Sau Khi Ta Chết, Cả Sư Môn Đều Hối Hận Không Kịp

Chương 16: Chương 16




Trong miệng hắn Lãng Phong điên, nàng chưa từng nghe nói, sư tôn của hắn sao có thể có bản lãnh như vậy
Bất quá, Tống Nguyệt Đào nghe lời này vẫn là chăm chú nắm lấy ống tay áo Thẩm Đại, thuận thế muốn trốn sau lưng Thẩm Đại: “Đại Đại, bằng hữu này của ngươi sao mà hung dữ vậy, ta……” Nhưng không ngờ còn chưa kịp trốn đến sau lưng Thẩm Đại, Tạ Vô Kỳ trên tay thoáng dùng sức, liền kéo tiểu cô nương đang kẹp giữa hai người về phía mình
Tu vi của Thẩm Đại dù sao thấp hơn Tạ Vô Kỳ một cảnh giới, cú kéo này suýt chút nữa khiến nàng đâm đầu vào lồng ngực hắn
Người thiếu niên vai rộng eo hẹp, vóc dáng cao gầy, Thẩm Đại và hắn chỉ cách nhau một tấc
Khi còn ở hiện thế, Thẩm Đại là một con mọt sách chuyên tâm học tập, sau khi xuyên sách nàng là tiểu sư tỷ chuyên tâm tu luyện
Bất luận ở thế giới nào, Thẩm Đại đều hiếm khi tiếp xúc với phái khác
Nàng đang khẩn trương muốn lùi lại một bước, đã thấy Tạ Vô Kỳ rất nhanh vòng qua Thẩm Đại, bất động thanh sắc ngăn cách nàng và Tống Nguyệt Đào
Tạ Vô Kỳ khoanh tay, cằm khẽ nâng, bễ nghễ liếc qua dáng vẻ ủy khuất tức giận của Tống Nguyệt Đào
Giai nhân lệ quang sóng gợn, hắn lại vững tâm như sắt, mỉa mai nhếch môi: “Nếu là nước mắt nhiều đến không có chỗ làm, nghe nói trong Thập Châu Tam đảo có tà tu giam cầm nữ tử, lấy nước mắt phụng dưỡng trân châu, khiến người khóc mù mới có thể có một viên
Không bằng ngươi đi thay những châu nữ kia, cũng coi như một việc công đức.”
Thẩm Đại nghe vậy đột nhiên quay đầu nhìn hắn
Hắn sao lại nói ra lời nói giống hệt người kia!
“Thập, cái gì châu nữ, ta chưa từng nghe qua, đây là lời hù dọa con nít ba tuổi, ngươi cho rằng có thể dọa được ta sao?” Tống Nguyệt Đào kinh ngạc giật mình, trong lòng hận không thể lóc gân lột da thiếu niên tuấn tiếu môi hồng răng trắng này
Nhưng trên mặt lại ủy khuất nhìn về phía Thẩm Đại, nước mắt lã chã rơi xuống: “Đại Đại, ngươi cứ mắt thấy bọn hắn khi dễ ta như vậy sao……”
Thẩm Đại vẫn đang nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Tạ Vô Kỳ
Nàng nhìn rất chuyên chú, khiến Tống Nguyệt Đào gấp đến độ giậm chân
“Đại Đại!” Tiếng này cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Thẩm Đại
Trực nữ Thẩm Đại tỏ vẻ rất mệt mỏi, Tống Nguyệt Đào ngược lại không khóc mù, nhưng nàng sắp bị nước mắt của Tống Nguyệt Đào dìm chết
Thẩm Đại không muốn dây dưa thêm nữa, lạnh mặt: “Tống Nguyệt Đào, ngươi không quay về, là cố ý để sư huynh sư tôn đến tìm ta gây phiền phức sao?”
Tống Nguyệt Đào lần đầu bị Thẩm Đại gọi thẳng tên một cách lạnh lùng như vậy, lúc này sửng sốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nửa ngày, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình
“Ngươi thật sự không quan tâm ta, người sư muội này, cũng không màng sư tôn và sư huynh sao?” Thẩm Đại nghe lời này, chỉ cảm thấy hoang đường
Sao có thể là nàng từ bỏ đâu
Kiếp trước khi chết, nàng bị Vạn Ma phân thây toái cốt, khóc hô hào hy vọng có người có thể đến cứu nàng
Nhưng ai cũng không xuất hiện, ai cũng không cần nàng nữa
Cho nên kiếp này —— “Từ bỏ.”
Bóng đêm dày đặc
Tiểu cô nương thân hình đơn bạc đứng trong gió xuân se lạnh, chắc chắn nói: “Ta một người cũng đừng.” Tống Nguyệt Đào như gặp phải một đòn chí mạng, trên mặt trong nháy mắt huyết sắc mất hết
Nàng và Thẩm Đại giữa rõ ràng chỉ cách một thước, nhưng phảng phất có một vực sâu không thể vượt qua, triệt để cắt đứt ý nghĩ muốn đến gần thêm một bước của nàng
Bầu không khí đọng lại mấy giây
Thẩm Đại không nhìn nàng nữa, ngược lại nói với Tạ Vô Kỳ và Phương Ứng Hứa: “Dù sao tối nay các ngươi đã phạm cấm đi lại ban đêm, chậm thêm một chút trở về hẳn là cũng không có gì đi
Người Thuần Lăng có lẽ chẳng ra sao cả, nhưng phong cảnh không tệ, hai vị Tiên Quân nếu không để ý, ta dẫn các ngươi đi dạo một chút.” Phía trước chính là một lối rẽ, bọn hắn từ con đường kia cũng có thể về khách xá rừng trúc bên kia
Tạ Vô Kỳ và Phương Ứng Hứa biết đây là Thẩm Đại muốn giúp bọn họ thoát khỏi Tống Nguyệt Đào, không nói hai lời liền theo nàng đi lên phía trước
Thất hồn lạc phách Tống Nguyệt Đào đơn độc đứng trong gió lạnh, nước mắt chưa khô, không biết suy nghĩ gì
Thẩm Đại không quay đầu nhìn lại
Nàng vẫn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Tạ Vô Kỳ
Câu nói đó, đã gợi lại vô số ký ức kiếp trước của nàng
Phảng phất trong nháy mắt, nàng lại trở về ngày nàng xuất quan kiếp trước…
Tu chân giới sớm đã có truyền thuyết, Bắc Tông Ma Vực từng thai nghén vô số ma tu, tại Thập Châu Tam Đảo làm xằng làm bậy
Mấy trăm năm trước, đại năng tu chân giới hợp lực đánh tan ba vị Ma Quân, Bắc Tông Ma Vực từ đó chia năm xẻ bảy không có thành tựu
Ai ngờ không biết từ đâu toát ra vị Ma Quân thứ tư, thống nhất Bắc Tông Ma Vực bị chia năm xẻ bảy, mang theo thiên quân vạn mã giết trở lại Thập Châu Tu Chân giới, quấy cho long trời lở đất, thiên hạ đại loạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vào đông trời đông giá rét, tuyết lớn ngập núi
Ngày đó là khởi đầu của đại hạo kiếp lớn nhất trong mấy trăm năm qua của Thập Châu Tu Chân giới
Vị Ma Quân mặc hắc kim trường bào đạp trên thi sơn huyết hải mà đến, máu ấm thuận theo trường kiếm trong tay từng giọt rơi xuống
Có kẻ thủ hạ không có mắt xu nịnh, bắt cho hắn mỹ nhân đệ nhất tu chân giới trong truyền thuyết
Mỹ nhân kia khóc đến hai mắt đẫm lệ sóng gợn, thống khổ động lòng người, ai ngờ vị Ma Quân mang theo mặt nạ huyền thiết kia lại đưa tay bóp lấy nửa gương mặt mỹ nhân, chặn lại tiếng nức nở của nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Khóc mù đôi mắt mỹ nhân, mới có một viên mỹ nhân châu
Thích khóc như vậy, không bằng đưa ngươi thay những châu nữ kia khóc, thế nào?” Một giây sau, khuôn mặt mỹ nhân từng làm chấn động tứ phương kia, phịch một tiếng, biến thành những mảnh vỡ đầu lâu chia năm xẻ bảy trong tay Ma Quân
Sau đó, phảng phất như ác mộng, Thập Châu Tam Đảo dần dần luân hãm, tu chân giới tựa như địa ngục nhân gian…
Có lẽ là Thẩm Đại cô lậu quả văn, không nghe qua câu chuyện châu nữ từ nơi khác, cho nên nghe được điều này, nàng ngay lập tức liên tưởng đến vị đại ma đầu đã gây ra phong ba máu tanh ở kiếp trước
Nhưng đại ma đầu kia toàn thân ma khí, sát khí bức người, vừa nhìn đã biết là được nuôi dưỡng từ nhỏ ở vùng đất ma tu như Bắc Tông Ma Vực
Khác hoàn toàn với Tạ Vô Kỳ linh lực thuần hậu
Câu chuyện này, hẳn chỉ là trùng hợp, giữa bọn họ làm sao có thể có liên quan
Tuyệt không có khả năng
Thẩm Đại suy tư xong với vẻ mặt nghiêm nghị, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dò xét của Tạ Vô Kỳ và Phương Ứng Hứa
“Sao vậy?” Thẩm Đại bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm đến có chút bất an, trầm ngâm nửa ngày, thử thăm dò:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.