Dường như lúc thiếu nữ phá vỡ vỏ trứng mà ra, đồng thời, trong tảng đá hình người kia cũng chậm rãi hòa tan, nhưng không phải hòa tan ra nước, mà là máu đỏ tươi
Trong kho hàng, hai người thí nghiệm nhìn thấy cảnh này, đều bị dọa sợ đến chết khiếp, hét to muốn xông ra nhà kho, nhưng miệng của bọn họ vừa mở ra, đột nhiên lại dừng lại, đôi mắt biến thành màu đỏ, khí tức hung lệ từ trên người phát ra
Hòn đá hòa tan chảy ra máu đỏ tươi, bị lực lượng nào đó làm cho bốc hơi, từ trên tảng đá tràn ngập ra, trong nháy mắt đã bao phủ một khu vực lớn
Tất cả thành viên của Xuân Vũ và đám công nhân đều bị lực lượng vô hình kia xâm nhập, từng người tấn thăng đẳng cấp, giống như ăn Tiên đan, trong nháy mắt đã tăng lên một cấp bậc, gen trong cơ thể được tăng cường trên phạm vi lớn
Ngay cả cường giả cấp Vương, thân thể cũng theo đó mà thuế biến, tấn thăng đến Bán Bộ Thần Hóa, mà Bán Bộ Thần Hóa lại không lùi mà tiến, đến cấp Công Tước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ có sinh vật lúc trước bị lực lượng của tảng đá ảnh hưởng mới không lột xác lần nữa, ngoài ra, còn một người không bị ảnh hưởng, chính là Ninh Nguyệt
Trên người nàng, tiểu kiếm màu lục phát ra tiếng kiếm ngân vang, tự động bay ra, rơi vào tay Ninh Nguyệt, tản ra ánh sáng màu xanh mịt mờ, bảo vệ thân thể của Ninh Nguyệt trong vầng sáng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong gian phòng của Hàn Sâm, Bảo Nhi đang đánh bài với Lạc Diệp, đột nhiên biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi, tay nhỏ bé nắm vào trong hư không một cái, một cái hồ lô nhỏ xuất hiện trên tay nàng, trên hồ lô nhỏ tản ra vầng sáng kỳ dị, bảo hộ Bảo Nhi, Lạc Diệp và Tiểu Hồng Điểu trong vầng sáng
“Ngươi làm gì vậy?” Lạc Diệp có chút kì quái, không biết Bảo Nhi đang làm gì, nàng chỉ thấy trên hồ lô nhỏ hiện ra vầng sáng, ngoài ra không có cảm ứng gì khác, giống như một cái hồ lô nhỏ phát sáng mà thôi
“Không có gì, chúng ta tiếp tục đánh bài đi.” Bảo Nhi lập tức nói
Bọn họ tiếp tục đánh bài, ở trong nhà kho, tầng ngoài của tảng đá đã hoàn toàn hòa tan, lộ ra một người đàn ông tóc trắng mặc áo trắng, người đàn ông nhắm mắt ngồi ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, trên người mang theo hương vị bụi trần cổ xưa, giống như đã ngồi đó suốt năm tháng vô tận, nhìn nhật nguyệt tinh thần vẫn lạc, thời gian dài trôi qua, tất cả mọi thứ trên trần thế đều không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người hắn, chỉ là, trên người hắn có một chút bụi bặm mà thôi
Thở dài một tiếng, người đàn ông chậm rãi mở mắt, giống như đang thì thào tự nói: “Thiên thu vạn thế, duy nguyện say cùng ngươi, ngươi đã không ở trên thế giới này, tồn tại còn ý nghĩa sao?”
Người đàn ông tóc trắng chậm rãi đứng dậy, từ trong kho hàng đi ra ngoài
Mà trong căn cứ, tất cả sinh vật bị lây nhiễm, lúc này đã đánh loạn thành một đoàn, những sinh vật bị lực lượng lây nhiễm tăng đẳng cấp hoặc là hạ thấp đẳng cấp, trong mắt đều bịt kín một tầng màu đỏ, giống như nổi điên, gặp người là giết
Trong cả trụ sở, các loại lực lượng tàn sát bừa bãi, nếu không phải căn cứ này do nham thạch màu đen trên tinh cầu kiến tạo thành, chỉ sợ đã sớm trở thành một vùng phế tích
Người đàn ông tóc trắng đi xuyên qua căn cứ bạo loạn, nhưng không có bất cứ sinh vật nổi điên nào công kích hắn, cũng không có bất kỳ lực lượng loạn lưu nào rơi trên người hắn, giống như hắn hoàn toàn cách biệt với thế giới này
Người đàn ông đi ra bên ngoài trụ sở, cứ như vậy ngước nhìn tinh không, ánh mắt vẫn hoàn toàn u ám
Kiến trúc phía sau không ngừng sụp đổ trong bạo loạn, các loại lực lượng tùy ý va chạm, người đàn ông lại giống như không có hứng thú với tất cả chuyện này, lẩm bẩm: “Không có ngươi trên thế giới, quả nhiên rất không thú vị.”
Đột nhiên, người đàn ông tóc trắng quay đầu nhìn về phía căn cứ, ánh mắt rơi vào gian phòng của đám người Bảo Nhi, trong đôi mắt không có sinh khí lại lộ ra một tia kinh ngạc
Bùm
Lạc Diệp còn đang đánh bài với Bảo Nhi, đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn, cả phòng sụp đổ giống như cánh hoa nở rộ, nhưng không có một khối đá nào rơi xuống khiến bọn họ bị thương
Nhưng cảnh tượng bên ngoài lại khiến Lạc Diệp phải mở to hai mắt nhìn, toàn bộ căn cứ đã là một vùng phế tích, cho dù là thành viên của Xuân Vũ, hay là những công nhân kia, đều như phát điên liều mạng chém giết, thi thể máu tươi vung vãi khắp nơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Các ngươi đều điên rồi sao?” Lạc Diệp hét lớn một tiếng, nhưng không hề ảnh hưởng đến đám sinh vật đang điên cuồng kia, giết chóc vẫn còn tiếp tục
Trong giết chóc, một người đàn ông tóc trắng giống như ngăn cách với người bên ngoài, đi tới trước gian phòng sụp đổ
Lạc Diệp run lên, lật bàn tay một cái, trên tay đã có thêm một con dao găm, nhìn chằm chằm người đàn ông tóc trắng, lạnh lùng nói: “Đứng lại, không cho phép tới gần nơi này, nếu không, giết không tha.”
Người đàn ông tóc trắng giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía gian phòng, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi đang ngồi trên ghế
Cảnh cáo ba lần liên tiếp, người đàn ông tóc trắng giống như căn bản không nghe thấy lời nàng nói, mặc dù Lạc Diệp không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của Kính phu nhân, muốn bảo vệ an toàn của Bảo Nhi
Dao găm vô thanh vô tức đâm về phía người đàn ông tóc trắng, cả người Lạc Diệp giống như đã hòa làm một thể với thiên địa vũ trụ, rõ ràng nhìn thấy nàng đâm dao găm ra, nhưng trong khoảnh khắc, nàng và dao găm lại cùng biến mất không thấy gì nữa, giữa thiên địa chỉ còn lại một tia sát cơ nhàn nhạt như lá vàng mùa thu của Lạc Diệp
Sát cơ lướt qua cổ người đàn ông tóc trắng, thân hình Lạc Diệp cũng trở về chỗ cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì
Nhưng con người của Lạc Diệp lại đột nhiên co vào, nàng rất có lòng †in với thuật ám sát của mình, một kích toàn lực của nàng, cho dù là cường giả Thần Hóa, ít nhất cũng phải ngưng thần ứng phó, nhưng người đàn ông tóc trắng này lại không làm gì, vẫn đang đi về phía Bảo Nhi, thật giống như chưa xảy ra chuyện gì
“Chuyện này sao có thể?” Lạc Diệp không thể tin được nhìn chằm chằm người đàn ông tóc trắng, chỉ cảm thấy toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh
Nàng căn bản không nhìn ra người đàn ông tóc trắng này đã phá giải một kích mạnh nhất của nàng thế nào, mặc dù trên người người đàn ông tóc trắng này không phát ra bất cứ uy thế gì, nhưng lại khiến Lạc Diệp cảm thấy vô cùng kinh khủng
Người đàn ông tóc trắng căn bản không nhìn Lạc Diệp một cái, đôi mắt vẫn luôn nhìn Bảo Nhi
Trong tay Bảo Nhi cầm một cái hồ lô nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi lộ ra vẻ ngưng trọng, như lâm đại địch nhìn chằm chằm người đàn ông tóc trắng