Nhưng nàng giữ một cái đầu óc vô cùng thanh tỉnh
Nàng không vội vã giải thích, vừa rồi đã thế, bây giờ đối mặt với câu hỏi của nam nhân kia cũng vậy
Trong lòng nàng sáng tỏ rằng mình ngay sau đó giống như đứng bên rìa vách núi, chỉ nắm lấy một cành cây chập chờn trong gió
Mưa to gió lớn ập tới, mạnh mẽ thổi dồn dập, chỉ một chút sơ sẩy, một bước sai lầm, tay nàng sẽ không thể giữ nổi, ngã vào vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt, làm cho kẻ thù hả hê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“A…” Đối mặt hồi lâu, nàng không trực tiếp giải thích, mà khẽ cười một tiếng
Tiếng cười ấy xen lẫn tiếng nức nở và nghẹn ngào, tự giễu và bi thương, giọng nói ngọt ngào
Chợt nàng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt phút chốc tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ, mang theo vài phần cam chịu nghẹn ngào, yếu ớt đáng thương không còn hình dáng
“Thiếp thân ti tiện, mặc người ức hiếp; mặc người chà đạp; mặc người nói xấu; mặc người coi khinh; mặc người vũ nhục, mặc người gán ghép tội danh lên đầu
Bởi vì thiếp thân ti tiện, thấp cổ bé họng, không ai sẽ tin tưởng thiếp thân, cũng không ai sẽ giúp thiếp thân nói một câu công đạo
Thiếp thân không biết hắn, chưa bao giờ thấy qua người này
Hắn đột nhiên xông vào thiền phòng, đối với thiếp thân cưỡng bạo…”
“Ngươi!” Nàng càng nói, giọng càng nghẹn ngào, đến cuối cùng mấy câu kia, nước mắt đã như vỡ đê hồng thủy
Kỳ Việt Trạch nhất thời ngẩn ra, “Ngươi không biết ta
Điện hạ, nàng, nàng nói càn, nàng nhận ra thảo dân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn là tiểu thiếp ngoại thất của thảo dân, nàng… nàng… nàng còn cầm bạc của thảo dân… nàng… nàng… thảo dân chỉ cho rằng tìm tới tiểu thiếp ngoại thất của mình… không biết nàng bây giờ đã là… điện hạ… điện hạ minh giám… thảo dân câu câu chân ngôn… thảo dân… thảo dân… gia đinh của thảo dân có thể làm chứng… thảo dân… thảo dân…”
Kỳ Việt Trạch nói năng lộn xộn, nhưng Chi Chi chỉ cam chịu khẽ cười, trong lời nói mang theo giọng nghẹn ngào mềm mại
“Vị công tử này, miệng ngươi nhất mực nói nhận ra ta, ta là tiểu thiếp ngoại thất của ngươi, ngươi cùng tiểu thiếp ngoại thất của ngươi tình nồng ý đậm
Vậy ta hỏi ngươi, ta họ gì tên gì, sinh năm tháng ngày nào, xuất thân nơi đâu?”
Kỳ Việt Trạch bị hỏi sững lại, chợt: “Ngươi, ngươi gọi Trình… không đúng, ngươi gọi, ngươi gọi, ngươi gọi Thẩm Chi Chi… sinh năm Nhâm Tý, ngày mười sáu tháng năm, ta biết ngươi ngày thứ ba chính là sinh nhật của ngươi, ta vì ngươi bỏ ra rất nhiều bạc, ngươi sinh ở, sinh ở…”
Hắn nói chưa kịp dứt lời, Chi Chi đã lắc đầu bật cười, cắt ngang, không phải nói với hắn, mà là nói với Tào công công, mang theo giọng nghẹn ngào mềm yếu, càng nói nước mắt càng tuôn rơi
“Hôm đó ngày sinh tháng đẻ của thiếp thân chính là do Tào công công tự tay viết ghi lại, công công có thể có chút ấn tượng sơ lược, có thể giúp thiếp thân nói một câu công đạo…”
Tào Hưng Đức cũng bị tình cảnh trước mắt làm cho có chút hỗn loạn luống cuống, nhưng tiếng khóc của tiểu cô nương mang theo sự cầu xin, điềm đạm đáng yêu, yếu đuối bất lực, đầy mặt tuyệt vọng, sắc thái bị oan ức rất rõ ràng, khiến người ta nhìn quả thực trong lòng khó chịu
Trước mắt bị gọi tên, Tào Hưng Đức tự nhiên liền nhớ lại một phen
Vị Thẩm Phụng Nghi này nhập Đông Cung chưa đầy hai tháng, còn chưa qua sinh nhật, phi tần trong cung đông đảo, chưa từng qua sinh nhật Tào Hưng Đức chưa từng nhớ kỹ, nhưng chính như lời tiểu cô nương này nói, ấn tượng sơ lược, hắn vẫn phải có
Thế là Tào Hưng Đức liền lập tức trả lời, khom người hướng về thái tử bẩm báo: “Điện hạ, Thẩm Phụng Nghi năm nay thật là mười sáu tuổi, sinh năm Nhâm Tý không sai, nhưng trong ấn tượng của nô tài nàng không phải sinh vào cuối mùa xuân đầu mùa hè, mà là vào ngày đông, khoảng tháng hai, cụ thể trong cung sách bên trên cũng có ghi chép, sai lệch không được…”
Lời Tào Hưng Đức vừa dứt, Kỳ Việt Trạch đại hoặc, người nhất thời choáng váng
Không chỉ là hắn, An Như Ý vụng trộm bỗng nhiên nắm chặt tay
Cái Kỳ Việt Trạch này, nàng đã nói với hắn
Tiểu tiện nhân này tên Thẩm Chi Chi, tại sao hắn phản ứng chậm như vậy, lại ngay cả ngày sinh của người ta cũng nhớ không đúng
Kỳ Việt Trạch chợt trợn tròn mắt, kịp phản ứng, chỉ vào Chi Chi kêu to: “Không đúng, không đúng, không đúng, điện hạ, nàng là lường gạt
Điện hạ, nàng là lường gạt, hắn nói cho ta biết tên cùng sinh nhật đều là giả, nghĩ đến, nghĩ đến lúc đó là vì lừa gạt tiền, vừa rồi tiện thể chọn một ngày sinh nhật, nàng nàng nàng, nàng là lường gạt điện hạ, nàng, nàng mỗi một câu nói đều không thể tin, đều không thể tin
Điện hạ… điện hạ!
Điện hạ chớ có bị bề ngoài của nàng mê hoặc, nàng thật là kẻ lừa gạt!
Nàng không có một câu nói thật!!”
Hắn càng lớn tiếng như thế gọi, Chi Chi càng im ắng, càng tĩnh lặng
Tiểu cô nương nghiêng đầu đi, ngón tay ngọc trắng muốt che môi anh đào, nước mắt rơi như mưa, khóc nghẹn ngào, hai vai không ngừng run run, chỉ lắc đầu bi thương, tuyệt vọng khóc…
Những người trong phòng cũng hai mặt nhìn nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong nhất thời người người hoang mang
Đúng lúc này, chỉ thấy nam nhân vẫn ngồi trên cao nãy giờ nửa nói nửa không, chậm rãi xoay tròn chuỗi phật châu trong tay, quấn lên cổ tay, sau đó không nhanh không chậm đứng dậy
Trong phòng lại lần nữa lâm vào im ắng
Ánh mắt mọi người đều âm thầm đặt lên thân thái tử
Bao gồm cả Chi Chi đang khóc không ngừng, nước mắt không thể kìm được
Nam nhân từng bước một tiến xuống, từng bước một tới gần, từng chút một đi về phía Kỳ Việt Trạch
Theo hắn đến gần, toàn thân Kỳ Việt Trạch run rẩy, đầu càng ngẩng cao, trong miệng nói năng run lập cập
“Điện hạ, điện hạ minh giám… nàng, thật là một kẻ lừa đảo, lừa đảo…”
Đợi cho đứng trước mặt hắn, nam nhân bình tĩnh như không, nắm lấy một bên vai Kỳ Việt Trạch, chậm rãi nhấc hắn lên
Kỳ Việt Trạch thoạt đầu không rõ ràng cho lắm, e ngại đến cực điểm, run bần bật, cho đến khi thấy thái tử có ý định đỡ hắn đứng dậy…
Kỳ Việt Trạch bỗng nhiên bị khinh miệt, thở phào một hơi lớn, mượn lực từ từ đứng lên, một mặt gật đầu tạ ơn, một mặt trong miệng còn thì thào khuyên bảo
“Đúng vậy, nàng là lường gạt, điện hạ vạn không muốn tin lời nàng nói, lời thảo dân câu câu là thật… câu câu là thật, nàng chính là kẻ nói dối hết chuyện này đến chuyện khác…”
“Phốc” một tiếng
Tiếng nói im bặt mà dừng…
Đợi Kỳ Việt Trạch hoàn toàn đứng lên, nam nhân cao lớn trước mặt một tay vịn một bên vai hắn, tay kia chẳng biết từ khi nào, cũng không biết từ đâu biến ra một thanh tiểu đao màu bạc, “Phốc” một tiếng liền đâm vào ngực hắn…
Kỳ Việt Trạch muốn rách cả mí mắt, trong miệng cuối cùng lưu lại hai chữ, chậm rãi phun ra, “…lừa đảo…”