“Tích Cốc Đan không chống đỡ được bao nhiêu ngày, ăn hết trái cây ở đây có thể sống bao lâu chứ?” “Cho dù có thể sống rất lâu, thế nhưng không có người bầu bạn nói chuyện cùng ta, người có thể sẽ phát điên mất?” “Hươu hươu ngươi có thể nói chuyện sao?” “Trông giống như không có khả năng, vậy ngươi có thể vì ta mà học nói không?” Tiên hươu với đôi mắt trong veo nhưng ngây ngô không quá hiểu được phiền não của nàng, bất quá nghe Chiêu Chiêu nhắc đến việc nói chuyện, nó bỗng nhiên kêu vài tiếng, thúc giục Chiêu Chiêu đứng dậy
Chiêu Chiêu không có gì động lực để đi lấy bảo bối nữa, nhưng thấy nó tích cực như vậy, nàng vẫn miễn cưỡng đứng dậy bước đi
Tiên hươu mang theo nàng một đường lao vùn vụt, vượt qua một thác nước vừa rồi đi ngang qua nhưng không đi vào
Chiêu Chiêu lúc này mới phát hiện trong đây vậy mà có động thiên khác
Cùng cảnh tượng hoang dã bên ngoài khác biệt, bên trong thác nước này hiển nhiên có dấu vết từng có người ở, đập vào mắt đều là những giá sách cao ngất như lầu, trong đó tàng thư vô số
Đến gần lướt qua, chính là một vài công pháp như «Bình Văn Linh Lục» hay «Vô Vọng Diệu Pháp»
Chiêu Chiêu lấy ra «Lang Huyên Đồ Giám», trang tên sách chính là đoạn mà người lấy sách nói:
Động thiên này từng là bảo địa tàng thư của Tiên Nhân
Người lấy sách trong sách không chỗ nào không cảm thán chính mình vô duyên tìm được tàng thư chi địa, lại không ngờ rằng, tàng thư địa này lại nằm trong vực sâu hiểm ác có đi không về
Nếu như không phải nàng có cơ duyên xảo hợp được Mộc Linh hộ thân, chỉ sợ khi tiến vào tàng thư địa này đồng thời cũng đã chết
Chiêu Chiêu nhìn xem số tàng thư nhiều như mây khó mà phân biệt này, muốn tiện tay cầm lấy một bản để đọc, nhưng lại phát hiện cuốn sách bị chính mình nắm lấy dù thế nào cũng không thể lấy ra
“Trong sách có linh, tự chọn chủ của mình, không cần nhất thiết cưỡng cầu.” Âm thanh trầm thấp như tiếng chuông vang vọng sơn động, Chiêu Chiêu bị giật nảy mình, vội vàng buông lỏng tay ra
Chờ hoàn hồn lại, nàng hỏi: “Ngài là chủ nhân của động này?” Đối phương ừ một tiếng, khẳng định vấn đề của nàng
Chiêu Chiêu lập tức tinh thần tỉnh táo: “Vậy ngài có biết biện pháp rời khỏi nơi đây không?” “Tự nhiên biết.” Cám ơn trời đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời không tuyệt đường người
Chiêu Chiêu vui mừng khôn xiết, một hồi lâu mới trấn tĩnh lại, nhớ tới vị lão giả trong động này nói “Trong sách có linh, tự chọn chủ của mình”
Ý là, những cuốn sách ở đây, chỉ cần nguyện ý chọn nàng làm chủ, liền có thể mang đi sao
“Xin hỏi.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bản thân không đến đây, có hay không biện pháp để linh hồn trong sách có thể chọn chủ từ xa một chút không?” Lão giả trong động tựa hồ chưa từng nghe qua yêu cầu không hợp lẽ thường như vậy, trầm mặc hồi lâu
“Đã không cách nào tự mình đến đây, chính là vô duyên, có tư cách gì chọn chủ?” “Không thể nói như thế được!” Chiêu Chiêu lý lẽ hùng hồn biện luận: “Nơi đây của các ngươi, hẳn là hàng trăm hàng ngàn năm đều không có người tiến vào phải không
Ta hôm nay có thể đến, đã nói lên ta có đại cơ duyên, lớn như vậy cơ duyên, tiện thể cho vài người, cũng không có gì quá đáng a.” “Nơi đây cùng ta có duyên, những người khác cũng cùng ta hữu duyên, chẳng khác nào bọn hắn cùng ngươi cũng hữu duyên.” “Hữu duyên thiên lý còn có thể tương ngộ, đã đến đây rồi, chẳng lẽ thật sự không thể dàn xếp một chút sao?” Chiêu Chiêu ở trong nhà bây giờ là người từ trước tới giờ không dính dáng đến sự vụ trong nhà, nhưng dù gì cũng mưa dầm thấm đất, công phu cò kè mặc cả vẫn hơi có một chút
Lão giả trong động nghe xong những lời này của nàng, không nói có thể, cũng không nói không thể, chỉ nói: “Tự mình lấy sách đi.” Chiêu Chiêu cũng không nắm chắc được hắn có ý gì, nhưng lại sợ nếu mình ép buộc thêm, người ta trở mặt, một quyển sách cũng không để nàng mang đi, liền cũng không cần phải nói thêm nữa, nhắm mắt thôi động linh lực, dần dần cảm ứng những cuốn sách trên giá tàng thư
Sau khi cảm ứng, nàng vẫn không quên lén lút lấy ra những vật vụn vặt lấy được từ Vân Lộc Tiên Phủ qua tay nhiều người
Mặc kệ đối phương có cho hay không, luôn luôn phải hết sức nỗ lực thôi
Sau một hồi sàng lọc dài dằng dặc, đợi Chiêu Chiêu mở hai mắt ra, trước mặt lại có năm bản tàng thư trôi nổi giữa không trung
Chiêu Chiêu cũng không kịp nhìn kỹ, liền tranh thủ nhét vài cuốn sách vào trong ngực
“Đa tạ Tiên Nhân đã bỏ những thứ yêu thích
Vãn bối cùng đồng môn chắc chắn sẽ tu luyện thật tốt, cần cù khắc kỷ, vì thiên hạ trừ ma vệ đạo!” Chiêu Chiêu nói xong lời này, lão giả trong động liền trầm thấp cười cười
“Vì thiên hạ trừ ma vệ đạo, nói không sai.” Hắn lại ngữ điệu nhất chuyển
“Cái Lang Huyên Thư Lâu này, đích thật là chuẩn bị cho người chính đạo trong giới tu hành, cho nên, muốn mang đi những công pháp bí tịch này, ta cần xác định, ngươi sẽ không mang theo những công pháp này, để mang đến tai họa cho thương sinh thiên hạ.” Chiêu Chiêu khẽ giật mình
“Ngài.....
muốn xác định như thế nào?” “Lại tiến lên đây.” Chiêu Chiêu có chút chần chờ quay đầu nhìn tiên hươu một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiên hươu đang nằm nhoài trên vách đá mát mẻ nghỉ ngơi, nhàn nhã ngáp một cái
Chắc hẳn không có nguy hiểm gì
Chiêu Chiêu cất bước tiến lên, đi tới một chùm sáng bao phủ xuống ở đỉnh động
“Đa tình từ xưa không dư hận, hận này liên tục vô tuyệt kỳ.” Lão giả trong động đọc lên hai câu thơ hoàn toàn trái ngược này, trong tiếng nói mang theo trí tuệ nhìn thấu vạn vật
“Con đường của ngươi bị cản trở, là do chữ tình này, ngươi tơ tình quá nhiều, khó tránh khỏi có mấy sợi quấn loạn tâm thần, rất dễ đi lệch đường.” Bị hắn nói trúng tâm tư, Chiêu Chiêu bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, nhịn không được cãi lại: “Đa tình thì như thế nào
Người nếu không có tình, nói gì người yêu, nếu không có người yêu, làm sao yêu thiên hạ vạn vật, nếu ngay cả thiên hạ vạn vật đều không yêu, sớm muộn có một ngày sẽ ngộ nhập lạc lối, coi như tu vi lại cao hơn, đó cũng là tai họa thế gian.” “Ngươi nói, rất được lòng ta.” Lão giả trong động tán thưởng nói
“Cho nên, ta cũng không phải muốn ngươi chặt đứt hết thảy tơ tình, chẳng qua là muốn cắt bớt một hai.” “.....
cắt bớt?” “Tơ tình có tình thân, hữu nghị, những tơ tình này, cũng sẽ không ảnh hưởng con đường của ngươi, chỉ có một sợi ——” Hắn dừng một chút, giống như đã xem thấu cả đời này của Chiêu Chiêu
“Ba mươi ba ngày, Ly Hận Thiên cao nhất, bốn trăm bốn bệnh, bệnh tương tư khổ nhất.” “Chặt đứt tương tư, con đường tu đạo của ngươi, ắt sẽ bừng sáng.” Câu cuối cùng này, giống như tiếng chuông vàng cung khuyết, ung dung vang bên tai nàng
Chiêu Chiêu có chút hoảng hốt
Nàng nhớ tới Tạ gia ở Vân Mộng Trạch, nhớ tới Ly Hận Thiên ở Côn Ngô tiên cảnh, nhớ tới vực sâu Toái Hồn với chướng khí theo gió tràn ngập.