Edit: Sahara
Nữ tử kia hoàn toàn khác xa với đám nha hoàn phía sau, nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, tựa như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, ngạo nghễ đứng thẳng giữa hư không
"Tần Nguyệt đại nhân
Tô Tuấn kích động hét lớn, chỉ thiếu nước khua tay múa chân mà thôi, hắn hung tợn trừng mắt với Vân Lạc Phong một cái, lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Người của Thánh Nữ Tộc tới rồi, để ta xem ngươi làm sao mà tiếp tục kiêu ngạo
Tần Nguyệt giữ nguyên vẻ mặt vô cảm đáp xuống từ hư không, tà áo trắng tinh của nàng ta rất dài, kéo lê trên mặt đất, tóc đen như thác nước dài đến tận eo
"Xem ra ta tới không đúng lúc
Nữ tử kia nhìn xác chết và máu tươi trải đầy trên đất thì khẽ nhíu mày liễu, thần sắc cao ngạo càng thêm mất kiên nhẫn: "Tô Tuấn, ta phụng mệnh tộc trưởng đến đây, tìm ngươi để điều tra chút chuyện, rốt cuộc là kẻ nào bắt cóc truyền nhân của tộc ta
Thần sắc Tô Tuấn càng thêm kích động, hắn càng hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: "Chính là nữ nhân này
Là ả đã bắt cóc tiểu Bạch
Còn lấy danh nghĩa sư phụ của tiểu Bạch để ép tiểu Bạch lấy người mà nàng không yêu
Tần Nguyệt đại nhân, người nhất định phải cứu tiểu Bạch
Nghe Tô Tuấn xưng hô thân mật như vậy với Lâm Nhược Bạch, mày liễu của Tần Nguyệt càng nhíu chặt hơn, đáy mắt cũng tăng thêm sự mất kiên nhẫn
"Ngươi nói là ả ta đã bắt cóc truyền nhân của tộc ta
Tần Nguyệt nhìn về phía Vân Lạc Phong, hơi hất cằm một chút, để lộ bản sắc kiêu ngạo của người Thánh Nữ Tộc
"Tô Tuấn, ngươi đem tình hình cụ thể nói rõ hết với ta, ta mới có thể đưa ra quyết định
"Chuyện là như vầy..
Tô Tuấn hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi: "Ngày đó, ta nhìn thấy một mình tiểu Bạch gặp phải nguy hiểm trong rừng, cho nên mới ra tay cứu nàng
Lúc ấy ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao tiểu Bạch lại có thể xuất hiện ở một nơi nguy hiểm như vậy, mà lại chỉ có một mình nữa chứ
Sau đó nàng mới nói cho ta biết, là chính sư phụ của nàng đã ném nàng vào rừng, để nàng làm mồi cho sài lang hổ báo
Tô Tuấn nói với vẻ mặt hung tợn: "Ta không ngờ, trên đời này lại có một người sư phụ tàn nhẫn đến như vậy
Ta thấy tiểu Bạch không có nơi nào để đi, nên đã thu nhận nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai biết ngày vui quá ngắn ngủi
Sư phụ của tiểu Bạch đột nhiên tìm tới cửa
Không biết ả ta làm sao mà biết được quan hệ giữa tiểu Bạch và Thánh Nữ Tộc, sau khi bắt được tiểu Bạch, ả liền không từ thủ đoạn ép tiểu Bạch gả cho người nàng không yêu
"Tần Nguyệt đại nhân, trong một năm qua, ta và tiểu Bạch đã sớm lưỡng tình tương duyệt*, nàng từng nói, ngoại trừ ta ra, thì nàng thà chết cũng không gả cho nam nhân khác
Vì vậy, ta hoài nghi tiểu Bạch đã gặp điều bất trắc*
Tô Tuấn khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Nếu tiểu Bạch thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, thì dù có tan xương nát thịt, ta cũng tuyệt đối không tha cho kẻ đã làm hại nàng
(*lưỡng tình tương duyệt: cả hai bên đều có tình ý với nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
*bất trắc: chuyện không may, nguy hiểm.)
Lời này quả là đủ tình sâu nghĩa nặng, ngay cả Tô Tuấn cũng thấy cảm động bởi lời nói của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn tin tưởng, Tần Nguyệt cũng sẽ bị hắn làm cảm động
Vì thế, sau khi nói xong, hắn khẽ liếc mắt quan sát thái độ của Tần Nguyệt, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Tần Nguyệt vẫn lạnh băng như cũ
"Tần Nguyệt đại nhân...
Tô Tuấn hơi có chút thấp thỏm bất an mà gọi một tiếng
Tần Nguyệt không trả lời Tô Tuấn, đôi mắt xinh đẹp trước sau vẫn nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành đang khoang tay đứng ở chỗ kia, sau đó cất giọng lạnh băng không có chút độ ấm
"Truyền nhân của tộc ta ở đâu
Lời của Tô Tuấn có phải thật không
Thánh Nữ Tộc có thể truyền thừa đến tận ngày nay, đã đủ để chứng minh bọn họ không phải là kẻ ngu ngốc dễ dàng tin vào lời nói của một phía
Vì thế, việc cấp bách nhất hiện tại là phải tìm được Lâm Nhược Bạch, rồi mới hỏi rõ Lâm Nhược Bạch xem chân tướng mọi chuyện là thế nào
Nếu mọi chuyện quả thật như lời Tô Tuấn nói, nữ nhân này dám đối xử với truyền nhân của Thánh Nữ Tộc như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho ả ta
"Con bé tạm thời không cách nào xuất hiện được
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng.