Sau Khi Phu Quân Phi Thăng Thành Tiên

Chương 26: Chương 26




Hắn chẳng lẽ không nhìn ra đây là Vân Lộc tiên phủ cố ý ra oai phủ đầu với nàng sao
Thanh niên thu hồi thanh kiếm đang nghiêng xuống đất vào tay
Chiêu Chiêu ngước mắt nhìn lại, thanh niên vừa mới từ trong phòng đi ra xem thuốc, dùng một mảnh vải trắng tinh dài và dày che ở hai con ngươi, che đi cặp con ngươi quá lạnh lẽo kia
Bên cạnh hắn, hai đệ tử cùng nhau nhìn Chiêu Chiêu đang đứng cạnh cửa, ánh mắt cẩn thận lướt qua ngũ quan của nàng
Đại sư huynh Tông Phỉ nghiêng đầu nói nhỏ hai câu bên tai Thiên Trụ Đạo Quân
“Có đúng không......” Hắn thì thào một tiếng, hàm ý không rõ
Chiêu Chiêu cảm thấy hắn chắc chắn đã phát hiện manh mối gì đó, chỉ là vẫn chưa thể xác định
Quả nhiên, hắn nhấc chân chậm rãi đi về phía Chiêu Chiêu
Rõ ràng hai con ngươi bị che, nhưng hắn lại dường như cũng không bị ảnh hưởng gì cả, vẫn từng bước một tiến thẳng đến trước mặt Chiêu Chiêu
“Tiên tử có phải tên là Hồng Hồng không?” Chiêu Chiêu nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu đáp phải
Ống tay áo còn dính một chút vết bẩn khi ôm con gà trống lớn, phải nói, giờ phút này toàn thân nàng đều là mùi con gà kia, nghe mùi ước chừng rất tồi tệ
Chiêu Chiêu nhìn xem vạt áo trắng tinh của hắn, có chút không hiểu sao lại lúng túng
“Tiên tử khi nào bái nhập Vân Lộc tiên phủ?” “.....
Mười ngày trước.” Chiêu Chiêu không có khả năng nói dối về việc này, bởi vì chuyện này quá dễ bị vạch trần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Kiếm Quan cũng không lớn, nàng đến Vân Lộc tiên phủ ngày nào, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết
“Tiên tử vì sao bái nhập Vân Lộc tiên phủ?” Chiêu Chiêu ngước mắt lén nhìn hắn
Thanh niên chỉ lộ ra nửa gương mặt, cái che đi ánh mắt xa lạ của hắn, càng giống Tạ Lan Thù mà Chiêu Chiêu quen thuộc
Nàng nhớ tới ngày nhặt Tạ Lan Thù về Tạ gia, hắn cũng là một thân đầy vết thương hỏi: —— Cô nương tại sao phải cứu ta
Khi đó Chiêu Chiêu gương mặt ửng hồng, nâng má khẽ cười đáp: —— Bởi vì dung mạo ngươi đẹp mắt, ta vẫn là lần đầu tiên gặp người nào lại đẹp đến như thế đâu
Chiêu Chiêu rũ mắt xuống, thu lại gợn sóng trong đáy mắt
“Bởi vì, phu quân ta qua đời, cho nên muốn tìm nơi nương tựa Tiên Môn, tìm một nơi để đến.” Rõ ràng Tông Phỉ đã nói cho hắn biết, người này rốt cuộc không hề có chút nào tương tự với Tạ Đàn Chiêu
Sau khi màng nhĩ được dùng thuốc, tạp âm biến mất, hắn cũng có thể nghe rõ đây không phải thanh âm của Tạ Đàn Chiêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng là —— “Phu quân qua đời, tiên tử sao không tái giá, mà lại muốn tìm nơi nương tựa Tiên Môn?” Thanh niên giọng nói ôn nhu, nhưng lời lẽ lại từng bước ép sát
Linh Sơn Vu Nữ ở một bên trong lòng hơi ngạc nhiên
Thiên Xu Đạo Quân nhìn như ôn hòa, nhưng bây giờ lại không phải người hay nói
Vì cái gì lại để ý thân thế nữ tử thô bỉ này như vậy
Im lặng một lát, Chiêu Chiêu ngẩng đầu, dường như nghe thấy được điều gì buồn cười, khẽ cười một tiếng, nói: “Vì sao muốn tái giá?” “Lấy chồng cái loại chuyện ngu xuẩn này, ta sẽ không làm lần thứ hai nữa.”
Chương 11: Sao lại có người vì nàng mà trở mặt với Linh Sơn ta
Trăng sáng treo cao, Côn Ngô cùng đám người Linh Sơn chuẩn bị rời đi vào giờ Tý
Trước khi đi, Đại sư tỷ Mộ Linh môn hạ Thiên Xu Đạo Quân đem một tấm lệnh bài giao cho Chiêu Chiêu
“Qua chút thời gian phúc địa Lang Hoàn mở ra, Đạo Quân mặc dù hạ lệnh, tất cả tu sĩ đã đăng ký ở Tiểu Kiếm Quan đều có thể đi vào
Bất quá Vân Lộc tiên phủ làm chủ nhà, Đạo Quân muốn mời Quý Tông cùng Côn Ngô chúng ta cùng nhau đi vào, để hỗ trợ lẫn nhau.” Chiêu Chiêu nhìn xem tấm lệnh bài được làm công phu tinh xảo kia, có chút xuất thần
Vị sư tỷ này lời nói rất giữ thể diện, nhưng Chiêu Chiêu biết, tông môn của bọn hắn làm sao có thể hỗ trợ được Côn Ngô của người ta
Bất quá là thấy Vân Lộc tiên phủ thế yếu, có lẽ là tông môn đệ nhất tu giới ý thức trách nhiệm, lại có lẽ là đơn thuần là thương hại, cho nên mới mời bọn hắn kết bạn cùng Côn Ngô
Chiêu Chiêu biết bọn hắn vốn là hảo ý, nhưng nghĩ đến người làm ra quyết định này, lại là Thiên Xu Đạo Quân cao cao tại thượng, thề nhất định phải phế bỏ tu vi của nàng —— Thật muốn đem lệnh bài này ném thẳng vào đầu hắn, lại cứng cỏi nói cho hắn biết mình không cần hắn bố thí
Thế nhưng là Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn lên tông môn một nghèo hai trắng này, lại ước lượng cái túi giới tử của mình, khả năng nuôi sống chính mình thì đầy đủ, nhưng tuyệt đối không đủ để nuôi sống hai thiên chi kiêu tử tương lai
“Thật sao!” Chiêu Chiêu nuốt xuống đầy bụng nước đắng, mang theo một vẻ mặt tươi cười đầy thụ sủng nhược kinh đón lấy lệnh bài, “Đa tạ Đạo Quân
Đa tạ sư tỷ
Người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho Côn Ngô!” Nghĩ đến phân phó của Đạo Quân, Mộ Linh bất động thanh sắc mà quan sát thần thái, động tác của Chiêu Chiêu
Khác biệt với vị phàm nữ từng gặp mặt một lần ở Ly Hận Thiên, nữ tử trước mắt có đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi lông mày nhếch lên, mũi không cao như vậy, cằm cũng rộng hơn một chút
Cũng không hề xấu, chỉ là so với vị phàm nữ kia, quả thật là thiếu đi mấy phần linh tú diễm sắc động lòng người
Càng quan trọng hơn là, nàng cũng không phải là phàm nữ không có tu vi
Mặc dù tu vi nông cạn, mới vừa bước vào con đường tu đạo, nhưng người bình thường muốn tu đến trình độ như thế, cho dù thiên phú hơn người cũng phải mất một năm rưỡi.....
Có lẽ nàng cùng sư tôn thành hôn hai năm, giống như là song tu hai năm, tu vi tiến bộ nhanh hơn người bên ngoài, cũng không phải là không thể được.....
“Sư tỷ!” Chiêu Chiêu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Mộ Linh, thay bằng một khuôn mặt tươi cười quá mức nhiệt tình: “Vị sư tỷ này, thật sự là duyên dáng, không biết vừa tròn bao nhiêu tuổi, có hôn phối chưa
Quê ta có một vị biểu huynh ở phương xa, tuấn tú lịch sự
Côn Ngô nếu muốn thường trú ở đây một thời gian, không bằng ta viết thư về nhà, để biểu huynh đến một chuyến.....
Ấy
Sư tỷ đi đâu vậy
Đừng vội đi chứ, chỉ gặp mặt một chút thôi
Kết giao bằng hữu đi!” Mộ Linh cũng không dám suy đoán lung tung nữa, co chân liền chạy
Thật là đáng sợ
Nàng tuyệt đối không phải vị thê tử của sư tôn kia
Nhìn xem bóng lưng Mộ Linh chạy trối chết, Chiêu Chiêu không hề có ý tốt, chỉ có thể yên lặng nói xin lỗi trong lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó lại xoay người, nhìn về phía một bóng đen dưới tàng cây hòe trong đình
“Chưởng môn, cười đủ chưa?” Sau cây hòe, Minh Quyết Đạo Nhân ngậm ý cười dạo bước đi ra
“Sao có thể nói là cười, lão hủ đây rõ ràng là bị diễn kỹ tinh diệu tuyệt luân của ngươi làm cho bội phục
Chỉ là việc ôm con gà trống lớn công kích Linh Sơn Vu Nữ, cùng việc giới thiệu cho đại sư tỷ Côn Ngô này, hai chi tiết này, ngươi diễn vai thôn phụ hương dã này thật là sống động, dĩ giả loạn chân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.