Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 625: Đất lún




Tiểu Bùi gia hỏi: "Ngươi làm chuyện gì đúng?”



Tạ Tri Phi: "Để cha ngươi đi trước.”



Tiểu Bùi gia hơi biến sắc: "Làm sai chuyện gì?”



Tạ Tri Phi: "Không đuổi đại ca ta đi.”



“Cho nên...” Bùi Tiếu ngồi dậy theo, trong lòng run sợ hỏi: "Ngươi cảm thấy lời Thái Vi nói..
là thật?”



Thật không thật, khó mà nói
Tạ Tri Phi cắn cắn môi: “Ta chỉ biết là người sắp chết, thì đều nói thật
Tổ tông ơi..
Tiểu Bùi gia sốt ruột muốn rớt tròng mắt
Van cầu ngươi đừng dọa ta, nếu hắn nói thật thì nếu chúng ta điều tra tiếp, thì sẽ là đại họa xét nhà diệt tộc đó
Thê tử còn chưa cưới, con trai còn chưa sinh, ta không muốn chết sớm như vậy
"Cho nên, việc ngươi bây giờ phải nghĩ, không phải là lời Thái Vi nói thật hay giả, mà là..
Tạ Tri Phi trầm mặt xuống, dùng giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Có muốn đi theo Yến Tam Hợp điều tra tiếp hay là dừng ở đây?”



“Chuyện này…” Tiểu Bùi gia do dự một chút
Tra tiếp, mạng khó giữ được
Không tra, mấy người Chu gia đều chết hết
Nhưng..
Chu gia chết, chứ đâu phải nhà hắn chết
Bùi Tiếu quyết định thật nhanh: "Không tra, rút lui.”



Bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn
“Không chỉ chúng ta phải rút lui, còn phải kêu Yến Tam Hợp cũng rút lui.” Bùi Tiếu quanh co: “Nhất là Lý đại hiệp, phải trông chừng nàng, đây không phải là chuyện đùa.”



“Lý đại hiệp không tính là gì, mấu chốt là Chu Viễn Mặc.” Tạ Tri Phi lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: “Chỉ cần hắn không muốn giải trừ tâm ma này, Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn căn bản không cần để ý.”



Bùi Tiếu dịch mông về phía trước vài tấc, đè giọng nói: “Nếu ta là Chu Viễn Mặc, sẽ không tra tiếp.”



Tạ Tri Phi: "Vì sao?”



“Tuy rằng đều là một chữ chết...” Giọng Bùi Tiếu ép xuống càng thấp: "Bị tâm ma liên lụy mà chết, dù sao cũng tốt hơn bị xét nhà diệt tộc, trước đó còn có thể giữ thanh danh Chu gia, về sau… đúng là chẳng còn gì.”



Tạ Tri Phi chậm rãi thở dài
Tim hắn lúc này tự nhiên lại đau
Đau quá
……



Trong xe ngựa
Chu Viễn Mặc dựa vào vách xe, mặt trắng bệch như quỷ, hấp hối
“Đại ca.” Tạ Nhi đưa trà ấm qua: “Uống một chút, nhuận môi đi.”



Môi nứt ra, hai bên khóe miệng còn có vết máu chưa lau sạch, cái dáng vẻ này của hắn, đợi về nhà sẽ khiến mọi người lo lắng
Chu Viễn Mặc lắc đầu, khàn giọng nói: "Nhi Lập, chờ tang chế của nương xong, ngươi mang đại muội về, tạm thời đừng tới Chu gia.”



“Đại ca?”



“Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta cũng phải suy nghĩ cho các ngươi, không thể để ngươi, và Tạ gia các ngươi bị liên lụy vào.”



Chu Viễn Mặc chậm rãi nói: "Có thể bảo vệ một người, thì là một người.”



Lời này, Tạ Nhi Lập nghe mà sợ hãi, nhưng chẳng dám phản bác
Minh Đình nói chuyện liên quan đến Khâm Thiên Giám, hắn cố ý nghĩ theo chiều hướng xấu, cũng chỉ nghĩ Chu Toàn Cửu cố ý tính sai mệnh cho người ta, hay nhìn lầm phong thủy, hoặc là lại hại người nào đó
Nào ngờ..
Lại kéo đến trên đầu tiên thái tử
Đây là đại họa tru di cửu tộc
Tạ Nhi Lập vốn còn muốn giúp một tay, hôm nay xem ra sợ là tuyệt đối không thể
Không chỉ hắn không thể, lão tam và Minh Đình đều phải rút về, kiên quyết không thể để cho bọn họ lại xen vào
“Sau khi trở về, việc này đệ đừng nhắc với ai cả
Bao gồm lão nhị, lão tam, tuyệt đối đừng nói, coi như chuyện chưa từng xảy ra.”



“Đại ca, vậy Chu gia làm sao bây giờ?”



“Nhi Lập.” Tim Chu Viễn Mặc như bị đao cắt: "Chu gia đã đi đến cuối rồi, đến cuối rồi...”



Tạ Nhi Lập đồng tình nhìn hắn, muốn nói "Ông trời không tuyệt đường sống của ai", lại muốn nói "Dù sao vẫn còn có Yến cô nương"
Không có gì để nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông trời không tuyệt đường con ngươi..
nhưng Chu gia lại cứ đi vào đường cùng
Dù sao còn có Yến cô nương..
khắp thiên hạ, đều là đất của vua
Khắp mặt đất đều là tôi tớ của vua
Yến Tam Hợp chẳng qua chỉ là một cô nương nhỏ bé, nàng có thể giải tâm ma cho người chết, không thể mở một tấm lưới cho người sống
Án vu chú tiên thái tử
Đây là nhắm thẳng vào đương kim bệ hạ
……



Xe ngựa dừng ở cửa sau, lão tổng quản vội vàng xuống mấy bậc thang, vén rèm lên
Tạ Nhi Lập đỡ Chu Viễn Mặc xuống xe, đi vào trong cửa
Lão tổng quản lấy hiếu y cho đại gia mặc vào, đơn giản nói tình huống bây giờ trong phủ, lại hỏi nhỏ: “Bảy ngày sau đưa tang, đại gia định chôn phu nhân ở đâu, lão nô sẽ chuẩn bị sẵn.”



Chu gia quy củ, phu thê nguyên phối cùng chôn một mộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Điều đó không cần phải hỏi nhiều, nhưng bây giờ...” Lão tổng quản không thể không hỏi thêm một câu
Chu Viễn Mặc lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Quan tài của hắn không phải ở trong chùa sao, nghĩa trang kia đặt quan tài phu nhân trước đã.”



“Về phần người kia..
Phần mộ tổ tiên của Chu gia hắn cũng không xứng được vào!”



“Vâng!”



Chủ tớ hai người vừa nói, vừa đi vào linh đường
“Lão Nhị, lão Tam thấy đại ca trở về, vội vàng đứng lên nghênh đón.”



Chu Viễn Hạo vừa định mở miệng, đã bị ánh mắt Chu Viễn Mặc làm rụt lại: “Đưa nương đi rồi hẵng nói chuyện khác.”



Chu lão nhị, Chu lão tam nhìn đại ca nghiêm mặt, không dám nhiều lời, lập tức lui về vị trí quỳ ban đầu
Chu Viễn Mặc cầm lấy một cây hương, c ắm vào trong lư hương, sau đó quỳ gối trên bồ đoàn
Dập đầu xuống ba cái hắn không đứng lên, mà ngất đi trong tiếng hét của đệ muội
……



Lúc Chu Viễn Mặc vừa ngã xuống, Tạ Tri Phi gõ cửa sổ Yến Tam Hợp
“Là ta.”



“Để Chu Thanh đỡ ngươi đến nhà chính nói chuyện.” Yến Tam Hợp một đêm không ngủ, xiêm y đều chỉnh tề
Nàng đi tới nhà chính, cầm đèn, mở cửa, mời chủ tớ hai người vào
Ngoài cửa, Tạ Tri Phi một tay vịn cánh cửa, kiễng chân: “Nói ở đây đi, cũng không nói được mấy câu.”



Giờ phút này sắc trời vẫn u ám, ánh nến chiếu từ phía sau Yến Tam Hợp tới, giống như vẽ một một vòng ánh sáng dịu dàng trên người nàng
Trái tim hắn cũng dịu dàng theo
“Mấy ngày nay ta sẽ không tới, về nhà ở một thời gian, điều dưỡng chân, bảy ngày sau đưa tang Mao thị, ta sẽ đi tiễn bà một đoạn.”



Yến Tam Hợp gật gật đầu
“Tâm ma này...” Tạ Tri Phi vừa nói, vừa quan sát thần sắc Yến Tam Hợp: “Hay là hoãn lại một chút, chờ tiễn phu nhân đi, để Chu đại ca suy nghĩ lại rồi nói sau.”



“Tạ Thừa Vũ, tòa nhà Thiên Thị mua ở kinh thành, không biết còn ở đó không?”



Đồng tử Tạ Tri Phi run lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”



“Muốn đi xem thử.” Yến Tam Hợp thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội nói: “Ta và Bất Ngôn sẽ âm thầm đi lúc trời tối.”



Tạ Tri Phi ôm ngực: “Yến Tam Hợp...”



“Ta tiếc mạng.” Yến Tam Hợp ngắt lời hắn: "Chỉ cần Chu Viễn Mặc nói không tra nữa, ta sẽ kiên quyết không tra tiếp.”



“Ngươi nói đó nhé?”



“Ta nói rồi.”



“Nói lời giữ lời?”



“Nói lời giữ lời.”



Tảng đá trong lòng Tạ Tri Phi rơi xuống đất, hắn sợ nhất Yến Tam Hợp cố ý muốn điều tra tiếp
“Sau khi ta về nha môn, sẽ nghĩ cách tìm giúp ngươi, nhưng không thể chỉ hai người các ngươi đi, mang theo Chu Thanh.”



Yến Tam Hợp: "Được.”



Nghe lời thế sao
Tạ Tri Phi hơi không quen
"Trước kia không có người thương nhớ!”



Yến Tam Hợp ném lại một câu, rồi đóng cửa lại
Tay Tạ Tri Phi suýt nữa thì bị cửa kẹp, may mà rụt lại nhanh
Hắn hơi nheo mắt lại, hồi tưởng lại câu nói vừa rồi, trái tim vốn đập rất nhanh, thoáng cái lại nhanh hơn mấy phần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Trước kia không có người thương nhớ.”



Bây giờ đã có người thương, tất nhiên là sẽ tiếc mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.