Bùi Thừa Lễ mở miệng hỏi: “Sao thế?” “Đau…” “Đau ở đâu?” “Đâu… chỗ nào cũng đau…” Giọng nàng vốn ngọt ngào mềm mại, ngày thường nói chuyện đã chẳng lớn lắm, giờ lại càng nhỏ hơn, như mèo con yếu ớt mềm mại, nằm co ro một góc, đáng thương vô cùng
Bùi Thừa Lễ chậm rãi liếm khóe môi, trái tim quả nhiên mềm hơn một chút
Hắn đón chén nước từ tay cung nữ, cuốn phật châu lên cổ tay, nhoài người tự mình đút nàng uống
Chi Chi hiển nhiên rất đỗi bất ngờ, mắt ngấn lệ, sợ hãi nhìn hắn
Sau đó chẳng mấy chốc, cung nữ bưng thuốc tới, cũng là nam nhân kia tự mình đút
Tiểu cô nương nũng nịu nói: “Vì sao điện hạ đút thuốc liền không đắng…” Bùi Thừa Lễ chỉ nhìn nàng hai mắt, không nói gì, trên mặt cũng không có vẻ quan tâm nào, phong khinh vân đạm, vẫn vẻ bạc tình bạc nghĩa, nhạt nhẽo vô cùng
Chi Chi từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống, uống mãi uống mãi, lại đầy mặt ủy khuất, lòng nao nao khóc lên
“Sẽ c.h.ế.t sao?” Bùi Thừa Lễ bị nàng chọc cười, chẳng bận tâm mấy
“Chỉ là phát sốt thôi.” Tiểu cô nương càng ủy khuất hơn, nước mắt lã chã rơi xuống
“Trước kia ở thanh lâu, có một cô nương chính là phát sốt, sốt mãi rồi c.h.ế.t
Còn nữa, Chi Chi lúc nhỏ, cũng từng có một lần, sốt đi ba ngày ba đêm không người hỏi thăm, suýt chút nữa… suýt chút nữa thì cháy c.h.ế.t…” Nàng càng nói càng khóc, không biết có phải vì phát sốt mà gan lớn hơn không, lại dám không ngừng nũng nịu thút thít với Bùi Thừa Lễ, mà càng khóc càng dữ
Bùi Thừa Lễ khẽ nhíu mày
“Chuyện trước kia, ngươi còn nhắc làm gì
Hiện giờ không ai quản ngươi sao
Cô không quản ngươi sao
Uống thuốc đi, dưỡng bệnh cho tốt, qua hai ngày là khỏe, cô sẽ cho ngươi sống lâu trăm tuổi.” “Thật sao
Thật có thể sống lâu trăm tuổi sao?” Nàng vẫn còn khóc, trong đầu loạn ông ông
Nàng thật có thể sống lâu trăm tuổi, không c.h.ế.t, được sống cuộc đời tốt sao
Nàng sợ c.h.ế.t nhất
Bùi Thừa Lễ lại kiên nhẫn dỗ dành nàng như dỗ trẻ con, “Ừm” một tiếng
Chi Chi tiếp tục chỉ thút thít, chậm rãi cuối cùng cũng không khóc nữa, chẳng mấy chốc, ngoan ngoãn từng ngụm từng ngụm uống hết thuốc, sau đó, mơ màng thiếp đi
Bùi Thừa Lễ lười biếng tựa vào ghế, ngồi một lát, chăm chú nhìn mép giường hồi lâu, sau đó “Xùy” một tiếng
Hắn vừa rồi vậy mà từ tận đáy lòng xúc động, sinh ra một tia đau lòng
Không phải đau lòng, có thể nói là thương hại thì càng thỏa đáng hơn
A, thương hại
Hắn còn cố ý sao
******** Đêm đó nửa đêm, Chi Chi cuối cùng cũng lui sốt, đầu không còn đau lắm, cũng không còn ngủ rồi tỉnh, toàn thân ê ẩm nữa
Sáng hôm sau càng dễ chịu hơn rất nhiều
Cung nữ bưng cháo tới cho nàng, nàng uống hơn nửa bát, nhiều hơn bất cứ bữa nào trong hai ngày bệnh này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta hình như khỏe hơn rồi.” Cẩm Nhi cười nói: “Nô tỳ thấy Chiêu Huấn cũng tinh thần hơn nhiều.” Chi Chi rất đỗi bất ngờ, “Trước kia sinh bệnh, đều phải rất lâu mới khỏi… nhất là phát sốt, thường thường nhiều ngày cũng không khỏi…” Cẩm Nhi cười nói: “Điện hạ đã thỉnh lão thần y đương gia của Chúng Nhân Đường cho Chiêu Huấn, nghe nói ở Dương Châu rất nổi danh, Chiêu Huấn ăn thuốc cũng đều là cực kỳ trân quý, tự nhiên sẽ mau chóng khỏe thôi.” Chi Chi nhìn cung nữ một cái, qua lời nàng nhắc nhở, cũng nhớ tới lão nam nhân kia
Hôm qua hắn đến thăm nàng
Nàng còn cùng hắn khóc nữa
Cứ thế nhớ lại hắn, tự nhiên cũng nhớ lại nguyên do quan trọng nhất khiến nàng nổi nóng trong lòng
Vậy phải làm sao bây giờ
Tiền vận không lấy ra được
Chẳng lẽ nàng cả đời đều phải bị khóa bên cạnh lão nam nhân kia
Nơi này còn tốt, có ăn có uống, tuy lãnh đạm, không như ý nhưng cũng coi như dễ chịu, nhưng không được bao lâu, sớm muộn gì cũng phải về Đông Cung
Ngày đó lại nghỉ ngơi cả ngày, sang mùng sáu, Chi Chi triệt để hồi phục
Buổi chiều ánh nắng đẹp lòng người, khí thần không đâu mà tĩnh lặng, trời rất đẹp, nàng mặc chỉnh tề, cuối cùng cũng ra ngoài hít thở
Cứ thế cùng cung nữ đang đi, ánh mắt hướng về phía trước nhìn lại, khéo làm sao, lại thấy được Bùi Thừa Lễ
Nam nhân kia cũng như nàng, bên cạnh đi theo Ngu Trung tướng, hai người không biết đang nói chuyện gì, đảo mắt cũng nhìn thấy nàng
Chi Chi ngoan ngoãn đợi tại chỗ không nhúc nhích, đợi Ngu Trung tướng cùng hắn nói xong lời rồi lui ra, nàng mới bước đi
Tiểu cô nương đã khôi phục sự linh động, nhất là đôi mắt ấy
Nàng thẳng tắp hướng về phía Bùi Thừa Lễ mà đi, dừng lại ở cách hắn một tay rồi phúc thân
“Điện hạ…” Bùi Thừa Lễ chắp tay, trường thân ngọc lập, đôi mắt nhìn nàng hai lượt, vẫn như trước lạnh nhạt chìm xuống vẻ nghiêm khắc
Từ trên mặt hắn, ngươi không nhìn ra được nửa phần cảm xúc
Chi Chi thì khác, đầy mặt nịnh nọt, một vẻ quyến rũ hết sức
“Điện hạ lại cứu Chi Chi một lần.” Nàng nói rồi đi đến bên cạnh hắn, đưa bàn tay mảnh ra, định khoác tay hắn, nhưng vừa muốn chạm vào, đột nhiên lại nhớ tới hôm đó phát hiện hắn có bệnh thích sạch sẽ, tay khựng lại một chút, nghĩ nghĩ, rồi mới thử lại lần nữa, cẩn thận từng li từng tí, một chút xíu chạm vào, từ từ khoác lên, thấy không có chuyện gì, nàng mới thở phào
Cứ thế dính vào liền không thể ngăn cản, cả người cũng nũng nịu tựa vào hắn
Nàng ngay cả vai hắn cũng chưa tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bùi Thừa Lễ lạnh lùng mở miệng
“Làm sao?” Chi Chi nói: “Thiếp thân sinh bệnh, tạ ơn điện hạ đã tìm cho thiếp thân đại phu giỏi nhất trị liệu, khiến thiếp thân cảm thấy trong lòng thật ấm áp, thiếp thân cũng không còn là người không ai quản nữa, điện hạ đối xử với thiếp thân thật tốt…” Câu “thật tốt” đằng sau, bước chân nhỏ lại xích gần hắn hơn
Bùi Thừa Lễ một lời không nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng mấy chốc hắn nhấc bước, Chi Chi cũng liền đi theo, nũng nịu nói: “Từ lúc tới Dương Châu liền cả ngày không thấy điện hạ, về sau thật vất vả gặp, Chi Chi hồ đồ, lại chọc điện hạ tức giận, điện hạ đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với Chi Chi, tha thứ Chi Chi, nhưng Chi Chi lại lâm bệnh, quả nhiên là đã cô phụ thời gian… Thử hỏi Chi Chi có thể có mấy lần cơ hội như vậy, đơn độc cùng điện hạ ở cùng một chỗ… mấy ngày trước sự việc, Chi Chi một lần cực sợ điện hạ không thích Chi Chi, may mà Chi Chi bị bệnh…”