng cần phải có một giá trị trong khoảng hợp lý…” Hứa Giang Hà vừa đến đã chỉ ra vấn đề
Thực ra chính là vấn đề khách quá đông, không thể hôm nay khách đến đông như kiến thì cứ liều mạng bán, vậy ngày mai ngày mốt thì sao
Không có khách thì làm thế nào
Nếu cứ làm như vậy, mình mệt mỏi mà nhân viên cũng không thể chịu đựng nổi
Dư Thủy Minh nhanh chóng hiểu ra, gật đầu, chợt tỉnh ngộ, nói ngày mai sẽ sắp xếp khống chế cho tốt
Ngoài ra không có vấn đề gì, Hứa Giang Hà nhìn qua, cả ngày hôm nay bán hơn 700 ly, bởi vì có hoạt động khai trương, nên hầu như toàn bộ đều giảm một nửa giá, mỗi ly khoảng 5,6 tệ, gần bán được 4000 tệ
Thật ra là khá khoa trương, năm 2009, lương trung bình ở Liễu Thành cũng chỉ khoảng 2500 tệ
Nhưng nói thật, vẫn chưa có lợi nhuận mấy, một là do hoạt động, hai là chỉ có một cửa tiệm như vậy, các chi phí vẫn còn cao, định giá cao nhưng tỉ suất lợi nhuận thực tế vẫn bình thường
Vì thế phải mở rộng, mở chuỗi liên kết và nhượng quyền cùng nhau tiến lên, kết hợp với chuỗi cung ứng thượng hạ du nữa, nhưng cái đó lại là một cách làm hoàn toàn khác
Việc mở cửa hàng đơn giản thôi, Hứa Giang Hà ở lại một lúc rồi về
Nhưng Dư Thủy Minh vẫn còn bận, phải chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, hắn tự bỏ tiền túi ra, lì xì cho mỗi nhân viên 100 tệ
Tiền lương sẽ tính theo hiệu quả làm việc, đây là do Dư Thủy Ý từ xa chỉ đạo, Dư Thủy Minh tạm thời vẫn chưa nắm rõ, dù sao Dư Thủy Ý nói, cửa hàng càng kiếm được nhiều tiền thì nhân viên sẽ có thêm tiền thưởng.