“Hắn…” Dì Mị còn đang muốn nói gì đó thì bàn tay của bóng hình kia đã đặt lên đầu nàng, vặn đầu nàng, vứt xuống đất như vứt rác
Đầu dì Mị lăn lông lốc dưới mặt đất
Hai mắt trợn to, đôi mắt lộ vẻ không cam lòng, như thể chết không nhắm mắt
“Ngươi là ai
Tại sao lại giết bọn họ?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào bóng hình kia, hỏi
Hình bóng kia trông rất giống con người, có vẻ còn trẻ, khoảng tầm đôi mươi, cực kỳ khôi ngô
Chỉ là trên người hắn có tà khí khó tả, đôi mắt hẹp dài giống như mắt hồ ly
“Cả đám toàn đứa vô dụng, để bọn chúng trông coi Thánh Điện mà cũng không làm nổi
Không giết chúng thì giữ lại làm cái gì?” người thanh niên liếm môi, cười híp mắt nhìn Hàn Sâm, nói: “Ngươi là cha của Tiểu Hoa
Không ngờ một tên không có tư cách tu luyện Thánh thể mà lại được Tần Tu công nhận.”
“Ngươi là ai?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt, hỏi lại lần nữa
“Ta là ai, ngươi không cần biết
Ta đến đây chỉ là để cảm ơn ngươi thôi
Nếu không phải ngươi phá vỡ Thánh điện, khiến tộc đăng mà Tần Tu vất vả tạo nên bị dập tắt hết thì ta cũng khó mà giết được bốn con chó giữ nhà này.” người thanh niên cười híp mắt nhìn Hàn Sâm, nói tiếp: “Giờ chỉ cần giết ngươi, sau đó tìm được Lão Miêu cùng với đứa con tu luyện Thánh Thể kia của ngươi rồi giết hết thì tất cả hy vọng của Tần Tu đều sẽ bị dập tắt, không còn cơ hội trở mình nữa.”
Nghe vậy, Hàn Sâm khẽ nhíu mày
Giọng điệu này của đối phương có vẻ không giống với đám người Lão Miêu
Vậy tại sao lúc sắp chết dì Mị lại cố dùng hết sức lực cuối cùng của mình chỉ để nhắc nhở hắn hãy đề phòng Lão Miêu
“Ngươi có thù với Tần Tu à?” Hàn Sâm hỏi người thanh niên
“Có thể nói là có, cũng có thể nói là không.” người thanh niên chậm rãi bước xuống khỏi phế tích Thánh Điện
“Ý ngươi là gì?” Hàn Sâm hỏi
Người thanh niên cười đáp: “Đối với ta, Tần Tu như thầy như cha
Hắn dạy ta thuật gen, cho ta tài nguyên, tất nhiên không thể nói là có thù được
Nếu nói là có hận có thù thì cũng là hắn hận ta oán ta, chỉ sợ đến khi chết hắn cũng không dám tin cuối cùng Thánh Vực lại bị hủy trong tay ta
Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà qua lời người thanh niên kia lại biến thành một chuyện cực kỳ bình thường
Thậm chí hắn còn có vẻ dương dương đắc ý
“Ngươi nói thế ta cũng đủ hiểu, ngươi chính là phản đồ của Thánh Vực.” Hàn Sâm bình tĩnh nói với người thanh niên
Hàn Sâm đã từng nghe nói Thánh Chủ sau này bị cô lập
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đám người Cửu Thiên Đế mà trước đây hắn gặp đều là những người trung thành với Thánh Chủ nên nhất thời hắn vẫn chưa nghĩ ra được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Sao nào
Muốn báo thù cho Tần Tu à?” Người thanh niên nhìn chằm chằm Hàn Sâm, miệng mỉm cười nhưng trong mắt đã lóe lên sát khí
“Ta không có quan hệ gì với Thánh Vực, lại càng không có hứng thú báo thù cho Tần Tu.” Hàn Sâm lắc đầu nói
Hắn chẳng có chút hứng thú nào với chuyện báo thù cho Tần Tu cả
Người thanh niên nghe thấy hắn nói vậy thì vỗ tay đôm đốp, cười phá lên: “Tần Tu ơi là Tần Tu, uổng cho một đời anh hùng của ngươi
Không ngờ người ngươi lựa chọn cuối cùng cũng chỉ là một tên cướp nhát gan
Xem ra người mù thật rồi.”
Người thanh niên không cười nữa, nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Đáng tiếc ghê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy ta và ngươi không thù không oán nhưng ai bảo Tần Tu lại chọn trúng ngươi cơ chứ
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, xuân về cỏ lại xanh
Cái tên Tần Tu kia chắc phải hận ta thấu xương
Sao ta lại có thể để cho kẻ mà hắn lựa chọn sống sót trên đời này được cơ chứ?”
“Xem ra người quan tâm đến mối thù này là ngươi chứ không phải là Tần Tu.”
Sắc mặt người trẻ tuổi tối sầm lại, mắt trừng lớn
Người nhanh như sấm sét lao đến trước mặt Hàn Sâm trong nháy mắt, giơ tay bóp cổ hắn