Sau Khi Lộ Tẩy, Vạn Nhân Mê Sa Vào Tu La Tràng

Chương 72: Chương 72




Đối phương tựa hồ cảm giác được ánh mắt của nàng, liền ngẩng đầu lên, xa xa trông về nhau, Ôn Dụ nghe được tiếng cười lạnh truyền đến từ trong ống nghe
“Dám nói láo trước mặt ta sao
Tiểu lừa gạt.” Cùng lúc đó, Ôn Dụ còn cảm nhận được một luồng ánh mắt băng lãnh từ phía sau kính râm của hắn, giống như đang chất vấn nàng
Tay Ôn Dụ run lên, điện thoại không nắm chặt được liền trực tiếp tuột xuống khỏi lòng bàn tay
May mà cậu bé bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, giúp nàng đỡ lấy rồi đưa lại
“Là vết thương khiến cô đau ư
Hay để tôi giúp cô cho vào túi nhé.” “Tay trượt thôi.” Là nàng bị dọa đến không nhẹ
Ôn Dụ khô khan cười cười, cúi đầu nhìn điện thoại, giao diện cuộc gọi đã thoát ra ngoài
“Là vừa nãy người đối diện cúp máy ạ.” Cậu bé lại gần giải thích
Yến Bạch nhìn thấy cậu bé cười cười đưa di động cho nàng, liền tức giận cúp điện thoại, co cẳng liền chạy nhanh đến bên này
Nụ cười thuần khiết trên gương mặt cô gái khiến hắn yêu thích, lại vừa ganh ghét
Nếu có thể, hắn muốn buộc nàng trong phòng của hắn, tốt nhất là làm một lồng chụp thủy tinh nhốt nàng và mình vào, ngăn cách tất cả những người khác trên thế giới này ở bên ngoài
Bình thường khi có ý nghĩ này, hắn chỉ có thể liều mạng tự khuyên bản thân phải từ từ, theo đuổi cô gái phải tiến hành theo chất lượng
Nhưng không như mong muốn, vừa nhìn thấy nàng hắn liền mất hết lý trí
Dù cho lần gặp nhau trước đó chỉ là mấy tháng ngắn ngủi hai năm trước, nhưng lại như đã trải qua mấy đời vậy
Nói tóm lại là trước đó, hắn cho rằng mình chỉ là một con rệp trong cống ngầm, phải bị người ghét bỏ, vậy mà lại được nàng che chở kỹ lưỡng như món đồ dễ vỡ, chữa thương, tìm tài nguyên, che chở hắn quay phim
Coi việc của hắn còn nặng hơn cả sinh mạng của mình
Hắn nguyện ý tin rằng đó là sự yêu thích của nàng
Nhưng kết quả nàng lại "yêu thích" không chỉ một người
Hắn đau khổ, nhưng so với đau khổ lại càng nhiều hơn chính là vọng tưởng
— Nếu để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình thì sao
Yến Bạch bước đi vừa nhanh vừa vội, chạy như bay
Hắn vốn có tỷ lệ cơ thể rất đẹp, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài mạnh mẽ, lúc này những chiếc giày da từng bước vững vàng rơi trên mặt đất, nhìn qua có một loại áp lực khó hiểu
Ôn Dụ cảm thấy rất chột dạ, nhưng nghĩ lại nàng cũng không làm chuyện gì xấu xa, một nhóm người đang đứng đàng hoàng nghe nhạc uống rượu, lẽ nào còn bị dạy dỗ hay sao
Nghĩ như vậy xong, nàng quyết định không đứng yên chờ chết
“Ta đi trước, bạn bè ta đến rồi.” Nàng vẫy tay chào tạm biệt mấy cậu bé
Ôn Dụ nhấc chân hướng về phía Yến Bạch chạy gấp đến, chạy đến trước mặt hắn, đưa tay vỗ vai hắn
“Thật là trùng hợp nha, ngươi cũng đến quán rượu gặp rắc rối sao?” Nàng trực tiếp không để ý đến chuyện vừa rồi bị hắn xuyên tạc trong điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng quan tâm
Lúc này Ôn Dụ ngẩng đầu, đôi mắt hạnh hơi cong, trong mắt lấp lánh sáng ngời, rất giống cô bạn gái nhỏ đang nắm chặt hai tay làm nũng
Yến Bạch nghĩ đến đây, vành môi đang căng cứng cũng giãn ra không ít, hắn đưa tay đặt nắm tay lên môi ho một tiếng, ánh mắt rơi xuống ba cậu nhóc kia
Nhìn thấy vẻ ngây ngô tươi sáng của bọn họ, không biết tại sao lại có chút phiền
Thu hồi ánh mắt, nhìn rõ cách ăn mặc của Ôn Dụ xong, sự khô khan của hắn triệt để không thể che giấu được nữa
Nàng hôm nay mặc một chiếc váy hai dây, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng mặc loại váy bó sát người này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước đó nàng đều mặc váy rộng rãi đến đầu gối, không có eo và cũng không nhìn ra dáng người
Lần này, chiếc váy lại ngắn hơn rất nhiều, ôm lấy đường cong thân hình uyển chuyển, trách không được vừa rồi mấy cậu bé kia mắt đều muốn dính vào người nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ôn Dụ thấy hắn không nói gì, chớp mắt, “Hôm nay ngươi tâm trạng không tốt sao?” Yến Bạch chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ tâm trạng của hắn có thể tốt mới là lạ
Vừa định mở miệng trả lời, đằng xa truyền đến một trận tiếng gọi
“Dụ Dụ, ngươi ở đây à, ta vừa nãy tìm ngươi ở sân khấu nửa ngày
A, người này là bạn học của ngươi sao?” Bạch Lạc từ trong bao lấy túi xách và điện thoại, đi về phía nàng tìm đến, đứng vững xong lại thúc giục: “Thời gian không còn sớm, Lão Quan nói hắn đã ra sân bay rồi, hay là ta đưa ngươi về trước để rửa vết thương đi.” Lão Quan là bạn trai của Bạch Lạc
“Vết thương?” Yến Bạch khẽ cau mày, nắm ngược cổ tay Ôn Dụ lại, “Bị thương chỗ nào
Ai làm?” “Vừa nãy ta gặp phải một gã thô lỗ, hắn túm quần áo của ta không cho ta đi
Dụ Dụ nhìn thấy liền xông đến đánh hắn một trận, kết quả cái tên đáng ghét kia trong tay còn cầm chai bia, mu bàn tay Ôn Dụ trực tiếp bị hắn cứa cho một vết hở…” Bạch Lạc kể đến đây cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nhìn chằm chằm mặt Yến Bạch, đột nhiên hít một hơi khí lạnh
Trời ơi, giọng nói của người đàn ông hỏi nàng kia nghe quen tai quá
Đây không phải Yến Bạch sao
Giọng nói này, chiều cao này, hình dáng này, trăm phần trăm không thể sai được
Nàng từng xem hắn đóng phim, chắc chắn không thể nhầm lẫn
Yến Bạch im lặng lắng nghe xong, vậy mà thật sự dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Lạc đã tháo kính râm và khẩu trang xuống, chỉ để lại một chiếc mũ, lộ ra khuôn mặt khiến người và thần đều phẫn nộ kia
Đẹp trai đến mức khiến Bạch Lạc nghẹt thở, đột nhiên hiểu ra vì sao trước đó xem phim trong bình luận toàn là “A a a a” biến thành những tiếng gà thét
“Ôn Dụ đi về nhà với ta, ngươi có thể đi trước.” Hắn nói
“A… Được, vậy làm phiền ngươi.” Bạch Lạc gật đầu lia lịa, nàng vốn còn muốn xin một chữ ký, nhưng lại không có cái gan đó
Chờ đi đến cửa chính, trong đầu nàng lại lặp đi lặp lại câu nói của Yến Bạch — “Đi về với ta”
Đi về với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi đâu
Không phải là mang về nhà của Yến Bạch chứ
Cái này không được đâu, nam nữ thanh niên đơn độc ở chung giữa đêm khuya, tướng mạo yêu nghiệt của Yến Bạch tuyệt đối có thể dỗ khoai sọ đến mềm nhũn, vạn nhất đến lúc bôi thuốc xong liền lên giường thì sao đây
Không được, không được, tuyệt đối không được, hắn dù là Thiên Vương cự tinh cũng không thể tùy tiện ăn sạch con thỏ trắng Ôn Dụ này
Bạch Lạc càng nghĩ càng không yên tâm, vội vàng quay trở lại, ghé vào tai Ôn Dụ nhắc nhở: “Dụ Dụ, sống thử trước hôn nhân có rủi ro đó
Huống hồ ngươi nói ngươi căn bản không phải vị hôn thê của hắn, vậy thì càng không được
Nào có chuyện làm bạn bè liền để ngươi đi nhà hắn?” “Ngươi chớ để người ta lừa bằng khuôn mặt đẹp, minh tinh cũng có thể là tra nam.” “Nói nhiều vậy thôi, ta đi trước, ngươi chú ý an toàn.” Nàng nói như thật, Ôn Dụ nghe xong không hiểu ra sao, sống thử trước hôn nhân?
Nàng sao lại không theo kịp mạch suy nghĩ của Bạch Lạc đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.