Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão

Chương 141: Năm lần bảy lượt 1




Năm lần bảy lượt 1
Đường Thư Nghi rời khỏi từ đường, nhìn không khí hít sâu một hơi, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy kinh hoàng
Nàng vẫn luôn cho rằng Tiêu Ngọc Minh chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng mà thôi, không ngờ hắn lại nguy hiểm như vậy
Mới mười bốn tuổi mà đã nghĩ tới chuyện giết người, lại nói rất đơn giản như chuyện uống một ngụm nước vậy
Đây là do gen của hắn tiềm ẩn yếu tố nguy hiểm sao
Ngẫm lại Tiêu Hoài mười lăm tuổi đã chiến trường, có thể có khả năng đó lắm
Nàng tiếp thu pháp luật nghiêm cẩn của xã hội hiện đại, một người đã sống ở đó hơn ba mươi năm, trong lúc nhất thời không thể chấp nhận được việc đòi đánh đòi giết như vậy
Là nàng làm việc quá mềm yếu sao
Cho dù thế nào thì Tiêu Ngọc Minh còn nhỏ tuổi như vậy, không có quá nhiều tâm cơ thủ đoạn, giá trị vũ lực cũng chẳng ra làm sao, không thể cứ hở chút là muốn giết người
Lúc đó có khi hắn còn chưa giết được người ta mà đã bị người ta bắt được nhược điểm, đẩy hắn và Hầu phủ vào chỗ chết
Kiếp trước nàng tiếp xúc với đủ loại người muôn hình muôn vẻ, nhưng thật đúng là chưa từng gặp người nguy hiểm như vậy, nói không được thì giết người
Hiện tại nhi tử của nàng chính là người như vậy, nàng nên giáo dục thế nào đây
Cũng đâu thể phổ cập cho hắn một khóa đạo đức thật
Mấu chốt hắn lại là một kẻ không có da mặt
Lúc Tiêu Ngọc Thần bị phạt quỳ từ đường, không khí nghiêm túc lại ngưng trọng, nhưng đến lượt Tiêu Ngọc Minh quỳ từ đường thì hình như không được như vậy, không khí quá rời rạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Phu nhân, khoát thêm áo choàng đi.” Thúy Trúc cầm một kiện áo choàng phủ lên người nàng
Đường Thư Nghi đứng ở, thừa nhận động tác của nàng ấy, một lát sau hỏi: “Trước kia Ngọc Minh cũng bất hảo như vậy sao
Sao ta lại không thể nào nhớ rõ vậy.”
Thúy Trúc nghe xong lời nàng hỏi, ngâm nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc nô tỳ bắt đầu hầu hạ ngài thì nhị công tử đã bảy tám tuổi
Khi đó nhị công tử tuy rằng có chút cứng đầu, nhưng cũng không phải người hay gây hoạ.”
Đường Thư Nghi kéo áo choàng đi về Thế An Uyển, trong đầu suy nghĩ nên giáo dục nhị nhi tử này thế nào, nhưng đến lúc về tới Thế An Uyển rồi, nàng cũng chưa thể nghĩ ra
Cuối cùng nàng chỉ có thể tự nói với bản thân cứ từ từ suy nghĩ
Hài tử cũng không phải một ngày hai ngày là lớn lên, giáo dục cũng không phải chuyện cứ làm một lần là xong
Nhưng lần này cứ để nó quỳ từ đường lâu một chút đi
Vừa về tới cửa Thế An Uyển, nàng đã thấy Triệu quản gia đứng chờ ở đó, nhìn thấy nàng, Triệu quản gia hành lễ nói: “Phu nhân, Ngô đại nhân đang chờ ngài ở sảnh ngoài.”
“Để ông ta chờ đi.” Đường Thư Nghi nói xong bèn bước vào Thế An Uyển, Triệu quản gia đi theo sau nàng, lại nói: “Thái độ của Ngô đại nhân vô cùng khúm núm.”
Đường Thư Nghi nặng nề hừ một tiếng: “Khúm núm
Diễn thì ai mà chẳng biết diễn
Ông ta có chút công phu diễn trò này, không bằng đi quản lý người trong nhà cho tốt đi.”
“Vậy nô tài cứ mặc kệ ông ta sao?” Triệu quản gia nói
“Không cần quan tâm tới ông ta, ông ta muốn chờ cứ chờ, muốn đi thì đi.” Đường Thư Nghi vào phòng, ngồi trên nhuyễn tháp trầm mặc suy nghĩ: “Ngô gia có nhược điểm gì mà có thể khiến một viên quan triều đình như Ngô Quốc Lương phải trịnh trọng như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.