Chiếc nhãn hiện ra màu trắng bạc trông rất có xúc cảm, bên trên khảm một viên bảo thạch ngọc bích tựa như đôi mắt, trông cực kỳ đẹp mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàn Sâm cầm chiếc nhẫn đó lên ngắm nghía, vẻ mặt có chút cổ quái
Sở dĩ hắn lựa chọn chiếc nhẫn này là bởi vì hắn không thể nhìn thấu được chiếc nhãn này rốt cuộc là đồ vật thuộc cấp bậc nào, đến kính Tử Đồng Thần Điệp cũng phải chào thua, vậy chắc chắn đây là một vật cực kì lợi hại, nói không chừng chính là một món khí cụ Thần Hóa
Hàn Sâm không e ngại nhiều như Bạch Vi, cho nên hắn trực tiếp lựa chọn chiếc nhẫn này
Nhưng trong khi ngắm nghía chiếc nhãn trong tay, hắn phát hiện mình lại khó có thể kích phát uy lực của chiếc nhẫn
Hàn Sâm liên tục thay
đổi vài loại sức mạnh, song chiếc nhẫn đó vẫn không có phản ứng gì, giống như chỉ là một món đồ chơi bình thường thôi vậy
“Tại sao lại có một chiếc nhãn ở bên trong này thế
Nó là bảo vật thuộc cấp độ nào vậy?” Bạch Vi hơi nhíu mày nhìn chiếc nhẫn này
Những thứ được chôn cất trong Mộ Binh Hoàng đều phải là binh khí mới đúng, những bảo vật khác rất hiếm khi được chôn cất như này
“Không biết nữa, có lẽ là thuộc tính sức mạnh không đúng, ta không kích phát được sức mạnh của nó.” Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi tiện †ay đeo chiếc nhẫn vào ngón tay: “Chọn cũng đã chọn rồi, bây giờ có hối hận cũng đã chẳng kịp nữa, chúng ta đi thôi.”
Bạch Vi nhìn chiếc nhẫn trên tay của Hàn Sâm, cũng không có nói thêm gì nữa, dẫn theo Hàn Sâm rời khỏi Mộ Binh Hoàng, sau đó đi thẳng vào Đế Viên
Thật ra Bạch Vi không để tâm đến việc chọn được binh khí nào, trước mắt điều nàng mong muốn nhất chỉ là vượt qua bài kiểm tra của Mộ Binh Hoàng, chủ yếu vẫn là bởi vì được vào trong Đế Viên tu hành
Đế Viên là một khu vực trung tâm ở gần nước Đế Hoàng
Hàn Sâm theo Bạch Vi tiếp tục đi vào địa phận của nước Đế Hoàng, ánh mắt chợt sáng lên
Chỉ thấy ở giữa bầu trời cao có một dị chủng khổng lồ giống như tinh cầu bay ngang không trung, hình dáng tựa như một con Phi Long thời cổ đại, trên mình mang theo ánh lửa màu đỏ thẫm cháy hừng hực
“Đó là Hoả Diệm Ma Long, là dị chủng Thần Hóa phụ trách đi tuần khắp nước Đế Hoàng.” Bạch Vi nói
Nước Đế Hoàng còn cường thịnh hơn cả trong tưởng tượng của Hàn Sâm, có rất nhiều những thứ kì dị khiến Hàn Sâm xem không hết, những sinh vật hùng mạnh của mọi tộc đều có cả, như là vạn tộc triều bái
Đột nhiên, ánh mắt của Hàn Sâm nhìn thấy một thứ, sắc mặt bất giác thay đổi
“Sao thế?” Bạch Vi có chút nghi hoặc nhìn Hàn Sâm
Trước đây lúc nàng và Hàn Sâm cùng nhau trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, cũng không thấy Hàn Sâm lộ ra biểu cảm như thế này
“Đó là cái gì?” Hàn Sâm chỉ về một nơi ở trước mặt hỏi
Nơi đây là một khu vực giữa tinh không, không có mặt trời, mặt trăng và những vì sao, chỉ có một kiến trúc thần bí to lớn như tinh cầu đang đứng trong hư không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đó là một toàn tháp cổ, đứng sừng sững giữa không trung có một loại cảm giác mông lung không chân thực, phong cách cổ kính, thần bí, thê lương, tựa như là một vật không thuộc về thế giới này, hoàn toàn không hoà hợp với tinh không xung quanh
Toà tháp được xây dựng bằng những viên đá đen kịt, có bảy tâng và tám góc, mỗi một góc tháp đều treo một cái chuông màu đen, nhưng những cái chuông đó lại không hề có dấu hiệu lay động, giống như đã bị cố định lại, nằm yên bất động ở đó, có vẻ cực kỳ tĩnh lặng
Tòa tháp cổ đó có thần bí như thế nào cũng không đến mức khiến Hàn Sâm kinh ngạc
Song hình dáng của nó thật sự quá giống với tháp Thiên Mệnh
Ngoại trừ chất liệu không giống với chất liệu kim loại của tháp Thiên Mệnh ra, những chỉ tiết khác hoàn toàn giống y như đúc
Điều khiến
Hàn Sâm cảm thấy kinh khủng nhất đó chính là bức hoành phía trên cánh cửa của toà tháp này cũng có hai chữ “Thiên Mệnh”, đây không phải là kiểu chữ viết thông dụng của đại vũ trụ gen mà là chữ viết cổ đại của Liên Minh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Vi nhìn theo hướng mà Hàn Sâm chỉ, nhìn thấy một toà tháp cổ đang đứng giữa không trung, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó là Thánh Tháp của tộc Hoàng Cực bọn ta, chỉ có người lập được công đức vô cùng lớn mới có tư cách vào trong Thánh Tháp tu hành.”
“Thánh Tháp?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nhìn Bạch Vi, hi vọng nàng có thể giải thích cặn kẽ hơn
Bạch Vi lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nhiều lắm về Thánh Tháp, chỉ biết trong đó có một bí mật lớn, mỗi cường giả đi vào trong đó khi ra ngoài thực lực đều sẽ tăng lên rất lớn
Nhưng vì chỉ những người lập được công lớn cho tộc Hoàng Cực bọn ta mới có tư cách đi vào trong đó, hơn nữa sau khi ra ngoài họ đều không nhắc một chữ đến mọi thứ bên trong Thánh Tháp, ta cũng không biết bên trong đó rốt cuộc có thứ gì”
Ngừng một lúc, Bạch Vi lại nói: “Chỉ là nghe nói bên trong có một thuật gen thần bí, bất cứ ai tu luyện được đều có sự hỗ trợ to lớn với bản thân họ, nhưng thuật gen luyện thành của mỗi người sau khi đi vào trong lại không hề giống nhau, khiến người ta khó có thể hiểu được
Nhưng những điều này chỉ là lời đồn, là thật hay là giả cũng không phân biệt được, chỉ có những người đi vào thực sự mới biết được bên trong đó rốt cuộc có thứ gì
“Đây cũng là vật mà tổ tiên của tộc Hoàng Cực để lại có đúng không?” Hàn Sâm cố gắng nén nỗi khiếp sợ trong lòng lại hỏi
“Chắc là không phải, truyền thuyết kể rằng từ lúc không gian dị chủng của nước Đế Hoàng được phát hiện, Thành tháp đã tồn tại rồi, giống với Trấn Thiên Cung và Bạch Ngọc Kinh, không có ai biết được tại sao chúng lại tồn tại ở nơi này.” Bạch Vi nói
“Toà tháp Thiên Mệnh này có quan hệ gì với toà tháp Thiên Mệnh của †a không
Tính theo thời gian, lúc toà Thánh Tháp của tộc Hoàng Cực xuất hiện, chắc là vẫn chưa có loài người đúng chứ
Vậy tại sao bên trên nó lại có khắc chữ viết cổ của Liên Minh?” Trong lòng Hàn Sâm xẹt qua vô số những ý nghĩ, nhưng nhất thời cũng không thể hiểu rõ được
Hàn Sâm hận không thể lập tức đi vào trong toàn tháp cổ đó xem thử nhưng đáng tiếc là hiện tại hắn còn chẳng có tư cách lại gần tòa tháp cổ đó, chỉ có thể kìm nén nỗi lòng đang dậy sóng, không nhìn toà tháp cổ trong không trung đó nữa, tiếp tục theo Bạch Vi đi vào Đế Viên
Đế Viên không phải là một tinh cầu nhưng còn tráng lệ hơn cả tinh cầu
Một đại lục lớn trôi nổi giữa không trung, sợ rằng còn lớn hơn cả những tinh cầu thông thường
Ở giữa đại lục đó có một gốc cây khổng lồ cao lớn đứng giữa trời xanh, tán cây giống như che phủ cả một bầu trời của đại lục, vĩ đại đến nỗi không có cách nào tưởng tượng được
Thân cây có màu đen kịt nhưng lá cây lại màu vàng nhạt, trông cực kỳ đẹp đẽ
Sau khi đến gần Đế Viên, Hàn Sâm mới cảm giác được sự khủng bố của cây Đế Thụ đó, bất cứ phiến lá nào cũng đều lớn gấp bội lần một sân bóng
Hơn nữa bên trên mỗi phiến lá đều có rất nhiều kí hiệu kì lạ
Nhìn kĩ thì mới phát hiện, những kí hiệu đó kì thực chính là gân của phiến lá đó
Nhưng mà gân của mỗi phiến lá lại không hề giống nhau, phát ra những khí tức huyền bí khác nhau
“Đế Thụ chính là nguồn gốc văn hoá của tộc Hoàng Cực bọn ta
Những kí hiệu bên trên lá cây chính là bắt nguồn cho chữ viết của tộc Hoàng Cực của ta
Hiện tại chữ viết chính thức của tộc Hoàng Cực vẫn là Đế văn, chỉ có lúc đối ngoại, mới sẽ sử dụng chữ viết thông dụng của vũ trụ.” Bạch Vi giải thích
Hàn Sâm khẽ gật đầu, cùng với Bạch Vi đi vào bên trong Đế Viên
Núi non biển rộng đều ở bên dưới sự che phủ của Đế Thụ, cảnh tượng tránh lệ đó khiến người ta không có cách nào tưởng tượng được
Sau khi đặt chân vào trong Đế Viên, Hàn Sâm càng kinh ngạc hơn
Chỉ thấy từng con Chân Long chiếm giữ giữa núi non biển cả, toàn thân đều phát ra khí tức đáng sợ, tựa như thần vật sống từ tuyên cổ
“Đó không phải là rồng thật, mà là rễ của Đế Thụ.” Bạch Vĩ nói
Hết chương 2307