Đi ra khỏi núi, bên ngoài dường như không bị ảnh hưởng, vẫn giống như trước đây
Sau khi trở về căn cứ, Hắc Cương đưa Wood lên phi thuyền vội vã quay về chữa trị
Ấn ký trên trán những sinh vật trong căn cứ đã biến mất
Hàn Sâm hỏi Tiểu Thiên Sứ và Linh mới biết không bao lâu sau khi hắn rời đi, tất cả sinh vật trong căn cứ đều bị nhiễm ấn ký, chỉ có Tiểu Thiên Sứ và Linh là không bị nhiễm
Sóng gió cuối cùng đã qua đi, căn cứ cũng coi như tạm thời trở lại bình thường
Chỉ là sau lần này, sinh lực của căn cứ đã bị tổn hại rất nhiều, nam tước chỉ còn lại mười mấy người, tử tước cũng chỉ còn một người, thiếu hụt sức lao động trầm trọng
Hàn Sâm tạm thời cũng không có tâm trạng đi tuyển dụng, hắn vẫn đang nghiên cứu cách để ăn hết con ấu điểu Thái Dương Kim Ô đó
Cho dù là quay hay luộc, máu thịt đều cứng như sắt thép, hoàn toàn không thể ăn nổi
Hàn Sâm thử đem thi thể ấu điểu Thái Dương Kim Ô về Tí Hộ Sở, may mắn là không có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng vẫn không thể ăn được, chỉ có thể tạm thời cất giữ
“Hôm nay là ngày đầu tiên Bảo Nhi đi nhà trẻ, ngươi cũng phải cùng đưa nàng đi mới được.” Kỷ Yên Nhiên lôi kéo Hàn Sâm nói
“Được, cục cưng của ta sắp lên mẫu giáo rồi.” Hàn Sâm bế Bảo Nhi lên
Bây giờ Bảo Nhi đã lớn hơn rất nhiều, giống như đứa trẻ bình thường dần cao lên, thoạt nhìn đã có dáng vẻ hai ba tuổi
“Cha, Bảo Nhi muốn ở với cha, không muốn đi nhà trẻ.” Dáng vẻ Bảo Nhi đầy buồn rầu
“Đi theo cha rất khổ, hoàn cảnh bên kia không tốt lắm, đợi khi nào hoàn cảnh tốt hơn, cha sẽ đón con qua, trước tiên con ngoan ngoãn đi nhà trẻ đi.” Hàn Sâm nói hết lời, rốt cục mới dỗ được Bảo Nhi đồng ý đi nhà trẻ
Để Bảo Nhi ở gần nhà hơn một chút, bọn họ còn đặc biệt dọn đến gần nhà trẻ, sau khi Tiểu Hoa bị Lão Miêu đưa đi, Kỷ Yên Nhiên chỉ có thể gửi gắm hết tình yêu thương của mẹ cho Bảo Nhi
Hoàn thành xong thủ tục, gửi Bảo Nhi ở lại nhà trẻ, Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên cũng không về nhà ngay, mà đi dạo gần đó
“Hàn Sâm, ta nhớ Tiểu Hoa.” Kỷ Yên Nhiên có hơi khổ sở nói
“Ta cũng nhớ, đều tại tên Lão Miêu đáng ghét kia
Nhưng ngươi yên tâm, Tiểu Hoa ở bên kia không sao cả, đồ ăn vẫn rất ngon
Không phải Lão Miêu đã gửi băng hình mấy lần rồi sao.” Hàn Sâm vội vàng an ủi nói
Cứ cách một khoảng thời gian, trong nhà lại tìm được mấy băng hình, đều là hình ảnh mới nhất của Tiểu Hoa, hẳn là do Lão Miêu gửi về, nhưng vẫn không thấy tên Lão Miêu này xuất hiện
“Mặc dù biết Tiểu Hoa không sao, nhưng Tiểu Hoa không ở bên cạnh †a, ta luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.” Kỷ Yên Nhiên vẫn không vui nổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm Tiểu Hoa về, còn phải lột da rút xương tên Lão Miêu chết tiệt kia.” Hàn Sâm nghiến răng nghiến lợi nói
Hắn lại chợt đổi giọng bảo: “Hay là vậy đi, chúng ta lại sinh thêm một Tiểu Hoa nhỏ nữa, vậy thì đến khi Tiểu Hoa trở về, sẽ có thêm một đứa em gái hoặc em trai, cũng không cô đơn buồn chán nữa, nếu chúng ta sinh thêm vài đứa, nhiều người cũng náo nhiệt hơn.”
“Ta không muốn sinh nhiều như vậy, ngươi coi ta là heo hả?” Kỷ Yên Nhiên tức giận nói
“Làm gì có con heo mẹ nào xinh đẹp như vậy…” Hàn Sâm cười ha ha, vươn tay bế Kỷ Yên Nhiên lên
“Ngươi làm gì vậy, đây là bên ngoài, nhiều người lắm!” Mặt Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng
“Ngươi là vợ của ta, ta ôm một cái thì làm sao, thiên kinh địa nghĩa, quan tâm bọn họ làm gì…”
Trong nhà trẻ, Bảo Nhi ngồi trên một băng ghế nhỏ, tay nhỏ chống cằm, dáng vẻ ỉu xìu
“Bảo Nhi, sao không chơi trò chơi với các bạn học
Khó chịu sao?” Một cô giáo ngồi xổm xuống, sờ trán Bảo Nhi hỏi
“Con không thích những trò chơi đó, rất trẻ con, rất nhàm chán.” Bảo Nhi chớp mắt nói
“Vậy cô giáo dạy ngươi hát được không?” Cô giáo hỏi
“Bài gì ạ?” Bảo Nhi nhìn cô giáo hỏi
Cô giáo võ tay làm động tác đáng yêu nói: “Vậy cô giáo hát một câu, ngươi hát một câu… Ta nhặt được một đồng tiền ở bên đường quốc lộ…”
“Cô giáo, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Bảo Nhi cạn lời nhìn cô giáo hỏi
“Hai mươi bốn, sao vậy?” Cô giáo kỳ quái nhìn Bảo Nhi, không biết nàng hỏi chuyện này làm gì
“Lớn tuổi như vậy rồi, còn giả bộ đáng yêu hát bài hát trẻ con như vậy, thật sự làm khó cô rồi.” Bảo Nhi thở dài nói
Khóe miệng cô giáo run rẩy, cố nén xúc động muốn đập đầu vào tường: “Cô… Cô vẫn còn rất trẻ mà… Ha … Ha ha…
“Hai mươi bốn tuổi đã rất già rồi, bình thường mà nói, phụ nữ ở độ tuổi như cô đều sẽ báo ít đi một hai tuổi, cho nên bây giờ cô hẳn là đã hai mươi lăm tuổi rồi đúng không, làm tròn lên, đã là bà cô già ba mươi tuổi rồi
Nhìn cô chắc là vẫn chưa có bạn trai, thật đáng thương, lớn tuổi như vậy, đến bạn trai cũng không có, cả ngày còn ở trong nhà trẻ giả bộ đáng yêu, sau khi tan làm chắc sẽ mượn rượu giải sầu, cùng lắm thì đi shopping trút hết buồn phiền trong lòng.” Bảo Nhi đánh giá cô giáo: “Tiền lương của cô không cao, sợ rằng ngay cả đi shopping, cũng chỉ có thể mua một ít hàng nhái để qua cơn nghiện
Đến cửa hàng đồ hiệu, cũng chỉ có thể mua món đồ nhỏ giá rẻ nhất, sau đó chọn một túi gói đồ hàng hiệu thật to, cầm theo túi đồ đi trên đường †ìm cảm giác tồn tại…”
“Con bé chết tiệt này…” Mặt cô giáo đen lại, khóe miệng khóe mắt đều không ngừng run rẩy, lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cô… giáo… không có…như vậy đâu… Ha…Ha ha…”
Điều khiến cô giáo hộc máu chính là, lại bị Bảo Nhi nói trúng hết, không khỏi cảm thấy có chút xót xa không hiểu được
“Cô giáo, nhìn dáng vẻ của cô chắc là đánh bạc giỏi lắm ha?” Bảo Nhi còn nói thêm
“Không… không biết … Đánh bạc là không đúng… Làm sao cô giáo biết đánh bạc được… Ha… Ha ha …” Khuôn mặt cô giáo run rẩy không ngừng, nụ cười vô cùng đáng sợ
“Nhìn vẻ ngoài của cô trông cũng không tệ lắm nhưng ở nhà chắc chắn uống rượu hút thuốc không ngừng, đặt biệt thích đánh mạt chược, hơn nữa vô cùng lôi thôi, quần áo vứt loạn khắp nơi, chén bát để mấy ngày cũng không rửa..” Bảo Nhi nói hết câu này đến câu khác
“Con bé chết tiệt này… Con bé chết tiệt…” Cô giáo cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cứ tiếp tục như vậy không tức chết mới là lạ
Khóe mắt Bảo Nhi hiện lên vẻ gian xảo, trước khi cô giáo sắp nổi nóng, mở chiếc túi nhỏ của mình ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo
“Cô giáo, cô có nhận ra được đây là cái gì không?” Bảo Nhi lắc chiếc hộp nhỏ cười nói
“Cái này… cái này… Lẽ nào là… là thỏi son ZGTE209 phiên bản giới hạn mới sản xuất năm nay của tinh cầu Portorice trong truyền thuyết… Sao mà con có được… Đây là đồ thật à?” Cô giáo mở to hai mắt nhìn, không tin nổi nhìn cái hộp nhỏ trong tay Bảo Nhi
“Cô giáo, tuy cô không mua nổi, nhưng nhất định có thể nhận ra thật giả đúng không.” Bảo Nhi ném cái hộp nhỏ cho cô giáo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô giáo ngay lập tức kinh hãi nhận lấy, dáng vẻ cẩn thận dè dặt kia giống như nhận được một món đồ cổ trị giá cả trắm vạn
“Đồ thật… Vậy mà lại là đồ thật…” Sau khi cô giáo mở cái hộp nhỏ ra xem xét, ngay lập tức hai mắt tỏa ra ánh sáng
“Cô giáo, chúng ta đánh cược không
Ngươi thua thì cho ta mười đồng, ta thua thì cho cô một thỏi son, thế nào?”
“Như vậy không hay lắm…” Nội tâm cô giáo giãy dụa kịch liệt
“Vậy à, vậy không còn cách nào nữa, vốn dĩ ta cũng không thích cây son này, giữ lại cũng chỉ tốn chỗ, cứ nghĩ thua rồi thì thôi, bây giờ chỉ
có thể giữ tiếp.” Bảo Nhi thở dài một tiếng, lấy lại cây son bóng kia bỏ vào chiếc túi nhỏ của mình
“Khoan đã…” Cô giáo bế Bảo Nhi lên, chạy vụt đến một gian phòng chứa đồ không có người, sau khi quan sát xung quanh như một tên trộm, mới thận trọng đóng cửa lại
Một giờ sau, bên trong phòng chứa đồ truyền đến tiếng kêu than: “Bảo Nhi… để lại cho ta mười đồng đi… chỉ để lại mười đồng thôi được không… tiền một hộp cơm là được rồi… Ta chỉ dựa vào đó để sống qua nửa tháng nữa thôi…
Hết chương 1859