Sau khi Quách Gia tạm biệt Phỉ Tiềm liền đi tìm Tuân Úc
Cả hai mặc dù chênh nhau vài tuổi nhưng lại có tình bạn rất thắm thiết
Tuân Úc rất mến tài Quách Gia, cũng không vì Quách Gia là chi thứ mà coi khinh, Quách Gia cũng quý Tuân Úc vì hắn là gia chủ tương lai nhà họ Tuân nhưng Tuân úc không hề tỏ vẻ thượng đẳng, đồng thời bạn mình cũng là một kẻ có tài
Hai ngày nay Quách Gia vét sạch túi để mua rượu, nên hôm nay ghé qua chỗ Tuân Úc ăn chực
Tuân Úc trông thấy Quách Gia hình như đang ngẫm nghĩ gì đó liền hỏi thăm sự tình ra sao, trong lòng còn đoán liệu tên này có lại cờ bạc rồi nợ tiền hoặc đi lừa người ta nữa không
Ai dè Quách Gia ngẩn người cả buổi rồi vỗ đùi la lên:
“Chết tiệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chắc chắn kẻ này biết đáp án, vậy mà lại đi gạt ta!”
Tuân Úc yên lặng cười một tiếng, vụ này hay à nha, trước giờ đều là Quách Gia đi gạt người, trình độ lừa phỉnh phải đạt đến thánh nhân, sao bây giờ lại bị người lừa gạt
Quách Gia thở dài rồi kể cho Tuân Úc nghe về việc hắn và Phỉ Tiềm đàm luận về việc bỏ một trong bốn thứ, dù sao ván cược chỉ quy định một trong hai có đáp án, chứ không hạn chế mình đi hỏi người khác
“Hoàng đế, thần tử, thế gia, bách tính…”
Tuân Úc ừ một tiếng, vấn đề này quả nhiên rất khó, hắn cũng tự hỏi bản thân, hoàng đế và bách tính chắc chắn không thể bỏ được, vậy chỉ còn lại hai lựa chọn là thần tử và thế gia, nhưng hắn cứ cảm thấy bỏ cái nào cũng làm cho quốc gia đại loạn
Tuân Úc nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một chuyện rất kinh thiên động địa, liền hỏi Quách Gia mới nói người này biết đáp giải là ý gì
Quách Gia kể lại thời điểm Phỉ Tiềm lập giấy cược, gương mặt hắn rất điềm tĩnh, còn cố tình viết chi tiết trên giấy tựa như chưa hề lo rằng mình sẽ thất bại
Bởi vậy có thể thấy Phỉ Tiềm biết được đáp án, nếu không làm sao hắn có thể tỏ ra bình chân như vại
Tất nhiên Quách Gia chẳng hề nhắc đến phần thưởng một trăm vò rượu ngon làm hắn mụ mị đầu óc, dẫn đến trong lúc nhất thời có chút phán đoán sai lầm
Tuân Úc vuốt hàng ria mép rồi nhíu mày:
“Nếu như Phụng Hiếu nói là sự thật, như vậy dựa theo huynh mô tả, Úc cũng đoán được người kia để ngươi viết lên giấy hẳn có dụng ý khác…”
Trong đầu Quách Gia tua lại kí ức khi nãy, đột nhiên phát hiện ra một việc nên sợ đến ngây cả người, mới liếc nhìn Tuân Úc, cả hai cùng nói:
“Hóa ra là thế!”
Quách Gia vội vàng ôm đầu giống như muốn cố gắng hình tượng hóa một thứ, nhưng cứ nghĩ mãi cũng chẳng thông suốt
“Điều này không có khả năng
Kể cả hắn có làm như khóa công giảng của gia tộc ngươi, cũng không thể truyền thụ tất cả cho mọi người
Huống hồ thiên hạ lớn đến như thế, sao hắn có thể làm được?”
Tuân Úc im lặng gật đầu, một lát sau lại cất tiếng:
“Ừ… nhưng xem ra trước mắt cũng chỉ có cách giải duy nhất này mà thôi
Chẳng hay kẻ này là ai, sao lại có tâm tư như thế?”
“Người của nhà họ Phỉ ở Hà Lạc, Phỉ Tiềm tự Tử Uyên!”
Quách Gia cắn răng, hơi có chút khó chịu trả lời, trong lòng thầm nghĩ mình quá chủ quan rồi
Vốn cho rằng thế gia loại hai như nhà họ Phỉ chẳng thể nào sinh ra thiên tài, không ngờ lại bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay, mặt mũi hắn bị ném xuống bùn rồi
“Phỉ Tiềm tự Tử Uyên à…”
Tuân Úc lặp đi lặp lại như muốn khắc sâu cái tên này vào trong tâm khảm, hắn nhìn đám mây lững lờ trôi ở phía xa, không khỏi lầm bầm:
“Thiên hạ này quá rộng lớn, đế quốc này cũng quá rộng lớn, loạn thế sắp giáng xuống, kỳ tài cũng xuất hiện lớp lớp, có lẽ mình cũng nên đi ra ngoài để tăng thêm kiến thức.”
Quách Gia cũng gật đầu nhưng không có lên tiếng, chỉ đứng một chỗ bồi tiếp Tuân Úc ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi
Phỉ Tiềm nếu biết hắn chỉ viết có vài chữ mà làm cho Quách Gia cùng Tuân Úc sinh ra nhiều liên tưởng như vậy, chắc chắn có đánh chết hắn cũng sẽ không làm
Lúc ấy Phỉ Tiềm chỉ muốn để lại một ấn tượng tốt với Quách Gia, tương lai còn có lý do gặp lại, dù sao Quách Gia cả đời đều trung thành với Tào Tháo
Hắn chưa từng mơ mộng mình chỉ cần đứng ở một khung cảnh đẹp tỏ vẻ trang bức nói vài câu đạo lý là Quách Gia sẽ khóc lóc chạy tới ôm chân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Điều hắn mong mỏi chỉ là mai này có thể gặp mặt nhiều hơn, để lại một chút giao tình, lỡ như hắn phải đi đến điểm cuối của cuộc đời, Quách Gia còn nhớ đến kẻ như vậy mà chiếu cố
Đó cũng là kinh nghiệm khi lăn lộn ở các tập đoàn nhà nước, có thêm một người bạn cũng tương đương việc mở cho mình thêm một con đường sinh tồn
Cũng như bây giờ hắn đang nắm tay dắt Tảo Chi đi vòng quanh làm quen, nhà họ Tảo mặc dù không phải gia tộc lớn, nhưng cũng không phải những gia đình bình thường có thể so sánh được
Chậc, vẫn là thằng nhóc Tảo Chi dễ thương, còn tên nhất quỷ nhì ma Quách Gia quá ghê gớm, không cẩn thận sẽ bị hắn nắm thóp
“Thôi, cũng đã đến lúc chia tay, tại hạ chúc Tử Kính thượng lộ bình an!”
Phỉ Tiềm lợi dụng Tảo Chi chưa ra đời nhiều, chỉ mới nói chuyện hai ba ngày đã gọi luôn tên tự của người ta ra vẻ thân mật
Hắn dự định lên đường sớm, không cần phải ở lại đến ngày thứ ba, dù sao hắn đã chứng kiến thế hệ trẻ nhà họ Tuân, còn gặp được quỷ tài Quách Gia, mấy nhân vật cấp huyền thoại như vậy chưa đến lượt một tên khố rách áo ôm như hắn chào mời, huống hồ hắn cũng không có lý do gì để bái phỏng cả
Nếu giả vờ nói mình là bạn của Quách Gia, chắc hắn sẽ không để ý, nhưng cứ tùy tiện như vậy sẽ làm người ta có ấn tượng xấu, cho rằng mình chơi không đẹp
Thêm vào đó Trương Chiêu đến để giải quyết việc triều đình, Phỉ Tiềm chỉ là đi ké
Mặc dù Trương Liêu cố tình làm vậy để có cớ bảo hộ, nhưng triều đình cũng có deadline, ở lại Dĩnh Xuyên vài ngày không sao, lỡ như hắn gặp việc gì đó kẹt luôn ở đây sẽ làm Trương Chiêu chịu tội
Nhà Hán có một tội rất nghiêm trọng là tướng sĩ thất trách, nặng nhất sẽ bị bay đầu
Tốt xấu gì Trương Chiêu cũng do Trương Liêu tốt bụng an bài, mình cũng không thể vì lý do cá nhân mà ảnh hưởng người ta
Tóm lại Phỉ Tiềm quyết tạm biệt Tảo Chi để đến Kinh Châu, còn Ứng Du thì bỏ đi, người ta đã không thân thiện với mình, mình còn mặt dày tạo quan hệ làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có điều Tảo Chi thật không nỡ để Phỉ Tiềm bỏ đi như vậy
Lần này hắn lén lút chạy từ trong nhà đến đây, tình cờ gặp được tri kỷ, gia thế cũng tính là ngang hàng với mình, còn thân thiết hòa nhã, cổ vũ mình trên đường học vấn, người tốt như vậy phải đi đâu tìm a
Tảo Chi nghẹn ứ họng, chẳng biết phải nói thế nào
Phỉ Tiềm nhìn dáng vẻ thành thật của thanh niên này cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng khuyên:
“Không có việc gì, tại hạ chỉ đến Kinh Châu để du học mà thôi, chứ có phải một đi không trở lại đâu
Tương lai chúng ta sẽ còn gặp mặt, tại hạ hứa khi đến Kinh Châu sẽ viết thư cho Tử Kính
Ngoài ra nếu Tử Kính được cha mẹ đồng ý cũng có thể đến Kinh Châu một phen.”