Quầng thâm mắt của Tần Trung rất nặng, là do thức đêm viết bản kiểm điểm, hắn ta nói: "Lão già Đằng Tiêu Vân đó vẫn chưa bỏ cuộc Thời Cẩn trở về khoang thuyền, nói Khương Cửu Sênh đợi anh nửa tiếng, anh không giải thích nguyên nhân, Khương Cửu Sênh cũng không hỏi, chỉ nói anh cứ từ từ, cô có thể đợi Nhưng trong lúc chờ đợi thì Đằng Minh đến Anh ta ung dung thoải mái bước vào, Khương Cửu Sênh ngạc nhiên hỏi: "Làm sao anh vào được đây thế Thời Cẩn không thể nào không đề phòng như vậy Đằng Minh ngồi lên chiếc giường đối diện, nói: "Dùng thủ đoạn bỉ ổi Ánh mắt anh ta rất bình tĩnh: "Đừng lo lắng, anh không phải đến để bắt người đi đâu, bên ngoài đều là người của Thời Cẩn, chỉ cần em kêu lên một tiếng, anh sẽ một đi không trở lại rồi Nhưng mà, anh rất hiểu Khương Cửu Sênh, cô sẽ không làm như vậy, cô là người hiểu rõ thị phi ân oán, không giống như anh ta và Thời Cẩn, bọn họ đều là những người lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo, còn cô thì không Khương Cửu Sênh không gọi người đến, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Là anh đã bắt cóc tôi đến Miên Châu, cũng là anh giúp tôi trốn khỏi nhà họ Đằng Tôi không tiếp tục tính toán với các anh, nhưng không có nghĩa là tôi không để tâm đến những việc anh đã làm Cô không có nhiều lời để nói với anh ta, trực tiếp nói: "Sau này, nếu như có thể tránh đi thì đừng có chạm mặt nhau nữa Chuyện lần này nói tóm lại cũng đều do Đằng Minh ngang ngược thất lễ trước Cô không phải là người độ lượng, cũng sẽ ghi thù Nhưng mà cô cũng biết nhớ ơn, sau này tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng, đừng ai đắc tội ai Đằng Minh chỉ mỉm cười: "Chuyện sau này ấy à"
Ánh mắt anh ta tựa như không để tâm, nói: "Sau này hằng nói Khương Cửu Sênh chau mày: "Đằng Minh.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Anh ta ngắt lời cô: "Em trả lời một câu hỏi của tôi trước đã, từ khi nào mà thôi miên mất tác dụng Ngày thứ nhất anh ta bắt cô đi đã tiến hành thôi miên ký ức cho cô Anh ta theo tâm lý học bao nhiêu năm nay, Khương Cửu Sênh là trường hợp duy nhất bị thôi miên thất bại Cảm xúc trong mắt của cô rất bình tĩnh: "Từ lúc bắt đầu đã không có tác dụng gì rồi Có thể là do cô từng làm trị liệu thôi miên, cũng có thể do não của cô ghi nhớ Thời Cẩn quá sâu sắc, nói tóm lại, thôi miên tâm lý đã không còn điều khiển được ý thức của cô nữa rồi Khương Cửu Sênh hỏi ngược lại anh ta: "Còn anh thì từ khi nào biết được tôi không có mất trí nhớ "Ngày thứ hai em đến nhà họ Đằng, người làm lỡ miệng nhắc đến tên của Thời Cẩn Những điều khác đều không nhắc đến, chỉ một cái tên thôi đã khiến ánh mắt của cô lộ ra rất nhiều sơ hở, anh ta gần như có thể nhìn thấu mọi tâm tư của cô Chỉ riêng hai chữ Thời Cẩn, đã có thể tác động đến mọi tâm tư tình cảm của cô, có muốn che giấu cũng không được Chỉ riêng hai chữ Thời Cẩn, đã có thể tác động đến mọi tâm tư tình cảm của cô, có muốn che giấu cũng không được Anh ta mỉm cười, tia sáng sâu thẳm trong mắt anh ta có phần ảm đạm: "Có thể tính từ thời điểm đó, về sau anh đều thua rồi Thế nên, ngay từ lúc đầu anh ta đã không đưa cô trốn đi xa hơn, thậm chí còn để Hàn Miểu đi thăm dò Thời Cẩn, bởi vì anh ta thắng không nổi Có phẫn nộ, cũng có cả kinh ngạc, nhưng Khương Cửu Sênh không hiểu lắm hành vi khăng khăng làm theo ý mình của anh ta: "Lúc đó anh nên thả cho tôi trở về Nếu vậy thì, về sau sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế nữa Đằng Minh lại không nghĩ như vậy, trong đáy mắt anh ta gần như là vẻ cố chấp: "Anh bỏ ra nhiều công sức như vậy, cả gϊếŧ người phóng hỏa cũng làm rồi, để em ở lại thêm vài ngày cũng không quá đáng chứ Ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã biết mình không thắng nổi, chỉ là không nỡ trả cô về thôi A Di cũng nói rằng anh làm như vậy chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát Không quá đáng chứ Có ai mà không tham lam đâu Khương Cửu Sênh phủ nhận lời nói của anh ta: "Sao lại quá đáng Ánh mắt của cô không giống vẻ hiền hòa hờ hững thường ngày nữa, trong mắt toát lên vẻ giận dữ lạnh nhạt: "Tôi không nợ anh bất kỳ thứ gì cả, cũng chưa từng làm chuyện gì khiến anh hiểu lầm Tôi không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải gánh chịu bất kỳ hành vi cực đoan nào của anh Từ đầu đến cuối, cô không hề vượt quá giới hạn, là anh ta đã vượt quá ranh giới Điểm này không có gì đáng nghi ngờ cả Khóe miệng Đằng Minh khẽ căng ra, anh ta không đeo mắt kính, mất đi vài phần nho nhã, lại tăng thêm vài phần tà khí: "Vậy thì anh xin lỗi Ngữ điệu anh ta bình thản: "Xin lỗi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lời xin lỗi không có chút thành ý nào, anh ta dùng thái độ của mình nói rõ với cô rằng, anh ta không cảm thấy mình có lỗi Khương Cửu Sênh hơi tức giận "Em nói xong rồi chứ, giờ đến lượt anh nói Cô im lặng, nghe anh ta nói "Sênh Sênh, nhớ kỹ những lời anh nói sau đây Đằng Minh thu lại dáng vẻ tùy hứng lúc nãy, ngữ khí trở nên nghiêm túc: "Cho dù thời gian có quay lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy Anh chính là loại người như thế, muốn có được thì sẽ giành lấy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chuyện lần này sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy, về sau là chuyện của anh và Thời Cẩn, em không cần phải quan tâm Em cứ giữ lấy chiếc USB đó, đợi đến khi trở về Giang Bắc thì lấy số liệu trong USB ra, gửi cho ba anh một phần Khương Cửu Sênh chợt ngẩn người, hóa ra cái USB đó là anh ta cố ý để lại "Anh không sợ tôi sẽ gửi một phần cho bên cảnh sát sao Nếu như đây là con đường lui anh ta để lại cho cô thì chắc chắn là có thể khống chế tài chính của nhà họ Đằng Đằng Minh mỉm cười, lại có vài phần thoải mái: "Anh đã dám đưa cho em thì còn sợ cái gì chứ Dù sao cũng là anh ta kéo cô vào vũng đầm lầy này, đương nhiên phải bảo vệ cô chu toàn Khương Cửu Sênh không còn gì để nói nữa Không phải là tình cảm sâu sắc đến từ hai phía, thì chỉ có thể bị phụ lòng thôi, điều duy nhất cô có thể làm, đó chính là hành xử quyết đoán, không nợ nần gì nhau Chuyện tình cảm nam nữ cô không hiểu lắm, nhưng có một điều cô hiểu rất rõ, đó là cô đã có Thời Cẩn rồi thì không được vượt quá khuôn phép, bản thân không được vượt ra ngoài, cũng không thể để cho người khác bước vào Sau đó Đằng Minh không nói gì nữa, anh ta đứng dậy rời khỏi đó, đi đến trước cửa thì ngoảnh đầu lại nhìn cô, nói: "Sênh Sênh, anh sống hơn 30 năm rồi mới biết được thì ra anh có thể sống như vậy Có vui vẻ có giận dữ, có kinh ngạc có sợ hãi Như Đằng Anh đã nói, giống người hơn rồi Quả thực anh ta sắp quên mất mình là một con người không tim không phổi, không m.á.u không thịt Khương Cửu Sênh chỉ dùng ba ngày đã khiến anh ta quên hết sạch sẽ những thứ ông Đằng dạy cho suốt 30 năm qua Đằng Minh quay người, bước ra ngoài Ở bên ngoài, Thời Cẩn đứng đó, đôi mắt u ám: "Anh vẫn còn dám đến ư Đằng Minh dừng bước, tựa vào bên cửa, vẻ ngông cuồng và bướng bỉnh trong đáy mắt giống hệt như Thời Cẩn, anh ta không chịu yếu thế: "Có cái gì mà không dám chứ Anh ta thua Khương Cửu Sênh, chứ không thua Thời Cẩn Sao anh ta có thể sợ chứ Thời Cẩn nhìn anh ta chăm chú: "Sênh Sênh, em đừng ra đây Không đợi cô kịp trả lời, anh đã khóa cửa lại Khương Cửu Sênh không bước ra ngoài, cô tin tưởng Thời Cẩn sẽ có chừng mực Một lát sau, cô nghe thấy tiếng súng, chỉ vang lên một tiếng, sau đó không còn động tĩnh gì nữa Sau khi Thời Cẩn quay trở lại, cô ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhàn nhạt trên người anh, cô quan sát anh kỹ lưỡng, nhìn thấy trên người anh không có vết thương bèn hỏi: "Là anh nổ s.ú.n.g sao Thời Cẩn không phủ nhận: "Ừ, là anh Cô không biết phải nói thế nào nữa, cô không giỏi xử lý các vấn đề tình cảm hỗn loạn này, chỉ hỏi Thời Cẩn: "Anh ta sẽ c.h.ế.t ư Thời Cẩn cau mày, khẽ lắc đầu: "Không c.h.ế.t được Nhưng món nợ này, vẫn phải trả Anh không nói với cô, bọn họ đều nổ súng, nhưng mà viên đạn của Đằng Minh bị anh b.ắ.n làm chệch hướng, ai cũng hận không thể gϊếŧ c.h.ế.t đối phương, nhưng lại không ai nhắm vào chỗ trí mạng Thời Cẩn không thể không thừa nhận rằng, Đằng Minh quá giống anh, giống đến nỗi khiến anh nảy sinh cảm giác nguy cơ rất mãnh liệt Khương Cửu Sênh không hỏi nữa, cô chỉ nói: "Em biết tiền phi pháp của nhà họ Đằng ở đâu, em còn có chứng cứ Nếu như cô đoán không sai, thì có lẽ số vàng dưới căn hầm đó là lý do mà Đằng Tiêu Vân muốn dồn cô vào chỗ chết, cô lại nói: "Chứng cứ là Đằng Minh đưa đấy Thời Cẩn càng cau mày chặt hơn nữa Thủ đoạn xử sự của tên đó giống hệt như bản thân anh Thời Cẩn đè nén cảm xúc trong lòng mình xuống, nói: "Anh sẽ không can thiệp quyết định của em Sênh Sênh, món đồ đó dùng như thế nào, em tự mình quyết định Thời Cẩn rất hiểu cô, về ân oán thị phi, cô rất có chừng mực Anh cũng có cách riêng của mình khiến cho Đằng Tiêu Vân trả giá đắt cho mọi hành vi của ông ta.