Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 56: Không nghĩ tới a, là ta




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hơn nữa, ngươi chẳng lẽ không biết.....
Diệp Cẩn bây giờ cho con trai út của hắn tổ chức tiệc sinh nhật, còn huy động nhân lực sao?”“Ngay cả tộc trưởng của chúng ta cũng tự mình đi chúc mừng hắn, nếu để ý Diệp Thu, sao có thể để một mình hắn bên ngoài phiêu bạt, còn đi làm cái gì tiệc sinh nhật.”“Ha ha.....
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Diệp Cẩn thừa nhận con trai, chỉ có Diệp Thanh mà thôi, còn Diệp Thu.....
chỉ là một đứa con rơi vô dụng.”Lâm Bắc cười lạnh một tiếng, hắn vô cùng tin tưởng phán đoán của mình, dựa trên đủ loại dấu hiệu của Diệp Cẩn và Diệp Thu.Hắn dám khẳng định, quan hệ hai cha con này đời này cơ bản không có khả năng hòa hợp.Dù là Diệp Cẩn thờ ơ, hay Diệp Thu nhắc về Diệp Cẩn với ánh mắt lạnh nhạt, đều chứng minh cho suy đoán của hắn.Nghe Lâm Bắc phân tích xong, Dương Thiên Hành vỗ đùi, “Tê.....
Có lý à
Sao ta không nghĩ ra nhỉ.”“Trước kia ta còn thấy lạ, rõ ràng con trai lớn còn sống chết chưa rõ, bản thân không đi tìm, lại còn rùm beng tổ chức tiệc sinh nhật?”“Thì ra vấn đề ở đây.”Đến đây, Dương Thiên Hành châm biếm cười, nói: “Thật thú vị, theo lý thuyết, Trương gia trước kia bị liên lụy diệt môn, chẳng qua là do Diệp Cẩn vì giữ gìn hình tượng của mình, tiện tay giải quyết thôi sao?”“Đến nỗi sau đó, bọn họ trực tiếp như quên mất còn một đứa con trai, bình thường sống cuộc sống của mình?”Cứ như thể Diệp Thu là một người không quan trọng.Làm xong công việc bên ngoài, người ta một nhà vui vẻ tổ chức tiệc sinh nhật, như thể không có chuyện gì.“Ha ha.....
Tốt, tốt, Diệp Thu, lần này ngươi nhất định phải chết, dù có Khổng Vân Phong bảo đảm cho ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”Khổng Vân Phong hắn thực sự đắc tội không nổi, nhưng Lâm Bắc vừa rồi đã nói rất rõ.Ngươi Khổng Vân Phong cũng đâu phải cha hắn, đâu thể 24/24 bảo đảm cho hắn
Luôn có lúc ngươi không có ở đó chứ?Mà lúc ngươi không ở đó, chính là ngày chết của Diệp Thu hắn.“Đi, giết trở về
Cho ta giết chết hắn, chỉ cần có cơ hội, trực tiếp trói hắn lại, dùng đủ loại cực hình ép hỏi, ta không tin không moi được tin tức về thiếu gia nhà ta.”Dương Thiên Hành lập tức đập bàn, chuẩn bị giết một cú hồi mã thương.Bây giờ là lúc Diệp Thu buông lỏng cảnh giác, hắn tưởng rằng có Khổng Vân Phong bảo hộ, liền có thể kê cao gối ngủ.Căn bản không thể ngờ, bọn họ sẽ bất ngờ trở lại giết một cú hồi mã thương.Một đám người đang chuẩn bị giết trở lại, đột nhiên.....
giữa núi rừng, một cơn gió nhẹ thổi qua.“Ừ
Có s·á·t khí.”Lâm Bắc là người đầu tiên phản ứng lại, từ cơn gió mát ấy, hắn mơ hồ nhận ra một luồng s·á·t ý âm trầm, lạnh lẽo.Sắc mặt chợt thay đổi, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.“Lên xem thử!”Trước mắt sơn cốc này quá mức bí mật, khó mà phát hiện người núp trong bóng tối, Lâm Bắc liền ra hiệu cho một tộc nhân phía sau.Người kia gật đầu, lập tức bay lên trời, chuẩn bị xem xét tình hình phía trước.Đột nhiên.....
ngay lúc hắn bay lên, một đạo k·i·ế·m khí từ trong núi rừng lao đến vùn vụt.Hưu.....
Rầm một tiếng, tên tộc nhân Lâm thị trực tiếp rơi xuống, hung hăng ngã xuống đất.“Địch tập
Cảnh giới!”Lâm Bắc gặp nguy không loạn, lập tức phản ứng lại, luồng k·i·ế·m ý này truyền đến từ trong sơn cốc, tốc độ kia quá nhanh.Chỉ trong nháy mắt, bọn họ thậm chí không kịp phản ứng.Dương Thiên Hành mồ hôi lạnh chảy ròng, nói: “Kiếm pháp nhanh quá, rốt cuộc là vị thần thánh phương nào đến đây chặn giết chúng ta
Chúng ta có đắc tội ai đâu.”Trong lòng trùng xuống, Lâm Bắc cũng đang suy tính, ai là người có khả năng ra tay nhất?Từ cách ra tay vừa rồi mà nói, đối phương hẳn là một tu sĩ k·i·ế·m đạo có tu vi cực cao, mà kiếm đạo đạt đến cảnh giới vô cùng đáng sợ.Giết người vô hình, thậm chí.....
bọn họ còn không cảm nhận được hơi thở của đối phương.Vô thanh vô tức đã mất mạng một tộc nhân.K·i·ế·m ý đáng sợ như thế, ít nhất cũng phải là cường giả lục cảnh mới làm được?Nghĩ đến đây, Lâm Bắc không khỏi tái mặt, phải biết mấy người này của bọn họ, người có thực lực cao nhất bất quá mới ngũ cảnh đỉnh phong.Đó chính là hắn và Dương Thiên Hành.Nếu đối phương là cường giả lục cảnh, vậy.....
kết quả hôm nay của bọn họ e là chỉ có con đường chết.“Xin hỏi các hạ là ai
Chúng ta có hiểu lầm gì không, xin các hạ ra mặt gặp nhau.”Hắn bối rối, cố hỏi thăm thử, xem có nghe ngóng được tin tức đối phương không.Trong lòng cũng thoáng qua mấy cái tên có thể, nhưng đều bị hắn phủ nhận từng người.Khổng Vân Phong là đại tông sư Nho đạo, hắn không có khả năng làm chuyện như vậy, nếu hắn thật sự muốn giết bọn họ, thì đã động thủ từ trong thành rồi.“Lẽ nào là Diệp Thu?”“Không, không thể.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tương truyền, tu vi của tiểu tử này chỉ có nhất cảnh thất phẩm, là kẻ xếp cuối trong 3 năm khảo hạch thí luyện của Bổ Thiên Thánh Địa, hắn sao có thể có thực lực mạnh như vậy được.”Lúc này phủ định khả năng này, Lâm Bắc nghi hoặc, không phải Khổng Vân Phong, cũng không phải Diệp Thu, vậy thì là ai?Không đợi hắn nghĩ ra lý do, mấy chục đạo k·i·ế·m khí đột nhiên từ trong núi rừng giết ra.“Không tốt, cẩn thận!”Lâm Bắc trong nháy mắt phản ứng, giơ k·i·ế·m đón đỡ, một thân bảo t·h·u·ậ·t cốt văn cường đại bộc phát ra, định bảo vệ mọi người ở phía sau.Đột nhiên......Hưu.....
k·i·ế·m khí như không có bất kỳ cản trở nào, dễ dàng xuyên qua tầng khí, một k·i·ế·m chặt cổ.Lại có mấy tên tử đệ Lâm gia ngã xuống đất không dậy nổi, bọn họ thậm chí không biết chuyện gì xảy ra.“Đáng c·h·ế·t
Không thể ngồi chờ chết được nữa, Dương huynh, giúp ta, chiếu cái tên đó ra.”Lâm Bắc lúc này tức giận, trở tay lấy ra một cái gương, Dương Thiên Hành trong nháy mắt hưởng ứng, hai người liên thủ.Chỉ thấy chiếc gương tản ra ánh sáng chói lòa, lát sau.....
trong núi rừng, một bóng dáng như quỷ mị lấp lóe tới lui.“Tìm thấy!”Lâm Bắc mừng rỡ, nhưng rất nhanh hắn lại không vui vẻ nổi.Vì tốc độ của đối phương quá nhanh, bọn họ thậm chí không nhìn rõ mặt đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình màu đỏ sậm.Chưa đầy chốc lát, lại có mấy đạo k·i·ế·m khí xuyên gió mà đến, số tử đệ gia tộc còn sót lại ngã rầm một tiếng xuống.Hiện trường chỉ còn lại Lâm Bắc và Dương Thiên Hành hai người.“Đáng c·h·ế·t
Cho ta trấn.”Lâm Bắc nổi giận, lực lượng toàn thân bộc phát trong nháy mắt, hất mạnh tấm gương lên cao, chỉ thấy một cái lĩnh vực kỳ lạ đột nhiên hình thành.Trong núi rừng, bóng người kia tựa hồ bị một chút hạn chế, hành động trở nên chậm chạp.“Cơ hội tốt.”Lúc này quả quyết ra tay, Lâm Bắc nhảy vào núi rừng, Dương Thiên Hành thì ở lại tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Hắn có chút sợ, người thần bí này quá quỷ dị, đến không thấy bóng, đi không thấy dấu, trong một phút ngắn ngủi, đã giết sạch tộc nhân của hắn.Trong lòng bỗng nổi lên ý muốn chạy trốn, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ.“A......”Một tiếng kêu thê thảm từ trong núi rừng vọng ra, Dương Thiên Hành nghe rõ mồn một, đó chính là tiếng của Lâm Bắc.“Không tốt!”Hầu như có thể khẳng định, Lâm Bắc đã gặp nạn, Dương Thiên Hành nào còn dám nán lại, nhanh chân muốn chạy.Tuy sợ nhưng hắn không hoàn toàn mất trí, đối phương thần bí như vậy, rõ ràng không thể lộ mặt ra ngoài.Hắn chỉ cần chạy lên trời, chạy ra khỏi mảnh núi rừng này, đối phương tuyệt đối không dám đuổi giết hắn.Thế nhưng hắn không ngờ, lúc hắn chuẩn bị bỏ chạy, một bóng dáng lấp lóe, trước mặt.....
xuất hiện một người trẻ tuổi dung mạo tuấn tú, khí chất bất phàm.Hắn đang tươi cười nhìn hắn, mắt đối mắt, lông tơ của Dương Thiên Hành trong nháy mắt dựng thẳng đứng.“Diệp Thu!”“Khặc khặc khặc.....
Không ngờ tới sao
Là ta......”“Các ngươi chẳng phải muốn tìm thiếu gia sao, ta thấy các ngươi cũng thật hiểu lòng người, lập tức liền đến đưa các ngươi đi gặp thiếu gia của các ngươi.”“Không cần cảm tạ, ta làm việc tốt, chưa bao giờ lưu danh.”Diệp Thu vừa cười vừa nói một cách tà ác, chưa kịp Dương Thiên Hành phản ứng lại, một cổ tay liền chém xuống.Rầm một tiếng.“Giải quyết!”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.