“Có thấy cái tên huênh hoang đắc ý kia không, kia chính là một trong
†ứ đại công tử thành Ngọc Bích - Thần Nhất công tử đấy.” Đầu trọc chỉ về một phía, thao thao bất tuyệt nói
Hàn Sâm đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy một thanh niên ngọc thụ lâm phong, cực kỳ tuấn nhã bị rất nhiều cô gái vây quanh như chúng tỉnh phủng nguyệt, nhìn cử chỉ của hắn đều là ung dung thỏa đáng, bất giác hấp dẫn ánh mắt của người bên ngoài, trở thành tiêu điểm vạn người chú ý, vừa nhìn là biết không phải nhân vật bình thường
“Thần Nhất công tử
Sao lại có cái tên quái dị vậy?” Hàn Sâm lấy làm lạ hỏi
“Thần Nhất là ngoại hiệu của hắn, tên thật là Cung Chân Quân, là thiên tài bẩm sinh, nghe nói từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ ưu tú, bất kể làm gì đều chưa bao giờ đứng thứ hai, cho nên mới có biệt danh là Thần Nhất.” Đầu trọc nói xong bèn nhếch môi khinh thường: “Thần Nhất công tử kia tự cho là tiêu sái, thật ra chỉ là một tên ẻo lả mà thôi, cũng chỉ có những cô nàng kiến thức nông cạn mới coi trọng hắn.”
“Vậy à, xin lỗi nhé.” Lúc đầu trọc đang thì thầm to nhỏ với Hàn Sâm, lại đột nhiên thấy có người ngồi xuống bên cạnh Hàn Sâm, hóa ra chính là Thần Nhất công tử kia, không biết hắn đã đi tới từ lúc nào
Đầu trọc lập tức xấu hổ, ai ngờ nói xấu sau lưng lại bị người ta bắt tại trận
Da mặt dày như đầu trọc cũng không khỏi đỏ mặt
“Vị này chắc là Hàn Sâm, Hàn công tử phải không?” Thần Nhất công tử chắp tay chào Hàn Sâm, hỏi
“Sao công tử lại nhận ra tại hạ?” Hàn Sâm lấy làm ngạc nhiên
Thần Nhất công tử cười thần bí nói: “Vòng quan hệ của thành Ngọc Bích nhỏ lắm, xảy ra chuyện lớn một chút là rất khó giấu được người khác
Chuyện lớn như Chân Ma công tử Công Thúc Cẩn bị người giết chết sao có thể không biết được, có phải chính Hàn công tử đã ra tay không?”
“Thần Nhất công tử có ý gì?” Hàn Sâm lạnh nhạt nói, mặt không đổi sắc
Thần Nhất công tử cười nói: “Hàn công tử chớ hiểu lầm, tại hạ không có ác ý gì cả
Tuy việc này chỉ là lời đồn, nhà Công Thúc cũng không có ai để lộ ra Công Thúc Cẩn chết như thế nào, nhưng nhìn cây quạt xếp trong tay ngươi, tại hạ đã từng thấy nó trên tay Hoa Lộng Nguyệt
Giờ ngay cả Hoa Lộng Nguyệt cũng mất tích, tại hạ cũng chỉ suy đoán đại khái mà thôi.”
Đầu trọc biến sắc, Hàn Sâm lại vẫn bình tĩnh như thường, nhìn Thần Nhất công tử hỏi: “Vậy thì sao
Chẳng lẽ ngươi muốn báo thù thay Công Thúc Cẩn?”
Thần Nhất công tử lắc đầu nói: “Hàn công tử hiểu lầm rồi
Tuy tại hạ và Công Thúc Cẩn đều là một trong tứ công tử nhưng trên thực tế cũng không có quan hệ gì cả, sống chết của hắn chẳng liên quan gì đến tại hạ hết
Lần này tại hạ đến, một là vì muốn kiểm chứng suy đoán trong lòng, hai cũng là muốn kết bạn một cường giả có thể chém giết Chân Ma công tử Công Thúc Cẩn.”
“Một trong tứ đại công tử lại muốn làm quen với tại hạ, thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh.” Hàn Sâm thuận miệng nói
Thần Nhất công tử lại khẽ thở dài: “Cái gì mà Tứ đại công tử chứ
Phàm phu tục tử cảm thấy danh hiệu này rất oai phong nhưng trong mắt quý tộc thật sự, cái danh công tử cũng giống như ca cơ, chỉ là thứ để người xem giải trí thôi.”
“Có thể gặp được Hàn công tử, Chân Quân cảm thấy chỉ hận gặp nhau quá muộn
Song đây không phải nơi để nói chuyện, hôm khác có cơ hội chúng ta sẽ nói sau.” Thần Nhất công tử nói xong bèn đứng dậy hành lễ, sau đó rảo bước rời đi
“Sao tên này kỳ quặc thế nhỉ?” Đầu trọc tỏ vẻ ngờ vực, không hiểu tại sao Thần Nhất công tử lại đột nhiên chạy đến nơi đây mà nói mấy lời không thể giải thích được, sau đó lại đi mất một cách thần kỳ
Hàn Sâm đang định nói gì đó, đã thấy chủ nhân của bữa tiệc hôm nay - Phượng Phỉ Phỉ đi ra
Khác với lần Hàn Sâm gặp nàng ở Dạ Khốc Cốc, hôm nay Phượng Phỉ Phỉ mang trên mình khí tượng kinh người, như có tiên vận quẩn quanh, mái tóc đen xõa tung, lờ mờ có hào quang chảy xuôi
Nơi ánh mắt mang theo thánh huy quét qua khiến người ta tự ti mặc cảm, dường như đối mặt với nàng cũng là một loại khinh nhờn, người có ý chí hơi yếu ớt đều theo bản năng tránh đi ánh mắt của nàng
Phượng Phỉ Phỉ bị đông đảo vương công quý tộc như chúng tinh phủng nguyệt vây vào giữa, ngay cả quý tộc bẩm sinh đứng cạnh cũng khó che đậy được phong tư của nàng, quả là một nhân vật xuất sắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đầu trọc nhìn chăm chú si mê, suýt thì chảy nước miếng
Đáng tiếc tuy hắn tự xưng là bạn bè chí giao của Phượng Phỉ Phỉ nhưng ngay cả tư cách tới gần vòng tròn quanh Phượng Phỉ Phỉ cũng không có, căn bản không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Phượng Phỉ Phi
“Bắt đầu, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.” Đầu trọc cực kỳ hưng phấn nói
“Cái gì bắt đầu rồi?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi
“Ở bữa tiệc sinh nhật hàng năm, Phượng Phỉ Phỉ đều sẽ hiến một ca khúc để cảm ơn khách khứa đến đây chúc mừng.” Đầu trọc vừa mong chờ nhìn Phượng Phỉ Phỉ trên đài, con mắt sắp biến thành hình trái tim đến nơi
“Không phải bìa album của Phượng Phỉ Phi có ở khắp nơi trên mạng à
Có gì đáng ngạc nhiên đâu?” Hàn Sâm hòi
Đầu trọc khinh thường nói: “Sao mà giống được
Hình ảnh kém xa hiện trường, huống chi lần này là biểu diễn tại hiện trường, là hợp thể biểu diễn với Tiên Âm Phượng Hoàng - chủng gen hệ Âm cấp Thần của nàng, loại cảm giác này không phải trên mạng có thể nghe được đâu.”
Nói đến đây, giọng đầu trọc ngưng bặt, bởi vì toàn bộ bữa tiệc đều đã yên tĩnh trở lại, bốn phía tối om, sau đó lập tức nghe được âm thanh của một cô gái trên đài vang lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh âm kia tựa như tiếng ca của tiên tử, vừa lọt vào tai đã chiếm lấy †âm hồn người ta, khiến mọi người không kiềm được mà lâm vào trong ý cảnh của thanh âm ấy
Đến tận lúc này, giữa sân mới sáng lên ánh đèn, song những ánh đèn ấy đều tập trung trên người Phượng Phỉ Phỉ giữa đài
Lúc này Phượng Phỉ Phỉ giống như tiên tử hạ phàm thực thụ, dường như cả người cũng tản ra thánh huy tiên vận, môi đỏ khẽ cất tiếng, tiếng ca làm cho lòng người say mê quanh quẩn trong cả hội trường, kích thích tiếng lòng của nhân loại, khiến người ta không nhịn được mà phiêu theo khai thừa chuyển hợp của âm nhạc
Hát đến giữa bài, hội trường lớn như vậy vẫn lặng ngắt như tờ, người người đều dường như mê như sỉ nhìn Phượng Phỉ Phỉ như tiên tử, không ít người khóe mắt lấp lánh lệ quang, những cô gái tình cảm phong phú hơn chút đã sớm lệ rơi đầy mặt
“Sinh nhật mà lại đi hát mấy bài như này à?” Hàn Sâm nghe mà cạn lời
Phượng Phỉ Phỉ hát thật sự không tệ nhưng nếu không có chủng gen hệ âm cường đại gia trì thì cũng không thể tạo thành sức ảnh hưởng mạnh như vậy, chỉ có thể nói thiên phú âm nhạc và cách vận dụng chủng gen của nàng đều rất lợi hại
Đáng tiếc với Hàn Sâm mà nói, hai cái này đều không có tác dụng lớn lắm
Hàn Sâm vốn mù tịt nhạc lý, nhiều lắm cũng chỉ học được vài ca khúc diễn tấu bằng huân, còn thổi không được tốt lắm
Sức ảnh hưởng của chủng gen lại càng vô hiệu với hắn, cho nên Hàn Sâm chỉ cảm thấy Phượng Phỉ Phỉ hát không tệ lắm, chứ hoàn toàn chẳng có chút cảm động nào
Lúc này trên hội trường, dù là quý tộc chân chính cũng phải thả lỏng nội tâm, lẳng lặng lắng nghe tiếng ca của Phượng Phi Phi
Tuy họ có thể ngăn cản sức mạnh hệ âm nhưng cũng tuyệt đối không chống lại, chỉ để mình chìm đắm trong tiếng ca
Tất cả mọi người đều say mê, Hàn Sâm lại lia mắt nhìn khắp xung
quanh, trông cực kỳ đột ngột
Huống chi Phượng Phỉ Phỉ vốn có ấn tượng rất sâu với hắn, tầm mắt vừa chuyển đã lập tức phát hiện ra hắn
“Sao tên này lại ở đây?” Phượng Phỉ Phỉ kinh ngạc trong lòng, lại thấy hắn không hề nghe hát mà cứ ngó dọc ngó ngang, trong lòng cũng không khỏi hơi buồn bực
Hết chương 3093