Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 70: Không có chứng cứ, các ngươi dựa vào cái gì hoài nghi là hắn làm?




Chương 70: Không có chứng cứ, các ngươi dựa vào cái gì hoài nghi là hắn làm
Diệp Cẩn không giận mà uy, hắn không ngờ tới, vào lúc Diệp Thu mất tích thế này, Dương Gia lại còn tìm tới cửa
Bọn họ đến làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay là nói, Diệp Thu mất tích có liên quan đến bọn họ
Trong lúc hắn nghi hoặc thì người của Lâm gia cũng chạy tới, cầm đầu là tộc trưởng Lâm gia, Lâm Vong
Vừa vào Hoàng Hạc Lâu, Lâm Vong liền chú ý tới Diệp Cẩn và Dương Diên Bình, bước tới tiện thể nói: “Vương gia, xin hỏi Lệnh Lang ở đâu
Lão phu có chuyện muốn theo hắn tìm hiểu một chút tình hình.”
Lại một người tìm đến Diệp Thu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên lầu các, Minh Nguyệt một đôi tay trắng nõn thon thả nhẹ khoác lên lan can, hứng thú nhìn một màn này
“Ha ha, hôm nay là thế nào, tất cả mọi chuyện đều đuổi đến cùng nhau?”
“Lại một đám tìm đến Diệp Thu, hắn đến cùng làm chuyện gì mà sao cảm giác có rất nhiều người muốn tìm hắn?”
Ngày hôm nay, Minh Nguyệt không làm gì cả, chỉ ngồi ở đây xem kịch cả ngày
“Tiểu thư, ta nghe nói..
có vẻ như là thiếu gia hai nhà Lâm Dương ở Hàn Giang Thành không hiểu sao lại mất tích, bọn họ có khả năng nghi ngờ Diệp Thu làm nên mới tìm hắn đối chất.”
“Trước đó Diệp Thu ở Bổ Thiên Thánh Địa, bởi vì còn chưa được Diệp Gia tìm về, không có chỗ dựa, thường xuyên bị đám thế gia tử đệ này ức h·i·ế·p.”
“Hôm đó, hắn náo loạn với Diệp Gia và Diệp Cẩn xong, quay về Bổ Thiên Thánh Địa, ngay ngày đó liền gi·ết hai đứa con trai của Trương gia, bị Trương gia tr·uy s·át rơi xuống tử linh vực sâu, cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì, lại không hiểu sao đến Hàn Giang Thành.”
“Mà vì việc này, Diệp Cẩn giận tím mặt, nói phải để toàn bộ Ly Dương cho nhi tử chôn cùng, hai nhà Lâm Dương lúc này mới đưa nhi tử đến Hàn Giang Thành, không ngờ ở đây lại đụng phải Diệp Thu.”
Tiểu Liên nhỏ giọng giải thích
Nghe vậy, Minh Nguyệt khựng lại, đột nhiên bật cười, “phốc..
Vậy nên, bọn họ đây là tự chui đầu vào lưới sao?”
Thật sự là, cả đời nàng không hay cười, nhưng không hiểu sao, sau khi nghe xong toàn bộ chân tướng sự việc, nàng không nhịn được cười thành tiếng
Cái này gọi là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái này gọi là gieo gió gặt bão
Không đáng thương hại, bọn họ dù thật sự bị Diệp Thu gi·ết, Minh Nguyệt đều cảm thấy, bọn họ c·hết không oan
Chỉ là cách bọn họ c·hết, có chút làm người ta muốn cười
Vốn cho rằng mình là người s·ố·n·g sót duy nhất, không ngờ biến thành người bị h·ạ·i duy nhất trong sự kiện này
Nàng đột nhiên cảm thấy, tính cách có thù tất báo của Diệp Thu, có chút khiến người ta mê muội
Cả đời nàng không thích nhất cái kiểu tự cho mình thanh cao, luôn ra vẻ một bộ đạo mạo vĩ đại, làm gì cũng gò bó, câu nệ
Tu đạo, chính là tu cái tâm
Nhân sinh trăm năm, phù du thoáng chốc, dù là tu tiên, nếu không thể đột phá tiên cảnh, cũng chỉ là hữu hạn vạn năm
Nếu làm gì cũng lo trước lo sau, thì còn có ý nghĩa gì
Có thể chân chính làm được như hắn, k·h·o·ái ý ân cừu, không chút cố kỵ, mới là tính tình thật
Dù cuối cùng có thể sẽ rất chật vật, nhưng..
Vẫn là câu nói đó, ngươi tình nguyện làm một đời hèn nhát, hay là một phút hảo hán
Tiểu Liên bĩu môi, nói, “tiểu thư, ta cảm thấy..
Chuyện này thật sự có thể là hắn làm, dù sao hắn có t·ậ·t x·ấ·u, người như hắn…”
Nghe nàng còn định nói gì đó, Minh Nguyệt mỉm cười, ngắt lời nói: “Được rồi, là hắn làm cũng được, không phải hắn làm cũng được, cái này không quan trọng.”
“Chỉ bằng cái cách hai nhà Lâm Dương hai con sâu kia làm chuyện, phàm là một người có khí chất, khó mà bỏ qua cho bọn hắn, nên..
Tiểu Liên, ngươi phải nhớ kỹ một câu.”
“Vĩnh viễn đừng đ·á·n·h giá thấp lòng tr·ả th·ù của một người, khi hắn không còn bất cứ điều gì phải lo lắng, hắn sẽ trở nên điên c·u·ồ·n·g hơn bất kỳ ai, không chừa chỗ trống.”
Chậm rãi, Minh Nguyệt lại nói “từ khoảnh khắc hắn rời Diệp Gia, hắn đã quyết định đi trên con đường không lối về, không còn bị bất kỳ điều gì ràng buộc.”
“Coi như hắn gi·ết toàn bộ hai nhà Lâm Dương thì đã sao
Có kỳ nhân, ắt có kỳ quả.”
“Nếu không phải lúc trước bọn họ dung túng con trai tùy ý làm bậy, sao lại dẫn đến người khác trả thù?”
“Bất cứ tiêu chuẩn t·h·iện ác nào, đều không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà phải xét đến toàn bộ nhân quả của sự việc.”
Nghe những lời này của tiểu thư, Tiểu Liên không khỏi giật mình, nàng chưa từng nghe tiểu thư đánh giá ai như thế
Hơn nữa, ngày thường nàng chỉ nói đôi ba lời, hôm nay lại nói nhiều như vậy, lại toàn dùng để đ·á·n·h giá Diệp Thu
Trong lòng không khỏi thắt chặt, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư, người dường như rất chú ý đến hắn nha, người không phải thích hắn rồi đó chứ?”
Vừa nói ra, sắc mặt Minh Nguyệt hơi khựng lại, có vẻ như bị nói trúng, một lúc sau mới phủ nh·ậ·n: “Không có, nhưng ta ngược lại rất mong chờ tài thơ của hắn.”
“Nhưng mà, ta nghe người ta nói, thường thì một nữ hài, khi thích một người con trai, đều là từ mong chờ mà ra đấy.”
Vừa nói xong, Minh Nguyệt lập tức im lặng
“Ừm?”
“Có chuyện này sao?”
Minh Nguyệt không biết, dù sao nàng chỉ biết rằng, từ sau ngày biết đến phong thái làm thơ của Diệp Thu, nàng có vẻ vẫn hứng thú với tòa nhà kia
Mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì, lại thích ngồi ở đây, nhìn xem tình hình bên đó
Lúc này, ở Hoàng Hạc Lâu
Diệp Cẩn mặt mày âm trầm nhìn tộc trưởng hai nhà Lâm Dương, trong lòng suy đoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Sao bọn họ lại tìm Diệp Thu, chẳng lẽ tên nghịch tử kia lại gây ra chuyện gì sai trái
Bỗng nhiên nhớ ra, trước đó hắn cũng vì gi·ết nhị công tử nhà Trương nên mới trốn khỏi Ly Dương, liệu hắn có lặp lại chuyện đó không
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Cẩn lạnh đi, nói “Tìm ta có việc gì, nói.”
“Vương gia, ta muốn hỏi, Lệnh Lang đã b·ắ·t con của ta đi đâu rồi
Nếu con ta có gì đắc t·ộ·i Lệnh Lang, ta có thể ở đây nhận lỗi, xin Lệnh Lang thả con ta ra.”
Vì nhi tử, Lâm Vong không lùi bước, đi thẳng vào vấn đề
Nghe câu này, Diệp Cẩn lập tức hiểu, quả nhiên mình đoán không sai
“Tên nghịch tử này, quả nhiên lại gây họa cho ta.”
Hắn bắt con hai nhà Lâm Dương làm gì
Có gì, không thể nói với mình sao, chẳng lẽ mình không thể che chở hắn sao
Trong lòng bốc lên cơn giận dữ, bây giờ thì người ta tìm tới tận cửa, còn hắn thì không tìm được đâu
Tô Uyển Thanh nghe thấy mấy lời này, liền đứng dậy nói: “Dựa vào đâu mà nói con ta bắt con các người đi, có chứng cứ gì không?”
Vừa nói ra, hai người liền cứng họng, thật sự là bọn họ không có chứng cứ
Nhưng với tất cả những manh mối hiện tại, thì chỉ có Diệp Thu có động cơ gây án, hắn cũng là người có khả năng gây án nhất
Dương Diên Bình hạ giọng, trầm giọng nói: “Vương phi, mọi người đều biết, Lệnh Lang không phải lần đầu làm chuyện này.”
“Trước kia, nhị công tử nhà Trương cũng vì không đối phó với Lệnh Lang mà bị hắn t·à·n nh·ẫ·n s·á·t h·ạ·i.”
“Con của ta ở Bổ Thiên Thánh Địa từng có chút khúc mắc với hắn, bây giờ hắn lại vừa đúng ở Hàn Giang Thành, rất khó mà không khiến người ta hoài nghi...”
“Làm càn!”
“Dám đòi người từ ta, các ngươi ăn gan hùm mật gấu!”
Một tiếng gầm thét, Diệp Cẩn muốn bùng nổ
Tô Uyển Thanh lạnh lùng ngắt lời đi tới, nói: “Hoài nghi
Chỉ dựa vào sự hoài nghi của các người mà muốn ta giao con cho các người thẩm vấn sao?”
“Năm đó, con trai các người ỷ thế h·i·ế·p người, ức h·i·ế·p con của ta, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu, mà các người còn dám tới đòi người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.