Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2049: Tinh câu Thiên Vân




Hàn Sâm duỗi tay lên không trung chụp một cái về phía Ngọc Minh Nhi, thân thể của Ngọc Minh Nhi nhất thời giống như bị giam cầm lấy, tự động bay đến trước mặt Hàn Sâm
Trong lòng Nữ hoàng Tu La rất sốt sắng, nhưng mà dù sao nàng cũng là Nữ hoàng của Tu La tộc, nàng chỉ nhíu mày nhìn Hàn Sâm nói: “Các hạ đến đây chỉ là vì làm khó một cô gái nhỏ thôi sao?”
Hàn Sâm không thèm để ý đến Nữ hoàng Tu La, chỉ quan sát Ngọc Minh Nhi ở khoảng cách gần, thoạt nhìn quả thực giống Linh như đúc, có điều khí tức của hai người vẫn là khác nhau rất nhiều, dưới Động Huyền Khí Tràng có thể cảm nhận được rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau
Nữ hoàng Tu La thấy Hàn Sâm vẫn luôn nhìn Ngọc Minh Nhi, căn bản không thèm để ý đến nàng, trong lòng có hơi sốt ruột, nhưng mà nàng biết lúc này mình nói càng nhiều thì sẽ càng bại lộ tầm quan trọng của Ngọc Minh Nhi đối với nàng, khiến đối thủ càng thêm rõ ràng điểm yếu của nàng
Nữ hoàng Tu La đứng ở đó chờ đợi, không hề thúc giục Hàn Sâm, cũng không biểu hiện ra lo lắng, càng không nói gì tiếp nữa
Qua một lúc sau, sau khi thấy ánh mắt của Hàn Sâm rời khỏi trên người Ngọc Minh Nhi, Nữ hoàng Tu La mới hời hợt nói: “Các hạ có lời gì, hiện tại đã có thể nói rồi chứ?”
Hàn Sâm không giải trừ giam cầm của Ngọc Minh Nhi, nhìn về phía Nữ hoàng Tu La, lộ ra vẻ tán thưởng: “Ngọc Tu La, cho ngươi thời gian năm ngày, giải quyết hết tất cả những chuyện ngươi nên xử lý, năm ngày sau đến tinh cầu Thiên Vân gặp ta.”
“Có chuyện gì hiện tại ngươi có thể nói, chuyện có thể làm được đương nhiên ta sẽ làm, chuyện không làm được thì lúc nào cũng đều không làm được giống nhau.” Nữ hoàng Tu La bình tĩnh nói
“Đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu.” Hàn Sâm nhìn Nữ hoàng Tu La, thản nhiên nói
“Tu La tộc sẽ không cúi đầu với bất kì nhân loại nào, ngươi cũng không có tư cách như vậy.” Thái độ của Nữ hoàng Tu La vô cùng cứng rắn
“Có còn nhớ một thanh cốt đao trước ao Tu La kia không?” Hàn Sâm nhìn Nữ hoàng Tu La hỏi
“Ngươi là…” Trên mặt Nữ hoàng Tu La lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc
“Thời gian năm ngày, một mình ngươi đến tinh cầu Thiên Vân hoặc là Tu La tộc diệt.” Hàn Sâm nói xong, thân hình chợt loé mất, biến mất cùng với hắn còn có Ngọc Minh Nhi bị giam cầm ở bên cạnh hắn
Nữ hoàng Tu La kinh ngạc đứng ở đó, một lúc lâu cũng không động đậy, sắc mặt biến đổi không ngừng
Tinh cầu Thiên Vân là một tinh cầu nằm ở giữa Tu La tộc và nhân loại, được coi như là một khu vực không ai quản lý, nơi này hải tặc hoành hành, thương nhân đầu cơ của hai tộc cũng qua lại không ngớt ở đây, lại thêm cả thổ dân của tinh cầu Thiên vân, tình hình vô cùng hỗn loạn, hơn nữa vô cùng nguy hiểm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên phố có người bị giết, thậm chí cũng không thể dẫn đến náo động quá lớn
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi đi trên một con đường dài náo nhiệt, Ngọc Minh Nhi đi theo bên người hắn không nói một lời nào, sắc mặt còn âm trầm hơn cả băng lạnh
“Cha, ta đói rồi” Đôi mắt to của Bảo Nhi nhìn chằm chằm một tiệm ăn thoạt nhìn không tệ nói
Cả một đường đi này, không nhìn thấy được một nơi hơi sạch sẽ chút, những nơi khác quả thật quá mức bẩn thỉu và bừa bộn, rõ ràng Bảo Nhi không thích cho lắm
“Được, vậy thì ở đây ăn chút đồ đi.” Hàn Sâm khẽ gật đầu, nâng bước đi vào trong tiệm cơm
Ngọc Minh Nhi không nói lời nào đi theo Hàn Sâm tiến vào tiệm cơm, sau khi ba người tiến vào, lại phát hiện người ngồi trong tiệm cơm này vậy mà lại đều là người Tu La
Khách nhân có dáng vẻ hai nhân loại như hai người Hàn Sâm và Bảo Nhi tiến vào tiệm cơm, lập tức đã dẫn đến ánh mắt nhìn chăm chú của †ất cả mọi người, từng người Tu La hoặc là ánh mắt lạnh lùng, hoặc là ngoài cười trong không cười nhìn hai người bọn họ
Ngọc Minh Nhi đang đội mũ và khăn che mặt, mặc dù không nhìn thấy diện mạo của nàng, có điều phía trên mũ nhô lên hai vết sừng, lại đủ để nói rõ nàng là người Tu La, ngược lại không khiến người khác chú ý như vậy
Bảo Nhi phớt lờ ánh mắt của những người Tu La kia, hoạt bát đi đến phía trước quầy hàng, tay nhỏ trắng nõn chỉ vào đồ ăn vẽ trên tường nói: “Cái này… cái này… Cái này… Còn có cái này… Tất cả lấy một phần…”
Người Tu La trung niên phía sau quầy hàng nhếch miệng cười, vết sẹo ngoằn ngoèo đáng sợ giống như một con rết trên mặt uốn éo
Nhích mặt đến trước mặt Bảo Nhị, đại hán Tu La cười khà khà quái dị: “Bạn nhỏ, đồ ăn chỗ này của bọn ta chỉ bán cho người có sừng ăn thôi, người không có sừng, ở đây dùng để nấu ăn.”
“Ha ha!” Người Tu La ăn cơm trong tiệm cơm đều cười rộ lên
Bảo Nhi chớp mắt mấy cái, tò mò nhìn đại hán Tu La hỏi: “Vậy ta có thể làm món gì?”
Đại hán Tu La hơi sửng sốt, không ngờ rằng một đứa trẻ nhỏ như Bảo Nhi này vậy mà lại không sợ một chút nào
Những người Tu La ở một bên đều có hơi kinh ngạc, quan sát Bảo Nhi có vẻ mặt tò mò đứng ở đó
Đại hán Tu La cười khà khà, ánh mắt quan sát Bảo Nhi một chút, ánh mắt đó giống như là đang nhìn một con cá hoặc là những nguyên liệu nấu ăn gì đó khác, một lúc lâu mới nói: “ Ngươi da mỏng thịt mềm như vậy, thích hợp làm miếng thịt tươi nhất, chính là cắt từng miếng từng miếng xuống, cắt thành miếng thịt trong suốt, sau đó đặt ở phía trên khối băng, trực tiếp bưng lên bàn, chấm chút nước sốt rồi trực tiếp ăn luôn, chắc chắn vô cùng tươi ngon, có muốn thử một chút xem không?”
Nói đến đây, đại hán Tu La còn cố ý lộ ra một nụ cười hung hãn khủng bố, còn nhích khuôn mặt kia về phía trước mặt Bảo Nhị, trong tay còn cầm lấy một thanh đao phá băng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Được đấy, ta cũng muốn nếm thử một chút thịt của ta có mùi vị gì.” Bảo Nhi xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn mềm mại, nhìn đại hán Tu La hỏi: “Chú ơi, ngươi xem thử bộ phận nào trên người ta ăn ngon nhất thế?”
Đại hán Tu La và một đám người Tu La đều kinh ngạc nhìn Bảo Nhị, giống như là nhìn thấy quỷ, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đứa bé nhân loại gan lớn như vậy
Ngọc Minh Nhi cũng có hơi kinh ngạc nhìn Bảo Nhi, rất khó tưởng tượng được một đứa trẻ nhỏ như thế lại có thể có sự gan dạ như vậy
Đại hán Tu La có hơi lúng túng cười một tiếng, duỗi tay vỗ đầu Bảo Nhi mấy cái: “Bên kia có bàn, tìm một nơi ngồi xuống đi, toàn bộ những món ngươi gọi vừa nãy đều miễn phí hết, Tiểu Linh, đến đây chăm sóc vị khách nhỏ này và bạn của nàng ngồi xuống.”
Một người phụ nữ Tu La tướng mạo bình thường, nhưng mà ăn mặc vô cùng gợi cảm táo bạo đi đến, cúi đầu khom lưng nhìn Bảo Nhi mỉm cười nói: “Vị khách nhỏ, ngươi là người khách nhân loại đầu tiên mà tiệm cơm bọn ta tiếp đãi gần mười năm nay đấy.”
“Hai vị, mời đi theo ta.” Nữ nhân viên phục vụ Tu La cùng dẫn Bảo Nhi và Hàn Sâm đến phía trước một chiếc bàn ngồi xuống
Nơi này cũng chỉ là hơi tốt một chút mà thôi, cũng không trang trí quá mức xa hoa, ngoại trừ khá sạch sẽ ra thì cũng không có gì khác nữa, ngay cả một phòng đơn cũng không có
Không bao lâu, món ăn Bảo Nhi gọi trước đó đều được đưa đến, đợi sau khi món ăn đều đã lên đủ, đại hán Tu La kia xách một bình rượu đi đến, đặt ở trước mặt Bảo Nhi, cười khà khà nói: “Vị khách nhỏ, chỗ ta chỉ có rượu không có nước trái cây, cái này mời ngươi.”
“Cha, ta có thể uống rượu không?” Bảo Nhi ngoan ngoãn nhìn về phía Hàn Sâm
“Đương nhiên.” Hàn Sâm nhún vai nói
“Rót một ly lớn.” Bảo Như hưng phấn nói
“Được” Đại hán Tu La trực tiếp mở bình rượu kia ra, rót một ly lớn cho Bảo Nhi, sau đó đặt bình rượu ở trên bàn, nói với Hàn Sâm và Ngọc Minh Nhi: “Muốn uống thì tự mình rót.”
Ngọc Minh Nhi nhíu mày không động vào bình rượu, Hàn sâm lại không khách khí, lấy đến rót cho mình một ly
Hết chương 2049

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.