Cả người Thiết Mạc như bị người ta đâm mạnh cho một đao vào ngực, hắn mở to hai mắt ra nhìn Hàn Sâm và quang ảnh của nữ thần Băng Tuyết đang đứng ở trước cửa lớn của Thần miếu đầy vẻ hoảng sợ
Thần Linh là tối cao, loại ý niệm này đã ăn sâu bén rễ vào trong tư tưởng của người thuộc các đế quốc
Dù khi có khế ước với Thần Băng Tuyết, có thể coi như là đồng bạn, nhưng Thiết gia chưa bao giờ có chút ý nghĩ khinh nhờn nào với Thần Băng Tuyết, bọn họ vẫn luôn tôn thờ, coi là thần hộ mệnh của Thiết gia
Nhưng mà hôm nay vị thần hộ mệnh của Thiết gia, đường đường là nữ thần Băng Tuyết, giờ lại hành đại lễ với Hàn Sâm, đã thế còn như bề dưới bái kiến bề trên, cung kính gọi tiếng đại nhân
Điều này đã khiến Thiết Mạc gần như không dám tin tất cả những gì đang xảy ra là thật
“Trời ạ
Rốt cuộc ta đã kết thù với quái vật khủng bố nhường nào thế này?” Chỉ trong nháy mắt, Thiết Mạc cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa thì đứng không vững, ngã ra đất
Gia thần và hộ vệ của Thiết phủ cũng đã đuổi tới bên ngoài của Thần miếu, nhưng lúc này Thần miếu bị băng quang tuyết khí bao phủ, làm bọn họ không tài nào tới gần được và cũng không thấy rõ được tình huống bên trong
Có một gia thần có được chủng gen cấp Thần ngưng tụ lực lượng, muốn xông thẳng vào trong băng quang tuyết khí, và rồi suýt nữa bị đóng bằng thành khối chỉ trong chớp mắt, hắn hoảng sợ lùi về phía sau, mà hai tay tiếp xúc với băng quang tuyết vụ đầu tiên cũng đã bị đông lạnh tới mất đi tri giác
Mọi người ai nấy đều sợ hãi, không dám tiếp xúc với băng quang tuyết vụ nữa, chỉ đành vây Thần miếu lại
Bên trong Thần miếu Băng Tuyết, người Thiết Mạc run rẩy, trong đôi mắt hắn hẳn toàn tơ máu, nhìn Hàn Sâm đầy vẻ hoảng sợ, nỗi sợ hãi cái chết dần dấy lên trong lòng hắn
“Không thể nào… Nữ thần Băng Tuyết là thần bảo vệ của Thiết gia bọn †a… Ta có huyết mạch Băng Tuyết… Nàng không vứt bỏ ta được… Không thể nào…”
Hàn Sâm chẳng thèm nhìn Thiết Mạc, hắn đưa mắt ngắm nữ thần Băng Tuyết đang ở trước mặt hỏi: “Hắn là người của ngươi à?”
Mặc dù lúc trước nữ thần Băng Tuyết không ở chỗ này, nhưng lúc này nàng cũng đoán sơ sơ được là đã xảy ra chuyện gì, thản nhiên nói: “Ta từng ký khế ước thần với tổ tiên Thiết gia, cho phép Thiết gia có huyết mạch Thần của ta”
“Người này muốn giết ta, nếu hắn đã là người của ngươi thì ngươi nói xem, nên xử trí hắn thế nào?” Hàn Sâm nhìn nữ thần Băng Tuyết hỏi
Trong lòng Thiết Mạc thấy khủng hoảng cực kỳ, vội vàng kêu lên: “Đại nhân… Ngươi là thần bảo vệ của Thiết gia ta… Ngươi phải cứu ta…”
Nhân loại trong đại vũ trụ đế quốc đều mượn những ngoại lực như Thần Linh và chủng gen, không hề coi trọng việc tu hành của bản thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù Thiết Mạc ngồi ở địa vị cao, có phong thái kiêu hùng, nhưng sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong là không ngăn cản nổi, hắn quyền cao chức trọng, thê thiếp thành đoàn, phú khả địch quốc, sao mà nỡ chết được có chứ
Nhưng mà một câu mà nữ thần Băng Tuyết nói ra này lại đánh Thiết Mạc rơi vào địa ngục khôn cùng trong nháy mắt
Nữ thần Băng Tuyết liếc Thiết Mạc một cái, khẽ thở dài: “Ngươi lại muốn giết người mà đến Thần cũng không dám đắc tội, ngươi muốn ta cứu ngươi kiểu gì đây?”
Thiết Mạc bỗng như rớt vào hầm băng, mặt cắt không còn một giọt máu
Nhưng dù sao thì hắn cũng là người có địa vị cao, hơn nữa còn là đại tướng tay nắm binh quyền
Giờ đây rơi vào tuyệt cảnh thì hắn bất chấp luôn, bộc phát hết lực lượng trên người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng mà ngay lập tức Thiết Mạc đã phát hiện ra, huyết mạch Thần Băng Tuyết trên người hắn đã biến mất vô tung trong nháy mắt, hiển nhiên là nữ thần Băng Tuyết đã thu hồi lực lượng huyết mạch mà nàng đã ban cho hắn
Trong lòng Thiết Mạc thấy bi thương cực kỳ, nhưng mà sự tàn nhẫn trong lại chẳng hề giảm đi tí nào, tuy đã không còn lực lượng của Thần Băng Tuyết, nhưng hắn vẫn còn huyết mạch Âm Ty có được từ địa mạch
Mặc dù có rồi băng tuyết của thần, nhưng hắn còn có được từ địa mạch, mặc dù nó không phải huyết mạch Thần hoàn chỉnh nhưng cũng mạnh hơn huyết mạch được Thần Linh ban cho ở trong Thần miếu rất nhiều
Lúc này Thiết Mạc chỉ nghĩ sống sót, vận chuyển huyết mạch Âm Ty toàn lực, hắc khí quanh thân lượn lờ, xông ra ngoài Thần miếu như lệ quỷ
Trong lòng hắn có muôn vàn oán hận, nhưng hắn chẳng dám đối kháng với Hàn Sâm nữa
Đây là nhân vật khủng bố có thể khiến Thần Linh cũng phải cúi đầu, hắn đâu dám chiến đấu chứ
Lúc này Thiết Mạc chỉ muốn chạy ra khỏi Thần miếu Băng Tuyết, trốn về thành Ngọc Bích, giờ chỉ có về tới nơi đó thì hắn mới giữ được tánh mạng của mình
Nhưng Thiết Mạc còn chưa chạy ra khỏi Thần miếu Băng Tuyết thì đã nghe thấy giọng của nữ thần Băng Tuyết vang lên lần nữa: “Đại nhân,
xin ngươi hãy nể mặt tiểu thần, cho hắn được chết toàn thây
Bên trong thành Băng tuyết, mấy vị thống lĩnh của cấm vệ quân vội vã dẫn người chạy tới, còn người nhà Thiết gia thì đón bọn họ tới trước Thần miếu Băng Tuyết
Nhìn thoáng qua Thần miếu Băng Tuyết đang bị băng quang tuyết vụ bao phủ, thống lĩnh của Phượng linh vệ Liễu Tiêm Tiêm nhìn em họ của Thiết Mạc - Thiết Nghênh Đường hỏi: “Nghênh Đường đại nhân, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Thiết Nghênh Đường thầm chờ Thiết Mạc chết ở trong Thần miếu Băng Tuyết, có vậy thì hắn sẽ có khả năng cao được tiếp quản Thiết gia, trở thành chủ Thiết gia, nhưng mà mặt ngoài thì hắn vẫn vờ ra vẻ phẫn nộ nói: “Có một thích khách xông vào Thiết phủ, dám ám sát anh họ của ta
Bây giờ bọn họ đang bị vây ở bên trong Thần miếu Băng Tuyết nên cũng không biết rốt cuộc tình huống ra sao rồi nữa.”
Liễu Tiêm Tiêm và mấy vị thống lĩnh khác liếc nhau, trong lòng ai cũng đều cảm thấy hoảng sợ và kinh ngạc
Ban ngày ban mặt, mà lại có người dám tới tận cửa ám sát Đại tướng của Tần quốc, kiêu ngạo quá rồi đó
Nhưng giờ Thần miếu Băng Tuyết bị lực lượng của Thần Băng Tuyết bao phủ, bọn họ muốn xông vào cũng không xông vào nổi nên Liễu Tiêm Tiêm chỉ đành hỏi thăm tình hình chỉ tiết từ chỗ bọn họ
Đồng thời còn an ủi: “Mạc đại nhân là huyết mạch Thần Băng Tuyết, hắn vào trong Thần miếu thì đương nhiên sẽ hợp thể với Thần Băng
Tuyết
Dù thích khách kia có mạnh tới đâu thì e cũng khó làm hắn bị thương được
Xin các vị đừng kinh hoảng, chúng ta nên bảo vệ Thần miếu trước, đừng để tên thích khách kia chạy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“
Dứt lời, Liễu Tiêm Tiêm lại thuận miệng hỏi một câu: “Các ngươi biết thích khách là ai không?”
Chính bản thân Liễu Tiêm Tiêm cũng không ngờ sẽ có người trả lời nàng, nếu là thích khách thì đương nhiên sẽ không để bại lộ dễ dàng rồi
“Là Hàn Sâm, là kẻ ở trong nhà của Phượng Phi Phi, hắn không những ám sát Mạc đại nhân mà còn giết chết cả Công Thúc Chỉ, Tư Đồ Nhã và Lỗ thống lĩnh…” Người hầu già ở bên cạnh kêu lên với giọng căm hận
Đám người Liễu Tiêm Tiêm ngây hết cả người, gặng hỏi thêm một lát thì sắc mặt càng trở nên cổ quái hơn
Không ai trong số họ ngờ tới có người dám đánh Thiết phủ quang minh chính đại như vậy
Đương nhiên cái tên Hàn Sâm này bọn họ biết, Lỗ Tam Trực đã trở thành trò cười ở thành Ngọc Bích vì bị Thái tử vả mặt, đám đồng liêu như bọn họ sao lại không biết cơ chứ
Nhưng dù còn họ có nghĩ tới nát óc thì cũng không ngờ tới Hàn Sâm dám đánh tới tận Thiết phủ, đã thế còn giết chết Lỗ Tam Trực và Công Thúc Chỉ
Liễu Tiêm Tiêm còn muốn hỏi gì đó nhưng chợt thấy băng quang tuyết vụ bên ngoài Thần miếu Băng Tuyết ngoài tản đi, khôi phục về dáng vẻ trong suốt như ngọc vốn có của nó
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào phía bên trong của Thần miếu Băng Tuyết, sau đó đều cảm thấy nặng nề, trên khuôn mặt lộ ra hoảng Sợ
Chỉ thấy Thiết Mạc quỳ gối ở cửa lớn của Thần miếu Băng Tuyết, thất khiếu chảy máu, cả người đỏ ngầu, giống như con tôm bị chưng chín, trên người hắn đã không còn khí tức và sức sống từ lâu
“Mạc đại nhân… Mạc đại nhân… Chết rồi…” Có người nhích tới gần Thiết Mạc, duỗi tay dò thử hơi thở của hắn rồi chợt hoảng sợ kêu lên thành tiếng
“Hàn Sâm… Hàn Sâm đâu?” Đám người Liễu Tiêm Tiêm vừa sợ vừa giận, nhưng vẫn còn nhớ tới nhân tố quan trọng của sự việc, lập tức dẫn người vọt vào trong Thần miếu Băng Tuyết
Nhưng mà điều làm bọn họ cảm thấy không thể tin nổi đó là, bên trong Thần miếu Băng Tuyết ngoài thi thể của Thiết Mạc thì chẳng có cái bóng ma nào cả
Mà tên thích khách Hàn Sâm đã vào Thiết phủ hành hung một cách quang minh chính đại ở trong lời của những người Thiết gia, lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng
Hết chương 3111