Chương 242: Một người chị làm bảo mẫu thì có thể giúp cái gì
“Đến Giang Thành phát triển cũng chưa chắc là chuyện xấu
Con trai nha, đi ra ngoài thấy việc đời cũng là chuyện tốt.” Dương Hạo còn có nhiệm vụ trong người, tự nhiên phải lên tiếng cho em trai của Giang Ngọc Kỳ
“Dương đại ca, anh không biết thôi, em trai tôi còn không học cấp ba, không có trình độ cũng không có nghề ngỗng gì, dưới tình huống này đến Giang Thành thì cũng chỉ có thể làm công nhân hoặc là nhân viên phục vụ, vậy còn không bằng ở quê nhà.”
Giang Ngọc Kỳ buồn bực thở dài
“Em trai cô bao tuổi rồi?” Dương Hạo hỏi
“Năm nay 21, lúc trước làm nhân viên quản kho của một siêu thị cỡ lớn tại quê.” Giang Ngọc Kỳ giới thiệu sơ qua về em trai mình
“Sau khi đón em trai cô thì đưa về đây đi, tối nay mọi người cùng ăn bữa cơm.”
Nói đến dây, Dương Hạo vỗ vỗ bả vai vị tiểu bảo mẫu này: “Không cần ủ rũ, chuyện công việc của em trai cô, cứ để tôi thu xếp.”
“Thật sao?”
Tiểu bảo mẫu lập tức mừng rỡ, nếu như vị chủ nhân này của mình ra tay, như vậy em trai sẽ không cần buồn về công việc nữa
“Tôi lừa cô bao giờ chưa?” Dương Hạo đáp lại
“Không có.” Giang Ngọc Kỳ vội vàng lắc đầu, tiếp đó cười tủm tỉm, nói: “ Vậy tôi thay Tiểu Hải cảm ơn Dương đại ca.”
Bởi vì gần đây chung đụng nhiều, Giang Ngọc Kỳ cũng coi như hiểu vị chủ nhân này của mình
Dường như ngoài lăng nhăng ra thì không còn khuyết điểm nào khác, là một người chủ lại không vẽ bánh, đã nói là làm
Dù sao nàng làm tiểu bảo mẫu cũng cực kỳ thoải mái, ra ngoài đi chợ cũng lái Panamera, ‘đồng phục’ là mấy bộ Hermes, bây giờ cho nàng đổi việc văn phòng nàng cũng không đổi
Trên xe lửa từ Thường Thành đến Giang Thành
Giang Tiểu Hải và bạn gái Trương Đan đều khá kích động
Lúc trước hai người chỉ sinh hoạt trong một thanh phố nhỏ, chỉ có hơn 2 triệu nhân khẩu
Từ một thành phố nhỏ tiến về một thành phố lớn như Giang Thành, trong lòng hai người tự nhiên có rất nhiều khát khao
Nhưng sau khi hưng phấn xong, hai người lại hơi mê mang
Bởi vì hai người đều không có trình độ học vấn, cũng không có nghề ngỗng gì
Trương Đan là nhân viên thu ngân của siêu thị, Giang Tiểu Hải thì là nhân viên quản kho, đi đến một thành phố lớn như Giang Thành, hai người cũng không biết mình có thể làm gì
Cũng may hai người còn có chỗ dựa
Chị họ của Trương Đan đang phát triển ở Giang Thành, trước mắt đang là quản lý bộ ăn uống của một khách sạn
Mà chị ruột của Giang Tiểu Hải cũng đang ở Giang Thành, lúc trước là giáo viên mầm non, bây giờ dường như đã đổi nghề làm bảo mẫu
Trương Đan vừa đọc tin nhắn của chị họ vừa nói: “Tiểu Hải, chị họ em nói sẽ đến đón chúng ta, hay là anh bảo chị anh đừng đến nữa
Anh nói chị ấy làm bảo mẫu đúng không, chắc xin nghỉ rất khó, không cần làm phiền chị ấy.”
“Anh đã nói với chị rồi
Chị nói cũng sẽ đến đón chúng ta.” Giang Tiểu Hải trả lời
“Hay là thôi đi.” Trương Đan lắc đầu nói: “Công việc của chúng ta vẫn phải trông chờ vào chị họ em, nghe nói chị ấy đang làm lãnh đạo ở một khách sạn, sắp xếp công việc cho chúng ta chắc cũng không khó.”
“Chị anh là một bảo mẫu, chắc không giúp được gì, cho nên, chúng ta phải giữ gìn mối quan hệ với chị họ em trước, chờ thu xếp ổn thỏa lại đi qua thăm chị anh.”
“Thế nhưng mà, chị ấy đã đi rồi!”
Giang Tiểu Hải khó xử, trong lòng thì hơi khó chịu, mặc dù chị mình không có bản lĩnh như chị họ của bạn gái, nhưng dù sao cũng là chị ruột của mình, mới đến Giang Thành còn chưa quen cuộc sống nơi đây, có chị ruột thì sẽ yên tâm hơn chút
“Vậy thì bảo chị ấy trở về thôi
Anh nói là có người đón chúng ta rồi.” Trương Đan xem thường khoát tay một cái
“Cái này không hay đâu
Đến rồi thì cùng đi ăn cơm thôi
Cơm nước xong xuôi anh lại bảo chị về!”
“Hơn nữa cũng phải xem chỗ chị họ em thu xếp như thế nào, nếu như không có công việc thích hợp cũng không có chỗ ở, chúng ta vẫn phải nương tựa chị anh, chị ấy sẽ không bỏ mặc anh!” Giang Tiểu Hải biện luận theo lí lẽ
“Được rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng ta từ xa đến, dù chị anh không giúp được gì, chắc cũng mời chúng ta bữa cơm.”
Trương Đan lập tức đổi suy nghĩ, muốn chị bạn trai mời bọn họ ăn cơm
Tiếp đó nhờ chị họ giải quyết vấn đề công việc và chỗ ở
“Mời bữa cơm nhất định không có vấn đề
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chị ấy làm bảo mẫu dường như còn kiếm được rất nhiều tiền.” Giang Tiểu Hải nhún vai
“Kiếm được tiền thì cũng chỉ là bảo mẫu, hơn nữa một bảo mẫu thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ!”
“Dù sao coi như chết đói, em cũng sẽ không đi làm bảo mẫu cho người khác.” Trương Đan khinh thường, nàng có thành kiến với cái nghề bảo mẫu này, cảm thấy làm bảo mẫu cực kỳ mất mặt
Giang Tiểu Hải buồn bực lắc đầu, nhưng cũng không biết phản bác từ đâu
Lại ngồi khoảng một tiếng, xe lửa đã đến nhà ga, các lữ khách nhộn nhịp xách hành ly chen chúc đi ra, hai người cũng đi theo đám người xuống xe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giang Tiểu Hải một tay cầm hành lý, trên người còn đeo hai cái túi, một mình gánh chịu công việc cầm hành lý
Lúc này Trương Đan chỉ đeo một cái ba lô lệch vai, nàng cầm điện thoại trong tay, nhắn tin với chị họ
“Đan Đan, bên này.”
Hai người đi ra cổng, Trương Mai đến đón lập tức vẫy tay với hai người
“Chị cả.”
Trương Mai là con của bác cả, đứng hàng lão đại trong các anh chị em bên nội, cho nên Trương Đan quen gọi là chị cả
“Chị, đây là bạn trai em, Giang Tiểu Hải.”
Trương Đan giới thiệu bạn trai cho chị cả Trương Mai
Giang Tiểu Hải hít sâu một hơi, lễ phép chào hỏi: “Chào chị cả.”
“Đi, đi ăn cơm trước
Ngồi xe lửa mấy tiếng chắc cũng đói bụng rồi!”
Trương Mai khoát tay, chuẩn bị dẫn hai người đi ăn cơm
“Chị cả, chờ một lát, chị em cũng đến, chắc là sắp đến rồi.”
Giang Tiểu Hải nói xong liền gửi tin nhắn cho chị gái Giang Ngọc Kỳ
“Chị, chị gái của Tiểu Hải làm bảo mẫu, không sánh được với chị.” Trương Đan tiến lại gần Trương Mai, nói nhỏ vài câu
“Đan Đan, em không nên kỳ thị chức nghiệp khác!”
“Làm bảo mẫu cũng rất tốt, lương rất cao, huống hồ làm việc gì cũng là dựa vào đôi tay để ăn cơm, không thể chê cười người ta vì người ta làm bảo mẫu được.”
Trương Mai tuy miệng nói vậy, nhưng trên mặt cũng mang theo nụ cười cao cao tại thượng
Thật ra nàng cũng có ý nghĩa như em họ Trương Đan, cũng không quá để ý đến cái nghề bảo mẫu này
“Tiểu Hải, bên này!”
Khi hai chị em nói chuyện, một giọng nói vang lên trong đám người, hai người vô thức nhìn qua bên đó, tiếp đó liền ngây ngẩn cả người
Bởi vì cô gái gọi Giang Tiểu Hải thật sự là đẹp không tưởng tượng nổi, bộ quần áo trên người vừa nhìn đã biết là rất đắt
“Đó là chị của Tiểu Hải??”
Trương Mai hơi ngẩn người, nàng dù sao cũng làm việc ở khách sạn, tiếp xúc qua không ít kẻ có tiền, cũng biết một ít nhãn hiệu xa xỉ
Nàng đánh giá và quan sát Giang Ngọc Kỳ còn cách mình một đoạn, cảm giác quần áo trên người đối phương giống như là hàng hiệu nào đó
Nhưng kết hợp với thân phận của đối phương, lại có chút không tưởng tượng nổi
Một bảo mẫu, lại mặc toàn đồ hiệu
Không có khả năng nha
Hoặc là nói, mặc trộm quần áo của nữ chủ nhân?