Sau Khi Xuyên Sách, Ta Sủng Quan Lục Quốc

Chương 3: Chương 3




Tần Chiêu thấy Chi Lan ra bộ dạng này, vội vàng dùng tay che mắt Tần Chân Chân, sợ nàng bị hù
Tần Chân Chân đẩy bàn tay của cha ra: “……”
Lưu Ma Ma nhìn thấy Tần Chiêu liền quỳ xuống khóc lóc nói: “Lục gia, ngài phải đòi lại công bằng cho cô nương và thiếu phu nhân!” Nàng một hơi đem những vật phát hiện trong phòng của Tra Chi Lan bẩm báo
Tần Chân Chân đều sợ ngây người, trong nguyên thư chỉ nói Chi Lan mê muội Tần Chiêu, vụng trộm giấu y phục của Tần Chiêu để ôm đi ngủ, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc đến hai vật nhỏ nguyền rủa này
Nàng trước kia không tin những chuyện này, nhưng hiện tại một chuyện huyễn hoặc như thế lại xảy ra trên người nàng, nàng không thể không tin tưởng một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi vậy nàng nhìn Chi Lan bằng ánh mắt bất thiện
Tần Chiêu một mặt bị Chi Lan làm cho ghê tởm, một mặt lại tức giận vì sự độc ác của Chi Lan, liền giận dữ nói: “Hưng Thịnh, kéo xe ngựa về phủ!”
“Lục gia, nô tỳ oan uổng a, nô tỳ bị phu nhân vu oan giá họa!” Chi Lan nói
Hoa Thị cười lạnh, vật chứng rành rành trước mắt, nàng còn muốn đổ lỗi cho nàng, nàng quả thật coi thường Chi Lan này rồi
Hoa Thị đặt Tần Chân Chân xuống, dịu dàng nói: “Chân nhi, mẹ và cha trở về xử lý chuyện, ngày mai sẽ đến đón con hồi phủ.”
Tần Chiêu một tay ôm lấy Tần Chân Chân: “Hôm nay liền mang Chân nhi trở về.”
Một đoàn người trở lại Ninh Quốc Công phủ, mang theo Chi Lan thẳng đến sân nhỏ của Quốc Công Phu Nhân, nhưng Hoa Thị lại không mang theo Tần Chân Chân cùng đi, mà là để Lưu Hoan Hỉ trước hết đưa Tần Chân Chân về sân nhỏ của bọn họ
Nói dóc loại chuyện này không thiếu được có chút không dễ coi, Hoa Thị sợ làm Tần Chân Chân hoảng sợ
Hai vợ chồng đến tận lúc gần bữa tối mới trở về, khi về thì mang cho Tần Chân Chân một hộp trân châu màu hồng, mà trong Ninh Quốc Công phủ, từ đó về sau không còn có người tên là Chi Lan nữa
Tần Chân Chân hỏi Tần Chiêu: “Cha, ngày mai con có phải đi Trang Tử nữa không?”
“Tự nhiên là không cần.” Tần Chiêu ôm nàng, đau lòng nói
Thật ra Tần Chân Chân nhìn thấy hộp trân châu màu hồng kia liền biết mình hẳn là không cần đi Trang Tử, nhưng nàng mới ba tuổi, lẽ ra không nên hiểu được những chuyện này
Bên cạnh Tần Chân Chân không có Chi Lan, Hoa Thị liền phái Lưu Hoan Hỉ đến bên cạnh Tần Chân Chân
Lưu Hoan Hỉ bây giờ mười hai tuổi, cũng có thể chiếu cố người
Nàng thuần thục hầu hạ Tần Chân Chân thức dậy, mặc quần áo cho nàng, sau đó ôm Tần Chân Chân đến chỗ Tần Chiêu và Hoa Thị cùng nhau dùng cơm
Tần Chân Chân nói: “Hoan Hỉ tỷ tỷ, ta có thể tự mình đi được.”
Hoan Hỉ nói: “Cô nương chưa ăn điểm tâm, chắc chắn không có sức lực đi đường, nô tỳ cứ ôm cô nương là được.”
Tần Chân Chân phát hiện, từ khi về nhà, hai chân của nàng dường như đã đánh mất cơ hội đi đường
Nàng vừa đến chỗ Tần Chiêu bọn họ, liền lại bị Tần Chiêu từ trong tay Hoan Hỉ bế lấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dùng qua điểm tâm, Tần Chân Chân liền ương ương với Tần Chiêu nói: “Cha, con muốn đi Trường Ninh Nhai chơi.”
Nữ nhi nô Tần Chiêu tự nhiên không thể từ chối, Hoan Hỉ liền ôm Tần Chân Chân đi ra ngoài
Trường Ninh Nhai là con đường phồn hoa nhất kinh thành, cách Ninh Quốc Công phủ có một chút khoảng cách, bởi vậy bọn họ ngồi xe ngựa đi
Đến Trường Ninh Nhai, dưới sự cực lực yêu cầu của Tần Chân Chân, Tần Chân Chân cuối cùng cũng có được quyền tự đi bộ
Tần Chiêu hơi khom người, nắm tay Tần Chân Chân, cưng chiều nói: “Chân nhi nếu có nhìn trúng cái gì, liền nói với cha, cha sẽ mua hết cho con.”
Tần Chân Chân gật đầu, ánh mắt lại đang tìm kiếm một tửu lâu tên là Túy Xuân Phong
Trong nguyên thư miêu tả, Văn Tử Nhân là cải trang làm ăn mày gần một tửu lâu tên là Túy Xuân Phong
Túy Xuân Phong cũng là một tửu lâu có chút nổi danh trong kinh thành, các văn nhân mặc khách, học sinh thư viện của Trịnh Quốc thích nhất là đến Túy Xuân Phong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng nhìn thấy ba chữ Túy Xuân Phong này, không nhịn được kéo Tần Chiêu chạy chậm
Ân, đương nhiên, chỉ có nàng chạy, Tần Chiêu vẫn đi bộ bình thường
Văn Tử Nhân đến kinh thành đã ba ngày, cải trang làm ăn mày ở Túy Xuân Phong cũng đã ba ngày
Hắn đã gặp qua không ít người, có người đồng tình bố thí, có người khinh bỉ, ghét bỏ, chế giễu hắn, thậm chí còn nhổ nước miếng vũ nhục hắn, nhưng duy chỉ chưa từng gặp qua người nào vừa đến đã nói muốn mua hắn
Hắn nhìn tiểu cô nương trước mắt, cao chưa đầy ba thước, mặc y phục xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, gương mặt tròn vo, đôi mắt nhìn như đơn thuần thanh tịnh nhưng lại lộ ra một chút giảo hoạt, mười phần im lặng nói: “Tiểu cô nương, ta không bán thân.”
Tần Chiêu cũng bị tiểu khuê nữ nhà mình kéo điên đảo, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, dẫn khuê nữ đi dạo phố, khuê nữ vậy mà lại nhìn trúng một tên ăn mày bẩn thỉu còn muốn mua người về
Nếu là mua về, phu nhân của hắn còn không phải đem hắn nhốt ở ngoài phòng
Liền dỗ dành Tần Chân Chân nói: “Chân nhi ngoan, vị này… không muốn bán mình, chúng ta không thể làm khó người khác.”
Tần Chân Chân không để ý lời nói của cha mình, nhìn Văn Tử Nhân nghi ngờ hỏi: “Thế nhưng là ngươi cũng nghèo đến mức ăn không nổi cơm, vì sao không muốn cùng ta về nhà, chẳng lẽ ngươi là ăn mày giả?”
Một tiểu đậu đinh tinh xảo ngọc trác muốn mua một tên ăn mày, đây cũng là một chuyện lạ, cho nên lúc này đã có một ít người tụ tập lại vây xem
Đám người nghe Tần Chân Chân nói, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý
Có người mở miệng chất vấn: “Hẳn là thật là ăn mày giả rồi!”
Văn Tử Nhân cười: “Vô luận thật giả, chuyện hành khất đòi ăn, chính là ăn mày.”
Tần Chân Chân sờ cằm nhỏ tròn trịa nói: “Quả nhiên, ngươi chính là ăn mày giả, nào có ăn mày nào lại ăn nói nho nhã như ngươi.”
Văn Tử Nhân nghẹn lời
Tần Chân Chân không nói thì không ai chú ý, nhưng vừa nói ra liền có người cẩn thận dò xét Văn Tử Nhân: “Người này khẳng định là ăn mày giả, ngươi nhìn hai tay hắn non mịn trắng nõn, sạch sẽ, nào có ăn mày nào lại như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, tóc hắn tuy rối bù, nhưng cũng sạch sẽ.”
Còn có phụ nhân nói: “Trên khuôn mặt này của hắn, e là cố ý bôi bụi nồi đi!”
Một hài đồng chải tóc hai bím nói: “Hắn đều không thối, ăn mày đều thối hoắc.”
Tiểu cô nương bên cạnh hài đồng nói với giọng nũng nịu: “Thế nhưng là ca ca, hắn vì sao lại muốn đóng giả làm ăn mày chứ?”
Người vây xem nhao nhao nhìn về phía hắn, đưa ra câu hỏi xoáy vào tâm hồn: “Ngươi vì sao lại muốn đóng giả làm ăn mày chứ?” Người tốt không làm, lại cứ chạy đi làm ăn mày, chuyện này quả thực còn kỳ lạ hơn chuyện tiểu cô nương này muốn mua hắn vừa nãy
Văn Tử Nhân: “……”
Bên trong một thư sinh ăn mặc người bỗng nhíu mày nói: “Người này chẳng lẽ là kẻ xấu
Huynh trưởng ta tại Đại Lý Tự nhậm chức, nghe nói có những kẻ làm điều phi pháp vì để đào thoát truy bắt, liền sẽ đóng giả làm ăn mày.”
Người bên cạnh hắn kích động nói: “Chử huynh, nếu đã như thế, chúng ta chi bằng đem người này bắt đi Đại Lý Tự!”
Tần Chân Chân kinh ngạc đến nỗi miệng nhỏ mở rộng ra đến mức có thể nhét xuống một quả trứng gà
Những người này cướp kịch của nàng
Nàng vốn muốn vạch trần Văn Tử Nhân để thể hiện mình là một đứa trẻ ba tuổi thông minh, để Văn Tử Nhân phải nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng thừa cơ bái sư
Thế nhưng bị những người này cướp kịch, nàng còn làm sao mà bái sư được nữa, e là còn bị Văn Tử Nhân kéo vào sổ đen mất
Văn Tử Nhân nhìn tiểu đậu đinh sợ ngây người, bỗng nảy ra một ý hay, hắn vươn bàn tay tóm lấy Tần Chân Chân vào trong ngực, dùng tay nắm lấy cổ nàng, hung ác nói: “A… vậy mà để các ngươi khám phá, vậy thì, ta chỉ có thể kéo tiểu cô nương này chôn cùng!”
Tần Chân Chân: “……” Vị này lại đang diễn màn nào vậy, vì sao các ngươi đều đùa giỡn nhiều như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.