“Mọi người nói.. Rốt cuộc chúng đang tìm gì vậy?” Tiểu đội trưởng lính gác tường buông ngón tay đang đè cò súng ra, vẫn còn nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng có độ phóng đại lớn, sợ đám vật ô nhiễm đó quay trở lại Có đội viên nói: “Có lẽ là nhân vật quan trọng nào đó chăng Hoặc có vật ô nhiễm mất khống chế nào đó đã trốn ra ngoài?”
“Có lẽ vậy, tóm lại chỉ cần không phải muốn khai chiến với chúng ta là được, có thể duy trì tình hình hiện tại là tốt lắm rồi.” Có lính gác tại trạm gác nói vậy Suy cho cùng, nếu chiến tranh nổ ra, dù thắng dù thua thì cũng chẳng phải chuyện tốt với con người lẫn vật ô nhiễm bình thường Huống chi sức chiến đấu của những vật ô nhiễm vốn đã rất kinh khủng rồi, nếu còn tôi luyện tiếp nữa, anh ta không thấy bản thân có phần thắng khi đối mặt với chúng “Được rồi, chúng đã đi xa, tối nay mọi người tập trung tinh thần canh gác cẩn thận nhé, tôi về trạm gốc báo cáo chuyện này.”
“Vâng!” Các lính canh chấp hành nhiệm vụ đồng thanh đáp .. Thân hình to lớn trắng như tuyết của Nguyên soái Cố Thốc băng qua khu rừng với tốc độ nhanh, thị lực của anh ta cực tốt, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào trong bóng tối cũng không thoát khỏi đôi mắt của anh ta, thế nên nhiệm vụ tìm kiếm của anh ta nặng gấp đôi người khác Những lúc bắt gặp khe hở nhỏ hẹp hay sơn động có thể chứa một đứa bé, Cố Thốc sẽ dừng lại, sử dụng camera nhiệt xác nhận bên trong có sự tồn tại của trẻ con hay không Khi thấy bên trong có mảng màu đỏ na ná hình người, trái tim Cố Thốc đập mạnh, mặt mày mừng rỡ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ngay cả sĩ quan phụ tá Lý theo cạnh anh ta thấy vậy cũng không kìm được thầm nói lẽ nào cấp trên của mình sắp đổi vận rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Kết quả hai người nôn nóng chen vào sơn động nhìn, lại thấy bên trong lại là một khỉ hoang dã nhăn mặt nhe răng.. Sĩ quan phụ tá Lý: “...”
Quả nhiên cậu ấy không nên mong đợi gì vào vận may của Nguyên soái xui xẻo này mà [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Châm chọc thì châm chọc vậy thôi chứ sĩ quan phụ tá Lý vô cùng nghiêm túc khi tìm kiếm bé con, cậu ấy không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào Hai người kiểm tra toàn bộ những sơn động lớn nhỏ ở gần đó rồi lại bắt đầu tìm men theo khe suối Trong quá trình tìm kiếm còn đi ngang qua một căn nhà gỗ Bên trong căn nhà đen kịt, hiển nhiên vật ô nhiễm bên trong đã nghỉ ngơi rồi, Cố Thốc cũng ngại gọi người ta dậy, nhưng anh ta vẫn thò camera vào cửa sổ mở phân nửa vào nhà quét thử để xác nhận cho chắc Trên camera đỏ đỏ xanh xanh, hiển thị hình dáng đại khái của vật ô nhiễm trong nhà Trên lưng có rất nhiều gai, chắc là một vật ô nhiễm có hình nhím Nhưng thân hình của vật ô nhiễm có hình dạng con nhím này hình như hơi mập quá khổ, bụng to đến nỗi đã phồng lên rồi, được tính là dạng rất lố trong số vật ô nhiễm làm Cố Thốc không khỏi nhìn thêm hai lần Thấy Cố Thốc cúi đầu nhìn camera nhiệt, sĩ quan phụ tá Lý còn tưởng có phát hiện rồi, bèn hỏi nhỏ: “Nguyên soái, bên trong có trẻ con sao?”
Cố Thốc lắc đầu: “Không có gì, chỉ là một vật ô nhiễm không quản lý tốt vóc dáng mà thôi.”
Có rất ít vật ô nhiễm nào mập mạp, vì bị nhiễm bệnh ô nhiễm nên họ có nhu cầu rất cao với các loại nguyên tố, nói dễ hiểu là— Có ăn nhiều thì cũng không dễ mập Còn mập mạp giống vật ô nhiễm trong căn nhà gỗ này là loại rất hiếm “Đi thôi, đi xem thử mấy chỗ khác.” Cố Thốc tiện tay xóa khung cảnh vừa quét ra, đi về một hướng khác Mà trong căn nhà gỗ đen kịt sau lưng anh ta, đứa trẻ bụng tròn xoe nằm trên bụng vật ô nhiễm có hình dạng con nhím, ngủ say sưa Vị trí nằm của cậu vô cùng tài tình, nhìn từ góc ngang quả thật như hòa vào người của vật ô nhiễm có hình dạng con nhím, giống phần bụng nhô lên của đối phương vậy Nhìn bằng mắt thịt cũng chưa chắc nhìn rõ được, huống chi còn dùng camera nhiệt, thứ chụp ra được toàn là mấy mảng màu đỏ xanh vàng .. Sáng tinh mơ, chim nhỏ đậu ngoài cửa sổ cất tiếng hót líu lo, gọi vật ô nhiễm tỉnh dậy từ trong mơ Giác quan của Nhím Vạn Kim nhạy hơn trẻ con chút nên lúc ông ấy bị chim gọi dậy thì Tô Diệp vẫn còn ngủ Tiểu Thụ Diệp cuộn lại thành một cục bé tẹo ngủ trên lồng ngực ông ấy, cơ thể chậm rãi phập phồng, cái đầu bù xù trông cực kỳ ngoan ngoãn làm ông ấy rất muốn thò móng ra xoa đầu cậu, nhưng lại sợ mình mạnh tay, sờ nhẹ cái đã làm đứa nhỏ đang ngủ ngon tỉnh lại nên đành thôi Nằm yên cứng đờ ở đó, cảm xúc của Nhím Vạn Kim hỗn loạn bay xa một lát, cuối cùng vẫn trở lại trên người Tô Diệp Cũng không biết ông ấy còn có thể sớm chiều ở chung như thế này với Tiểu Thụ Diệp được bao lâu Rồi sẽ có một ngày Tiểu Thụ Diệp phải biến dị, sau đó Tiểu Thụ Diệp cũng sẽ bắt đầu trở nên nóng nảy, khi ấy họ không còn hợp ở với nhau nữa, vì sự an toàn của cậu, ông ấy phải đưa cậu vào trại tế bần vật ô nhiễm vị thành niên Lúc đó, muốn gặp lại cậu một lần cũng là chuyện khó càng thêm khó Huống chi, tình hình của chính ông ấy cũng chẳng ổn là bao, không biết sẽ hoàn toàn mất kiểm soát vào lúc nào, sau đó bị đưa vào nhà giam vật ô nhiễm, sống hết quãng đời còn lại trong tình trạng không có ý thức Dù Tiểu Thụ Diệp có đến nhà giam thăm ông ấy thì ông ấy cũng chẳng biết Nếu.. Nếu có cách nào đó có thể chữa được bệnh ô nhiễm thì tốt biết mấy, không biết Nhím Vạn Kim đã tham lam nghĩ như vậy bao nhiêu lần rồi Nhưng khát vọng lần này lại mãnh liệt hơn mấy lần trước gấp bội Cùng với nỗi khát vọng mãnh liệt ấy, trong trái tim bị sương máu phủ mờ của vật ô nhiễm, hạt giống vừa đâm chồi ngày hôm qua tỏa ra ánh sáng trắng chói lóa hơn cả trước đó, xua màn sương máu ra xa trái tim, sau đó mầm non vốn chỉ có kích thước bằng hạt cà phê tự dưng to thêm một vòng, nay đã to cỡ con chuột máy tính, xanh mơn mởn, dồi dào sức sống “Shh...” Nhím Vạn Kim thấy lạ, rũ mắt nhìn lồng ngực đột nhiên truyền đến cảm giác căng phồng Dĩ nhiên là chẳng thấy được gì cả, nhưng không biết tại sao, cảm xúc cáu kỉnh vừa nãy vẫn còn cảm nhận được giờ đây đã vô cớ dịu lại đôi chút, tựa như có tiểu tinh linh có thể nuốt chửng tâm trạng tồi tệ đảo quanh trái tim ông ấy một lượt, đuổi hết cảm xúc tệ hại bất ổn kia ra khỏi người ông ấy Trong lúc Nhím Vạn Kim duy trì tư thế rũ mắt suy tư thì đứa trẻ nằm trên bụng ông ấy mơ màng mở mắt ra, lè nhè nói: “Chú ơi, con vừa nằm mơ, mơ thấy mầm non trong tim chú lớn lên rất nhiều.. Lớn gần bằng bàn tay con luôn!”
Cậu nói xong còn giơ tay nhỏ lên huơ huơ với Nhím Vạn Kim, sau đó dụi mắt chuyển từ tư thế nằm sấp sang ngồi xếp bằng trên bụng Nhím Vạn Kim Nhím Vạn Kim vẫn nhớ lúc trước Tô Diệp nói ông ấy đã ăn hạt giống, chỉ cho rằng cậu đã mơ một giấc mơ nối tiếp nhau, cố tình nhíu mày chọc cậu: “Nếu mầm nhỏ còn lớn nữa, có mọc ra quả dưa hấu to phình bể bụng chú không?”
Tô Diệp mới ngủ dậy, vốn còn đang mơ màng, mất hồi lâu mới có phản ứng, sau đó xòe năm ngón tay ngắn múp míp ra: “Chú có thể ăn năm quả, chắc chắn sẽ không bể bụng đâu!”
Nhím Vạn Kim: “...”
Không ngờ chỉ là câu trả lời mình thuận miệng đáp lại mà cậu lại nhớ kỹ như thể nhớ nguyên tắc vàng ấy Khóe miệng nhếch lên, Nhím Vạn Kim đỡ mông cậu bằng đệm thịt của móng vuốt, bế cậu ra khỏi người mình rồi thả xuống đất: “Được rồi, tỉnh táo lại, bôi thuốc đi, sau đó chúng ta đi gánh nước.”
Nghe thấy hai chữ gánh nước, nhiệm vụ ngày hôm qua chưa hoàn thành lập tức chiếm trọn suy nghĩ của Tô Diệp lần nữa, cậu lập tức tỉnh táo lại, tức tốc bôi thuốc để bên cạnh giường cho mình Trẻ con có năng lực phục hồi rất mạnh, dấu giày trên bụng cậu giờ đã phai gần hết, chỉ còn lại cánh tay, đầu gối và lòng bàn tay vẫn còn một vài vết thương, số vết thương này đều là vết thương ngoài da, sẽ nhanh lành thôi Tô Diệp bôi thuốc cấp tốc, sau đó từ một đứa bé mùi sữa biến thành đứa bé mùi thuốc Cậu vô thức chun mũi, cảm thấy mình có mùi sữa sẽ thơm hơn Bắt gặp hành động nhỏ của cậu, Nhím Vạn Kim không kìm được thấy mắc cười: “Được rồi, mấy hôm nữa lành rồi thì không cần bôi thuốc nữa.”
Tô Diệp gật đầu, chạy lon ton đến bên cạnh Nhím Vạn Kim rồi thò đầu ngửi cơ thể Nhím Vạn Kim, nghiêm túc nói: “Chú vẫn có mùi sữa, con có thể ngửi chú.”
Cậu và chú Kim đều dùng chung một chai sữa tắm mùi sữa bò, nên dĩ nhiên mùi cơ thể cũng giống nhau Nhím Vạn Kim nghe cậu nói mình có mùi sữa thì toàn thân vật ô nhiễm cũng không kìm được run rẩy, ông ấy.. Một vật ô nhiễm cao to oai hùng như ông ấy đây mà lại có mùi sữa, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa Đang chần chừ có nên đổi sữa tắm mùi khác không thì đã thấy Tô Diệp làm như hút sữa, bỗng dưng vùi gương mặt nhỏ vào sâu trong phần bụng màu hồng của ông ấy hút mạnh một cái, còn cọ cọ vào nữa, gương mặt trắng nõn kia lộ ra vẻ thỏa mãn: “Chú thơm quá!”
Tự, tự nhiên thấy làm một vật ô nhiễm có mùi sữa cũng không phải chuyện khó chấp nhận gì lắm nhỉ?