Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1740: Em bé




Tiểu Hoa bò lên trên giường nhìn con thú nhỏ kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tò mò
Thú nhỏ đứng lên, chạy xung quanh Tiểu Hoa vài vòng, đôi mắt mèo đánh giá khắp nơi, càng nhìn thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ
Con thú nhỏ này chính là Lão Miêu, nó thừa dịp lúc mà cánh cổng của Tí Hộ Sở mở ra thì lén lút lẻn vào Tí Hộ Sở, hơn nữa lúc đó lực chú ý của tất cả mọi người đều dừng ở trên người giáo quan và cái tên dị chủng kia, cho nên không ai nhìn thấy nó, nó lập tức chuồn êm vào
“Ngươi là Tiểu Hoa sao?” Lão Miêu ngồi xuống đối diện Tiểu Hoa, híp mắt cười nhìn Tiểu Hoa mà nói
Tiểu Hoa gật gù, tò mò hỏi: “Ngươi là mèo con sao?”
Trên trán Lão Miêu đầy vạch hắc tuyến, khóe miệng co giật vài cái, chỉ có thể gượng cười nói: “Tiểu Hoa, chúng ta chơi một trò chơi có được hay không?”
“Không chơi.” Tiểu Hoa lắc đầu nguầy nguậy
“Tại sao lại không chơi
Trò chơi này vui lắm đó.” Lão Miêu phiền muộn hỏi
“Mẹ nói, không được bắt nạt động vật nhỏ.” Tiểu Hoa chăm chú nhìn Lão Miêu nói
Lão Miêu tức đến nỗi suýt chút nữa hộc máu ra ngoài, não bộ nhanh chóng nảy số, móc ra một cái gì đó để vào trước mặt Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa, nếu ngươi có thể thắng thì ta cho ngươi cái này.” Tiểu Hoa trợn to hai mắt nhìn thứ mà Lão Miêu móc ra
Đó là một viên bảo thạch vô cùng xinh đẹp, kích thước to bằng nắm đấm, ánh sáng lấp lánh như dải ngân hà đang chuyển động khiến Tiểu Hoa không nỡ rời mắt
Mắt thấy Tiểu Hoa chỉ đứng nhìn mà không nói câu nào, Lão Miêu lại nói: “Hay là như này đi, ngươi chỉ cần chơi với ta thôi, chơi xong thì ta lập tức cho ngươi.”
Tiểu Hoa lại lắc đầu: “Mẹ nói, không thể nhận đồ từ người lạ.”
Lão Miêu hận không thể tự vả miệng mình hai cái, lắm chuyện như vậy để làm gì
Lão Miêu nhanh chóng sửa lời: “Vậy chúng ta cứ chơi trò chơi đi, nếu ngươi thắng thì ta cho ngươi.” Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn viên bảo thạch, sau đó lại nhìn Lão Miêu: “Nếu ta thắng, ta không lấy bảo thạch, †a muốn lấy em bé được không?”
“Em bé nào?” Lão Miêu hơi giật giật khoé môi, không hiểu Tiểu Hoa đang nói cái gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Hoa kinh ngạc nhìn Lão Miêu: “Ngươi không phải là em bé sao?”
“Ngươi mới là em bé, cả nhà ngươi đều là em bé!” Lão Miêu lại suýt chút nữa nổi trận lôi đình
Nó liều mạng áp chế suy nghĩ muốn đánh Tiểu Hoa một trận thật tàn nhẫn lại, nói: “Nếu ngươi có thể thắng thì muốn cái gì cũng được.”
“Vậy thì tốt quá, bây giờ chúng ta chơi trò gì đây?” Tiểu Hoa vỗ tay ríu rít nói
Lão Miêu thấy cuối cùng Tiểu Hoa cũng chịu chơi mới thở phào nhẹ nhõm một cái, móng vuốt sờ soạng khắp người, lấy ra một cái hộp
“Ngươi là em bé Doraemon sao?” Tiểu Hoa không có gì làm thì đành tò mò đánh giá Lão Miêu
Lão Miêu lười nói chuyện với Tiểu Hoa, dùng móng vuốt mở hộp ra, bên trong đựng một quyển sách
Lão Miêu lật trang sách đầu tiên, chỉ thấy bên trong là một bức tranh phác họa một thân thể, người kia tạo thành một tư thế rất kỳ lạ, hơn nữa trên người còn có rất nhiều vết đỏ đỏ xanh xanh rất là phức tạp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tiểu Hoa, trò chơi này là như thế này, ta làm động tác gì thì ngươi làm theo động tác đó, nếu như ngươi có thể làm theo được thì coi như là ngươi thắng.” Lão Miêu cười híp mắt nhìn Tiểu Hoa
“Được” Tiểu Hoa gật gù
“Vậy bây giờ bắt đầu thôi.” Lão Miêu nói xong thì làm động tác giống trong bức tranh kia
Vốn dĩ động tác này rất kì lạ, đến lượt Lão Miêu thực hiện thì lại càng thêm kì quặc
Tiểu Hoa nhìn Lão Miêu, bắt chước làm theo nó
Đối với Tiểu Hoa mà nói, động tác này cũng không quá sức, thân thể của hắn dẻo dai đến nỗi người bình thường không thể nào sánh bằng
“Ngươi hít một hơi thật sâu thử xem.” Lão Miêu vừa duy trì cái tư thế đó vừa hít một hơi thật sâu, hơn nữa lại còn theo một tiết tấu riêng biệt
Tiểu Hoa bắt chước, cũng không có gì khó khăn
Lão Miêu nhìn vậy thì vô cùng mừng rõ, lại lật sách sang tờ thứ hai: “Động tác vừa nãy đã xong, ngươi đã qua ải, ngươi nhìn cái này đi.”
Lão Miêu đối chiếu với từng động tác trong sách, lần lượt mô phỏng làm theo, Tiểu Hoa cũng thấy thú vị, bắt chước rất nhiều động tác của Lão Miêu
Ban đầu Lão Miêu rất mừng rỡ, thế nhưng dần dần mừng rỡ đã biến thành khiếp sợ, sau đó từ khiếp sợ biến thành trợn mắt há hốc mồm
Tiểu Hoa thực hiện từng động tác một không chút trở ngại nào, trông rất thư thái thoải mái
“Không thể nào… Hắn may mắn như vậy sao… Chỉ cần luyện bừa thôi mà cũng có thể làm được?” Lão Miêu hơi run rẩy, móng vuốt đang lật sách cũng có chút không lật nổi
Tiểu Hoa đã học xong tất cả các động tác mà Lão Miêu làm, không hề sai lệch chút nào, xem ra cũng không làm khó hắn
Lão Miêu vui mừng khôn xiết, thế nhưng nó lại nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu thật sự để Tiểu Hoa học hết tất cả, vậy chẳng phải nó sẽ thua một đứa trẻ hay sao
Lúc đầu Lão Miêu cũng không định làm như vậy, hắn dự định dạy cho Tiểu Hoa mấy động tác trước xem thế nào, để xem liệu hắn có thiên phú luyện môn này hay không
Ai ngờ hắn lại có thể học gần hết quyển sách, hiện tại không chừng Tiểu Hoa còn có thể nhập môn được rồi
Quyển sách chỉ còn lại ba trang, nó thấy Tiểu Hoa vẫn không hề có dấu hiệu khó khăn mệt nhọc giống như việc này hoàn toàn không khó
“Đúng là gặp quỷ, chẳng trách lão quái vật kia của Trấn Thiên Cung lại coi trọng cái tên này, quả nhiên có chút quái lạ.” Lão Miêu cắn răng, †ạo thành tư thế ba động tác còn lại
Ba động tác cuối cùng này khiến Tiểu Hoa hơi vất vả, nhưng cũng chỉ là một chút vất vả mà thôi, còn lại vẫn thuận lợi hoàn thành
“Con mèo nhỏ, hiện tại ngươi thua rồi đúng không?” Tiểu Hoa nhìn Lão Miêu
Hắn cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên biết Lão Miêu dựa theo động tác ở trên sách mà làm theo, mà hiện giờ động tác ở trong sách đã không còn, cho nên mới hỏi như vậy
Trong lòng Lão Miêu thầm tức giận, nhưng phần nhiều hơn là kinh hãi
Tiểu Hoa không biết sách này là sách gì, nhưng Lão Miêu lại hiểu rất rõ, một loạt động tác như vậy, phối hợp với nhịp điệu hô hấp, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được
“Còn có một động tác cuối cùng, nếu như ngươi có thể hoàn thành động tác này, vậy thì ta thua.” Lão Miêu cười mờ ám nói
Lão Miêu nói xong thì lập tức thực hiện một động tác
Động tác này không hề có trong sách, thế nhưng trông cũng không có gì khó khăn, Tiểu Hoa vẫn dễ dàng mô phỏng theo
Sau khi làm xong động tác kia, nó mở miệng hà một hơi, chỉ thấy hơi thở đó không tan mà lại ngưng tụ lại tạo thành một thanh kiếm màu tím lơ lửng ở trước mặt Lão Miêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nhóc con, ngươi học đi, nếu ngươi có thể học được cái này thì ngày hôm nay Lão Miêu ta lập tức nhận thua
Đừng nói là làm em bé, để Lão Miêu ta nhận ngươi làm ông nội cũng được.” Trong lòng Lão Miêu đắc ý nghĩ
Tuy rằng Tiểu Hoa học được những động tác kia, nhưng dù sao cũng chỉ là mô phỏng mà thôi, muốn chân chính để nhập môn thì cần phải gắng sức từ năm này qua năm khác mới được, đương nhiên không thể trực tiếp hóa hơi thở làm kiếm, phun ra kiếm được
Nhưng một giây sau, cả người Lão Miêu đều choáng váng, chỉ thấy Tiểu Hoa chu cái miệng nhỏ phun ra một vệt màu trắng, hóa thành một thanh kiếm lơ lửng ở trước mặt Tiểu Hoa
Hết chương 1740

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.