Edit: Sahara
"Tiểu thư, vừa rồi tiểu thư đã nói gì với hắn ta vậy
Sau khi ra khỏi thiên viện, Khinh Yên không nén nổi tò mò của mình mà nhìn Vân Lạc Phong, hỏi
Vân Lạc Phong chỉ cười cười: "nói lời nói khiến hắn tuyệt vọng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kỳ thực, dù Vân Lạc Phong không nói những lời đó thì Cao Lăng cũng đã sớm tuyệt vọng rồi
Hiện giờ, hắn chẳng qua là ham sống sợ chết mà thôi
Chết, đối với Cao Lăng mà nói, còn là một loại giải thoát
Nhìn vào sắc diện của hắn hiện tại, cùng với vết thương chằng chịt trên người, là có thể nhìn ra được suốt thời gian qua hắn ta đã chịu tra tấn nặng đến mức nào
Có lẽ, hắn cũng từng muốn tự sát, nhưng trước sau đều không thể động thủ được....
"Khinh Yên
Bước chân Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút, đưa lưng về phía Khinh Yên, nói: "hôm nay, ta phải cùng Vân Tiêu rời khỏi nơi này, đi đến một mảnh đại lục khác, các người ở lại chịu trách nhiệm bảo hộ Vân gia, không được để cho Vân gia chịu bất cứ tổn hại nào
"Tiểu thư....
tâm của Khinh Yên run lên, cúi đầu mà nói: "người mới trở về không được bao lâu, lại phải đi rồi sao
Vân Lạc Phong rơi vào trầm mặc, nửa ngày sau, mới cất giọng nói: "lần này, ta phải đi tìm một người rất quan trọng, nếu như Vân gia gặp phải nguy hiểm gì, em có thể đến Y Các hoặc là Ninh gia để xin viện trợ
Tuy nhiên, hiện tại trên Long Khiếu Đại Lục này mà nói, kẻ dám động vào Vân gia chắc cũng không còn tồn tại nữa
Hiện tại, Vân gia chẳng những có đám người Y Các, Ninh gia ở phía sau, mà còn có Thiên Nhai chống lưng
Trên toàn bộ đại lục này, có kẻ nào dám can đảm xúc phạm tới Vân gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây cũng là nguyên nhân chính mà Vân Lạc Phong có thể yên tâm rời đi để đến một đại lục khác
"Tiểu thư, người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ trấn thủ Vân gia, đợi người trở về
Ánh mắt Khinh Yên là một mảnh kiên định, cất lời thề son sắt đảm bảo
Vân Lạc Phong khẽ dừng lại một chút, nói: "lần này ta sẽ cùng với Vân Tiêu lén rời đi
Ngoài ra, ta có chôn dưới hầm một số Linh Tửu, mỗi ngày em cứ lấy ra hai bầu đưa cho lão gia tử dùng
Nhớ, chỉ hai bầu thôi, đừng để lão gia tử uống rượu quá nhiều
"Dạ
Khinh Yên tất cung tất kính đáp: "nhưng mà, tiểu thư, tại sao người lại phải lén rời đi
"Bởi vì tiểu Bạch..
" Vân Lạc Phong hơi tỏ ra bất đắc dĩ: "nếu tiểu Bạch biết ta muốn đến một đại lục khác, con bé nhất định sẽ sống chết đòi theo cho bằng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta chỉ biết ở nơi đó cực kỳ hung hiểm, bản thân ta tùy thời có lẽ cũng khó mà bảo vệ mình, như thế thì làm sao có thể mạo hiểm dẫn con bé theo được
Cho nên cũng chỉ có thể để tiểu Bạch nó ở lại Vân gia mà thôi
Thực lực của tiểu Bạch cũng không kém, chỉ là nơi kia quá hung hiểm, cường giả lại đông vô số kể, thực lực của tiểu Bạch ở nơi đó chỉ xếp vào hàng chót nhất mà thôi
Vân Lạc Phong suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "trong khoảng thời gian này, ta có ghi chép lại một ít phương pháp tu luyện đặc thù dành riêng cho tiểu Bạch, chờ sau khi ta đi rồi, em đưa nó lại cho tiểu Bạch
"Tiểu thư, người cứ yên tâm, em nhất định sẽ giao nó lại cho tiểu Bạch tiểu thư
Khinh Yên nhận lấy thư của Vân Lạc Phong đưa tới, thốt lời hứa đảm bảo
"Nên căn dặn những gì ta đều đã căn dặn, tiếp theo ta sẽ lập tức lên đường cùng với Vân Tiêu, em và mọi người ở lại nhớ phải bảo trọng
Sau khi Vân Lạc Phong nói xong những lời này thì liền đi thẳng về phòng của mình, mà lúc này, ở trong phòng, Vân Tiêu cũng đã thu dọn xong hành trang cho cả hai, đang ngồi chờ Vân Lạc Phong trở lại
"Đi thôi
Vân Lạc Phong đứng ở cửa nhún vai một cái, sau đó liền xoay người rời đi, trước sau cũng chưa bước trở lại vào phòng lần nào nữa
______
Lâm Nhược Bạch vốn là một tiểu nha đầu tinh nghịch không thể ngồi yên một chỗ, cho nên, sáng nào cô bé cũng chạy ra ngoài dạo phố một hồi, nhưng hôm nay, sau khi cô bé dạo phố trở về, chờ đợi cô bé chính là tin tức Vân Lạc Phong đã rời đi
Ngay lập tức, Lâm Nhược Bạch liền ôm chặt lấy thư của Vân Lạc Phong vào lòng, khóc lóc thảm thiết: "sư phụ, con biết thực lực của con còn quá kém, đến nơi đó nhất định sẽ kéo chân sau của sư phụ
Sư phụ cứ yên tâm, tiểu Bạch sẽ ngoan ngoãn chăm chỉ tu luyện cho thật tốt, tranh thủ sớm ngày có thể đến nơi đó tìm sư phụ
Lâm Nhược Bạch giơ tay lên lau khô nước mắt trên mặt mình rồi đứng dậy, trong tay cô bé vẫn cầm chắc lấy bức thư của Vân Lạc Phong lưu lại cho cô bé
Lúc này, trong đôi mắt to tròn còn lấp lánh nước mắt của Lâm Nhược Bạch tràn đầy tia sáng quyết tâm và kiên cường
"Sư phụ, tiểu Bạch chắc chắn sẽ chăm chỉ tu luyện cho thật tốt, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư phụ dành cho con
Cũng tuyệt đối sẽ không làm mất thể diện của ba chữ Vân Lạc Phong!"