Sau Khi Phu Quân Phi Thăng Thành Tiên

Chương 51: Chương 51




Rõ ràng hận hắn đến mức muốn giết hắn, thế nhưng là, khi phát hiện hắn thật sự không chút do dự bỏ rơi mình ngay trước mắt sinh tử, Chiêu Chiêu vẫn đau khổ đến nỗi cả trái tim giống như bị người khoét rỗng, chỉ còn lại một khoảng trống hoác
Những trải nghiệm trong quá khứ với Tạ Lan đều tại thời khắc này hóa thành gió rét thấu xương, xuyên thủng trái tim nàng
Xoạch
Chiêu Chiêu đang khóc đến đau lòng, con tiên hươu vừa đi xa bên cạnh đã đem thứ gì đó chạm vào người nàng
Cúi đầu xem xét, là một gốc linh chi tỏa ra linh khí khắp nơi
Mắt nàng vẫn còn vẻ mệt mỏi, phải mất nửa ngày mới phản ứng lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ngẩng đầu hỏi:
“Đây là.....
Là cho ta?” Tiên Lộc 'u u' lại kêu vài tiếng
Những cảm xúc chua xót trong lòng vơi đi vài phần, Chiêu Chiêu nhìn xem gốc linh chi kia, tâm trạng sa sút của nàng từ từ tốt hơn vài phần
Nàng còn tưởng rằng chính mình muốn ở chỗ này nằm bất động chờ thể lực hồi phục, không nghĩ tới lại sẽ có tiên hươu giúp đỡ
Chiêu Chiêu không lập tức lấy cây linh chi kia, mà là giơ tay lên, muốn xoa xoa tiên hươu để bày tỏ lòng cảm ơn
Chỉ là tay nàng hơi ngắn, không thể với tới con tiên hươu cao lớn như vậy, nhưng con tiên hươu này giống như có thể thông nhân tính, biết nàng muốn làm gì, lại chủ động cúi người, đưa đầu nó đến lòng bàn tay nàng
Là cảm giác ấm áp và mềm mại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cám ơn ngươi.” Chiêu Chiêu lau sạch nước mắt, nhịn không được vuốt ve thêm lần nữa
Sau khi ăn gốc linh chi kia, Chiêu Chiêu lại nằm yên tại chỗ khoảng thời gian một nén nhang, tĩnh tâm điều hòa cơ thể để tiêu hóa gốc linh chi này
Dấu vết thương tổn do xích kim linh hỏa đốt dần dần biến mất
Kinh mạch bị tổn thương vì khống chế Âm Dương luyện thần trận cũng đang từ từ được chữa trị
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Độc chướng và trọc khí còn sót lại trong cơ thể khi xuyên qua vực sâu cũng được bài xuất ra ngoài
Chiêu Chiêu ngâm mình trong suối nước, mỗi khi có ô trọc hiện ra trong cơ thể liền bị dòng nước suối trong lành cuốn đi
Lại lúc mở mắt ra, nàng chỉ cảm thấy tai thính mắt tinh, tâm cảnh khoáng đạt, thân thể nhẹ nhàng như muốn bay lên
Linh chi này nhất định không phải linh thực bình thường
Chiêu Chiêu bước ra nước suối, lúc này mới có thời gian dò xét hoàn cảnh xung quanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hóa ra dưới đáy Toái Hồn vực sâu, cũng không như thế nhân tưởng tượng, xương cốt chồng chất như núi, ác hồn lang thang
Chướng khí tự nhiên ngăn cách nơi đây, phân chia thành hai vùng thanh và trọc, đúng là một nơi tiên cảnh xuân về hoa nở, linh khí dồi dào
Chuẩn bị đi dạo xung quanh lúc, con tiên hươu kia vây quanh nàng xoay vài vòng, rồi lại dậm chân tại chỗ mấy bước, đôi mắt đen như mực tròn xoe như bảo châu, cứ thế thẳng tắp nhìn Chiêu Chiêu, giống như đang nói lên suy nghĩ của mình
Mặc dù Chiêu Chiêu cảm thấy có thể là mình hiểu lầm, nhưng vẫn thử thăm dò hỏi:
“Ngươi là muốn, để cho ta ngồi lên lưng ngươi?” Tiên hươu giật giật lỗ tai, chân trước hơi cong, chính là ý muốn nàng đi lên
Chiêu Chiêu lại một lần nữa kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, chần chờ một lúc lâu, mới cẩn thận từng li từng tí đặt chân lên
Không nghĩ tới nàng còn chưa kịp ngồi vững, con tiên hươu đầy phấn khởi đã nhanh chân chạy hết tốc lực ra ngoài, Chiêu Chiêu suýt chút nữa bị hất xuống
Điều khiến nàng không ngờ hơn nữa là, sau khi tiên hươu chạy một khoảng cách, dưới chân nó lại khẽ chạm vào một cành lá xanh còn đọng hạt sương, cứ thế rời khỏi mặt đất, lướt đi vun vút trong không trung như đi trên đất bằng
Chiêu Chiêu vội vàng ôm chặt cổ tiên hươu
Nàng không biết ngự vật phi hành, phù ngự phong cũng đã dùng hết, ngay cả Âm Dương luyện thần trận kia cũng biến thành đồ chơi nhỏ bằng lòng bàn tay, nếu rơi xuống nàng nhất định sẽ chết
Mà tiên hươu hiển nhiên chơi đùa vô cùng vui vẻ
Nó thỉnh thoảng cũng dừng lại, ở những nơi có linh quả, linh thụ thì ăn vài trái
Chiêu Chiêu thừa cơ mở « Lang Huyên Đồ Giám » trong ngực ra, phát hiện những thứ nó ăn đều là thiên tài địa bảo cực kỳ quý hiếm
Giữa việc giữ vững đạo đức và đối mặt với dục vọng, Chiêu Chiêu chỉ do dự trong một giây lát
“Ấy, hươu hươu, ngươi nhìn bên kia cái kia là cái gì?” Con tiên Lộc ngây thơ chất phác thật thà quay đầu lại, hướng Chiêu Chiêu chỉ phương hướng nhìn
Mà Chiêu Chiêu nhanh tay nhanh mắt, loáng một cái đã nhét ba trái cây còn sót lại trên cây vào túi giới tử của mình
Đợi đến khi tiên hươu quay đầu lại, lúc này mới phát hiện trái cây đã biến mất
Vẫn còn không biết chỗ bỉ ổi của Nhân tộc, tiên hươu đánh mắt nhìn đi chỗ khác, mà từ đầu đến cuối vẫn không thể hiểu nổi ba trái cây còn lại đã đi đâu
“Khụ khụ,” Chiêu Chiêu chột dạ, xoa đầu tiên hươu, “Nơi này lớn như vậy, nếu ngươi vẫn chưa ăn no, chúng ta đi dạo những nơi khác nữa nhé?” Tiên hươu không chút hoài nghi, hớn hở dẫn Chiêu Chiêu đến những địa điểm ăn khác của nó
Sau khi tiên hươu ăn xong một vòng, bụng nó đã căng tròn, túi giới tử của Chiêu Chiêu cũng ngày càng đầy
Nàng hài lòng vỗ vỗ cái túi
Có thể có kỳ ngộ như vậy, cũng không uổng công nàng bị lửa đốt, lại bị người vứt bỏ
Trong họa có phúc, trong phúc có họa, câu nói này thật có đạo lý
Đợi sau khi trở về, thứ hữu dụng thì giữ lại, thứ vô dụng thì đem bán đi
Số tiền bán được có thể mua thêm vài bộ pháp y xinh đẹp cho hai đứa bé, cũng có thể đổi mới một chút Tiên phủ Mây Lộc..
Chiêu Chiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới nghĩ đến một vấn đề cực kỳ mấu chốt
Nàng đã vào được rồi, nhưng phải làm sao để ra ngoài đây
Không có Linh lực Chiêu Hồn Liễu che chở, nàng không thể nào quay trở lại theo con đường cũ từ Toái Hồn vực sâu đó được nữa, mà nơi này nhìn có vẻ ngăn cách với thế giới bên ngoài, nếu đã ngăn cách thì chứng tỏ người ngoài cũng không thể vào được
Chiêu Chiêu nhìn về phía con tiên hươu đang gặm cỏ bên cạnh
Giờ phút này nàng mới hiểu được, con tiên hươu này rốt cuộc đang hưng phấn vì điều gì..
Đây là đang vui vẻ vì từ nay về sau có thêm một người vĩnh viễn ở lại nơi đây chơi với nó
Ý thức được điều này, tâm trạng Chiêu Chiêu trong nháy mắt rơi xuống đáy vực
Tiên hươu nhanh nhạy nhận ra nàng dường như có chút không vui, nghiêng đầu dùng sừng hươu chọc chọc nàng, một đôi mắt tròn đen nhánh trong suốt sạch sẽ, giống như đang hỏi nàng có phiền não gì
Chiêu Chiêu vừa nghĩ tới khả năng mình sẽ bị kẹt lại nơi này mãi mãi không ra được, thì dù tiên hươu có đáng yêu đến mấy hay thiên tài địa bảo có nhiều đến đâu, tất cả đều trở nên tẻ nhạt vô vị
“Hươu hươu, ngươi biết làm sao từ nơi này rời đi sao?” Trong mắt tiên hươu tràn đầy vẻ thanh tịnh và ngây ngô
“...” Nàng liền biết
Chiêu Chiêu ngồi xếp bằng trên đồng cỏ mềm mại, nhìn Không Sơn U Cốc trước mắt, vừa nghĩ tới mình sẽ phải trải qua quãng đời còn lại ở nơi này, tâm trạng nặng nề đến nỗi ngay cả ý nghĩ thưởng thức phong cảnh cũng không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.