“Điện hạ...” Chi Chi liên tiếp gọi hai tiếng, trong phòng vẫn không có phản ứng
Nàng có chút sợ, sợ Bùi Thừa Lễ ngủ thiếp đi, bị nàng đánh thức lại không vui, bởi vậy tiếng thứ ba liền tạm thời không dám gọi ra, ngay trong khoảnh khắc đó, trong phòng truyền ra tiếng đáp trầm trầm lạnh nhạt của nam nhân
“Ai?” Chi Chi tức thì càng thêm tỉnh táo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Điện hạ, là ta, Chi Chi..
Chi Chi..
sợ hãi...” Nàng nũng nịu, tiếng sau càng mềm hơn tiếng trước, trên mặt không quá khác thường, nhưng trong lòng thì không phải vậy, đơn giản cảm thấy mình đây là đang luẩn quẩn quanh Quỷ Môn quan vậy
Trong phòng lại tĩnh lặng trở lại, nửa ngày im ắng
Ngay lúc nàng cho rằng Bùi Thừa Lễ sẽ không thèm để ý đến nàng nữa, bỗng nhiên không kịp phòng bị, cửa mở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh trăng như nước đổ xuống, vừa vặn chiếu lên thân hình nam nhân
Hắn mặc một bộ áo trong màu trắng, đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài được ánh trăng chiếu rõ ràng
“Làm sao?” Chi Chi thấy cửa mở, thân thể mềm mại một chút xíu tiến lại gần hắn, trong miệng thì thầm giọng dịu dàng
“Điện hạ, Chi Chi thấy ác mộng, sợ hãi..
muốn điện hạ ôm ngủ...” Mấy lời này vừa nói xong, nàng chẳng màng gì nữa, đánh bạo, khuôn mặt nhỏ nhắn liền dán vào ngực hắn, hai chân bước vào phòng, tay mảnh khảnh vòng lấy eo nam nhân
Một loạt động tác này vốn nơm nớp lo sợ, nhưng lại lần đầu tiên nghe được tiếng cười của nam nhân kia
Chi Chi thụ sủng nhược kinh, đôi mắt lập tức sáng lên, điểm sợ hãi trong lòng tiêu tan hơn phân nửa
Tiếp theo, việc đóng cửa lại càng có phần ngoài ý muốn, nam nhân kia lại bế nàng lên
Đến giường, Chi Chi liền cởi bỏ giày thêu cùng đôi vớ nhỏ, rất tự nhiên chui vào trong chăn của Bùi Thừa Lễ
Nam nhân xoay thân, vai rộng lớn, không đầy một lát, cũng nằm trở lại
Hắn vừa mới nằm xuống, Chi Chi liền xẹt tới, chui vào trong ngực hắn
“Điện hạ...” Bùi Thừa Lễ vẫn như trước, khá lạnh nhạt, không động, chưa ôm cũng không ôm nàng, nhưng lại nói: “Không phải nói mệt mỏi sao?”
Chi Chi đáp lại: “Ân, Chi Chi là rất buồn ngủ, sau khi xuống xe, ăn cơm xong liền đi ngủ, chỉ là một lát sau lại tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện mèo vậy mà mất tích, dọa sợ Chi Chi, đây chính là bảo bối điện hạ tặng Chi Chi, về sau mới biết được, nguyên lai là Miêu Miêu tinh nghịch, chạy sang s·á·t vách
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quách tiểu thư tới cho Chi Chi đưa mèo, Chi Chi lại cùng Quách tiểu thư hàn huyên một hồi
Điện hạ nói có khéo hay không, Quách tiểu thư nói Chi Chi lớn lên giống hệt một người bạn của nàng, càng buồn cười hơn chính là, người bạn kia lại là nam
Lại về sau, Quách tiểu thư đi, Chi Chi lại ngủ, sau đó liền làm ác mộng...” Nàng nói đến làm ác mộng, lại nhích lại gần Bùi Thừa Lễ
Nam nhân bình đạm nói: “Mộng gì?”
Chi Chi ủy khuất nói: “Mơ thấy điện hạ không cần Chi Chi...” Bùi Thừa Lễ chưa nói gì
Chi Chi tay nhỏ nhẹ nhàng lay động hắn
“Điện hạ sẽ có một ngày thật sự không cần Chi Chi sao?”
“Sẽ không.” Thanh âm mặc dù lạnh, nhưng đáp quá nhanh
Chi Chi trong lòng vẫn rất kinh ngạc, tiếp đó mềm nhũn lại nói: “Chi Chi vậy mới không tin, đó là bởi vì bây giờ ở bên ngoài chứ không phải ở Đông Cung, điện hạ mới nói như vậy, điện hạ càng giỏi ăn nói.”
“Làm càn.” Bùi Thừa Lễ trong giọng nói mang theo nụ cười, lại lần nữa cười hai tiếng, chậm rãi nói rồi quay đầu lại, đối mặt đôi mắt long lanh như nước của tiểu cô nương, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ của nàng
“Ngươi bây giờ là, cái gì cũng dám nói với cô, ân?”
Chi Chi cười, “Chi Chi cùng điện hạ nói đùa thôi mà
Trong mộng, Chi Chi lại không phải không làm sai sự tình, Chi Chi đánh vỡ chiếc bình hoa điện hạ thích nhất, điện hạ dưới cơn nóng giận liền không cần Chi Chi, còn muốn Chi Chi cái đầu, Chi Chi sợ đến khóc mãi, thật vất vả mới tỉnh lại, sau đó liền đến tìm điện hạ rồi..
Điện hạ lại vì Chi Chi đánh vỡ bình hoa mà muốn cái đầu của Chi Chi sao?”
Bùi Thừa thùy mâu nhìn chăm chú nàng, không có trả lời, lại hỏi: “Ngươi cứ nói đi?”
Chi Chi “Ha ha” một tiếng, “Đương nhiên sẽ không, điện hạ có rất nhiều bạc, bình hoa không quý bằng Chi Chi...” Bùi Thừa Lễ thu lại ánh mắt, buông lỏng khuôn mặt nàng, lại lần nữa cười hai tiếng
Chi Chi ánh mắt ngắm lấy hắn, cũng đi theo cười hì hì, tay nhỏ càng gãi gãi y phục của hắn, người cũng càng hướng về phía hắn dựa sát vào, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ, ngẩng lên, môi anh đào gần như sắp chạm vào gò má hắn
“Ân..
vậy nếu như không phải đánh vỡ một chiếc bình hoa, mà là hai chiếc, hoặc là ba chiếc đâu..
Nếu là Chi Chi phạm phải sai lầm lớn hơn, điện hạ có phải hay không cũng sẽ không không cần Chi Chi, sẽ không cần cái đầu của Chi Chi...?”
Bùi Thừa Lễ quay đầu lại, rõ ràng có chút dở khóc dở cười, nhìn nàng, kéo dài âm cuối: “Cô muốn đầu của ngươi làm gì?”
Tiếp theo, bàn tay lớn lại lần nữa nắm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, ánh mắt thâm thúy, nhìn chăm chú nàng, yết hầu chuyển động, khóe môi mỉm cười, chậm rãi mở miệng
“Ngươi vật nhỏ này, nửa đêm canh ba tới, sẽ không phải là thật sự gây chuyện gì, đang lừa dối cô đấy chứ...”
Chi Chi chăm chú nghe, miệng lập tức “Đông” một tiếng, giật nảy mình
Nàng đã quanh co vòng vèo, rất cẩn thận, nhưng con cáo già này vẫn dăm ba câu đã muốn nhìn thấu rồi
Nội tâm mặc dù sợ hãi, nhưng trên mặt nàng vẫn ung dung không vội, tự nhiên lắm, càng được một tấc lại muốn tiến một thước, thân thể mềm mại lại bò lên trên thân hình rắn chắc của hắn, tay nhỏ nắm lấy quần áo của hắn, hơi thở gấp gáp, ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn, trong tiếng nói mang theo vài phần hờn dỗi:
“Điện hạ hư..
Chi Chi mới không có..
Điện hạ mới tinh nghịch gây chuyện!” Bùi Thừa Lễ trầm giọng lại lần nữa cười
Hai người chồng lên nhau, hắn có thể chứa đựng nàng, so với thân thể cao lớn của hắn, càng làm nàng lộ ra nhỏ bé một cách đáng yêu
Tay nàng ở trên lồng ngực hắn qua lại, chơi nghịch y phục của hắn, đôi mắt hồn xiêu phách lạc chăm chú nhìn vào ánh mắt của nam nhân
Không đầy một lát nàng liền cảm giác thân thể hắn nóng lên
Bùi Thừa Lễ yết hầu chuyển động, bàn tay lớn siết chặt vòng eo thon của nàng, một tay giữ lấy sau gáy nàng, khuôn mặt tuấn tú kề sát nàng, hơi thở nóng hổi, bờ môi gần như chạm vào môi nàng, khàn giọng nói: “Cho nên, rốt cuộc là tới làm gì, ân
Chọc ghẹo ta?”
Chi Chi ỏn ẻn lắc đầu
“Không có...”
Bùi Thừa Lễ bàn tay lớn chậm rãi vuốt ve eo thon của nàng, “Không có?”