Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1965: Con đường Thông Thiên của ai?




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàn Sâm đang chịu đựng ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung, không có thời gian phân tâm để ý đến hắn, căn bản không hề nghe thấy Thiên Vũ Hạc nói gì
Thiên Vũ Hạc thấy Hàn Sâm chống đỡ rất vất vả, không hề nghĩ nhiều giơ tay ra đỡ lấy Hàn Sâm
“Thả lỏng một chút, không sao đâu.” Thiên Vũ Hạc đỡ lấy Hàn Sâm, cười nói
Tuy ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung này rất mạnh mẽ nhưng Thiên Vũ Hạc vốn là huyết mạch Thiên tộc, từ nhỏ sống tại Trấn Thiên Cung, đã miễn dịch với sức mạnh của ý cảnh đó từ lâu
Hắn đỡ Hàn Sâm đi, cho dù Hàn Sâm bị ý cảnh ép đến suy sụp, hắn cũng như là mang thêm một thứ đồ vật mà thôi
Thiên Vũ Hạc nhìn thấy Hàn Sâm vẫn đang tự mình đi, nên dùng cánh †ay đỡ hắn, đợi lúc hắn không chống cự được mà ngã xuống, lại ra sức đỡ hắn là được
Tuy trông Hàn Sâm có vẻ đi rất khó khăn nhưng vẫn chống cự đi đến hơn năm trăm bậc, sau đó thân thể thực sự không chịu nổi nữa, thắt lưng bị ép cong cả đi
Cánh tay Thiên Vũ Hạc đỡ Hàn Sâm dùng sức muốn nâng cơ thể Hàn Sâm thẳng lên
Nhưng vừa vận lực chợt cảm giác được cơ thể Hàn Sâm nặng như một hòn đá lớn, Thiên Vũ Hạc tốn sức lắm mới đỡ được eo của hắn thẳng lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi thả lỏng một chút, đừng có dùng sức, đó đều chỉ là ảo giác mà thôi, không hề có sức mạnh thật sự ép lên người ngươi đâu.” Thiên Vũ Hạc cứ tưởng đó là do Hàn Sâm đang gồng mình lên nên mới nặng như vậy
Hàn Sâm vốn không hề nghe thấy hắn nói gì, ý cảnh đáng sợ tràn vào trong cơ thể hắn ùn ùn không dứt, khiến hắn giống như gánh cả ngọn núi, chỉ có thể toàn tâm toàn ý chống đỡ
Thiên Vũ Hạc đỡ Hàn Sâm đi lên trên, càng đi càng cảm thấy nặng, trong lòng thầm khó hiểu: Sức mạnh ý chí của tên này sao lại yếu kém đến vậy, bị ép đến sụp đổ thì thôi lại còn không tự ý thức được mà gồng mình lên.”
Sau khi đi được một lúc, Thiên Vũ Hạc cảm thấy cơ thể của Hàn Sâm hơi nặng quá mức, bất đắc dĩ liếc mắt qua người Hàn Sâm, lại phát hiện trong cơ thể của hắn không hề có khí tức vận chuyển, cũng không hề có dấu hiệu dùng sức
“Quái lạ, khí tức của hắn không hề động đậy mà sao cơ thể lại nặng như thế này chứ
Ý cảnh của Trấn Thiên Cung chắc chỉ áp chế về mặt ý chí thôi chứ, đâu có áp lực thực chất gì đâu!” Thiên Vũ Hạc nghi ngờ trong lòng nhưng lại không nhìn ra manh mối, chỉ có thể cố sức đỡ Hàn Sâm tiếp tục đi lên
Cơ thể của Hàn Sâm càng lúc càng nặng, lúc đầu Thiên Vũ Hạc còn có thể dùng một cánh tay đỡ được Hàn Sâm, nhưng sau đó dùng một cánh tay kéo Hàn Sâm lên vẫn cảm thấy hơi mất sức
“Này, ngươi vẫn ổn chứ?” Thiên Vũ Hạc nhíu mày nhìn Hàn Sâm, thấy cả người Hàn Sâm đỏ bừng lên, mồ hôi đã ướt sũng cả áo, hít thở cũng trở nên khó khăn, giống như bị ép đến sắp thở không ra hơi nữa
Tròng mắt Hàn Sâm lồi ra, phía trên hiện lên đầy tơ máu, nhìn như thể bị ép sắp sụp đổ vậy
Hàn Sâm cũng không ngờ tới, sau khi hắn buông bỏ thể xác và tinh thần để ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung xâm nhập vào cơ thể sẽ trở nên đáng sợ như vậy
Đến bây giờ chỉ đành dựa vào ý chí chống cự để không bị nghiền nát, còn muốn đi tiếp là không thể nào, sau khi đi lên một nghìn bậc ngọc, trên cơ bản đều là được Thiên Vũ Hạc đỡ lên trên
Thiên Vũ Hạc không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung rất lợi hại nhưng cũng không lợi hại đến mức này
Hắn nào biết Hàn Sâm tự tìm đường chết, không những không đối kháng với ý cảnh kia, còn dẫn ý cảnh vào trong cơ thể
Trước đây chưa từng có kẻ nào điên đến vậy, Thiên Vũ Hạc nào biết sẽ xảy ra tình huống kiểu này
Mắt thấy Hàn Sâm không thể đi được nữa, có vẻ thần chí cũng không còn tỉnh táo, Thiên Vũ Hạc chỉ đành đỡ Hàn Sâm đi lên trên, cảm giác cánh tay càng lúc càng nặng, sắp dùng hết sức lực rồi mà vẫn cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, sắp đỡ không nổi nữa
Thiên Vũ Hạc cắn răng dùng lực tay cố sức kéo, bước chân biến ảo, người đã đến trước mặt Hàn Sâm, cơ thể của Hàn Sâm bỗng chốc đổ người về phía trước, bổ nhào lên lưng hắn
Thiên Vũ Hạc dùng lực trực tiếp kéo Hàn Sâm lên lưng, cõng hắn đi lên Trấn Thiên Cung
“Đệ tử này của Nữ Hoàng Đao Phong đúng là kì lạ
Có đi Con đường Thông Thiên thôi mà cũng đi thành dạng này được.” Trong lòng Thiên Vũ Hạc buồn bực nhưng chỉ có thể cõng Hàn Sâm đi lên trên
Ông cụ trong Trấn Thiên Cung vẫn đang đợi người, nếu như hắn bỏ Hàn Sâm ở chỗ này, trở về cũng biết giải thích thế nào
Thiên Vũ Hạc bước mau cõng Hàn Sâm đi lên trên
Nhưng đi được một lúc, bước chân lại chậm lại, không phải hắn không muốn đi nhanh mà là áp lực trên người Hàn Sâm truyền đến càng lúc càng lớn, cõng hắn như cõng một ngọn núi nhỏ, nào còn có thể đi nhanh được
Hơn nữa càng đi lên trên, Hàn Sâm lại càng lúc càng nặng, ép cho trán Thiên Vũ Hạc cũng bắt đầu vã mồ hôi
“Đây rốt cuộc là hắn đi Con đường Thông Thiên, hay là ta đi Con đường Thông Thiên?” Thiên Vũ Hạc từng bước từng bước cõng Hàn Sâm đi lên trên, bây giờ đến lượt hắn mồ hôi đầm đìa
Lúc đi đến hơn chín nghìn bậc, Thiên Vũ Hạc đỏ bừng cả người, mồ hôi làm ướt sũng hết cả y phục trên người, bộ dạng tuấn tú nho nhã lúc trước đã hoàn toàn biến mất, lỗ mũi không ngừng thở phì phò
“Thật là kì lạ, sao lại nặng thế này chứ
Dù một tên Tử Tước như hắn như hắn co dùng hết toàn lực cũng không thể phát huy ra sức mạnh thế này được
Mà huống chi khí tức trong cơ thể hắn căn bản không hề có dấu hiệu vận chuyển, sức mạnh này rốt cuộc là đến từ đâu
Lẽ nào thực sự là do ý cảnh của Trấn Thiên Cung gây ra?” Thiên Vũ Hạc vừa đi vừa nghĩ
Thiên Vũ Hạc bây giờ đã là thân Bá Tước, đừng nói cõng một Hàn Sâm, cho dù cõng một con cự long, đi vạn bậc thang cũng mặt không đỏ, thở không gấp
Nhưng bây giờ gân xanh trên người hắn nổi hết lên, mỗi bước đều dùng hết sức chín trâu hai hổ, hơi thở phun từ trong mũi ra như sắp bốc cháy đến nơi
“Đoàng!”
Khói trắng từ trong người Thiên Vũ Hạc toả ra, giống như là hơi nước từ trong lỗ chân lông bốc ra ngoài
Trên tóc, trên người của Thiên Vũ Hạc đều có khói trắng từ từ toả ra, quấn lấy thân thể của hắn
Lúc này Thiên Vũ Hạc thực sự không chống đỡ được nữa, chỉ có thể sử dụng sức mạnh Vân Linh của hắn
Tình hình Hàn Sâm còn gay go hơn cả Thiên Vũ Hạc, trong người dường như bị thứ gì đó đè ép, xương cốt và máu thịt đều lún vào bên trong, thoạt nhìn giống như một bệnh nhân thể trạng suy nhược nghiêm trọng, những chỗ có thịt đều lún vào bên trong, ngay cả xương ức cũng phát ra tiếng kêu ken két, dường như sắp bị đè ép đến gãy
Một bước một bậc thang, mười bước khắp người là máu và mồ hôi, Thiên Vũ Hạc thấy sắp đi hết vạn bậc thềm ngọc nhưng dưới chân lại không ngừng run rẩy
Cho dù đã dốc hết toàn lực, mấy bậc thang cuối cùng vẫn khiến Thiên Vũ Hạc phải lôi hết sức bú mẹ ra, suýt nữa thì ngã ngay trước cửa Trấn Thiên Cung, cuối cùng vừa cắn răng gượng dậy, vẫn là kiên cường vượt qua được, cõng được Hàn Sâm đi vào trong cửa lớn của Trấn Thiên Cung
Sau khi đi vào Trấn Thiên Cung, Thiên Vũ Hạc chọt cảm thấy nhẹ hết cả người, thoải mái đến nỗi suýt thì rên lên thành tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng đã lên tới nơi”
Ở trên thềm ngọc giữa mây mù, không ai nhìn thấy tình hình ra sao hết
Nhưng sau khi Thiên Vũ Hạc đi vào Trấn Thiên Cung, những đệ tử †rong cung nhìn thấy Thiên Vũ Hạc cõng Hàn Sâm đi vào bỗng ngớ hết cả ra
Sau khi Trấn Thiên Cung thành lập được một thời gian dài như vậy vẫn chưa từng thấy ai được cõng vào trong
Hết chương 1965

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.