Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 318: Không Giết Đã Là Có Ơn




Dị sinh vật trong Hồng Đồng Sơn Mạch rất nhiều, chỉ là Hàn Sâm lại không có hứng thú đánh giết, phần lớn cũng chỉ là một ít sinh vật bình thường cùng sinh vật nguyên thủy mà thôi, cho dù ngẫu nhiên nhìn thấy một hai con sinh vật biến dị, nhìn thấy chúng to lớn như vậy, Hàn Sâm cũng không có hứng thú xuất thủ
Tốc độ của Phong Thần Lang thật sự quá nhanh, tốc độ chạy toàn lực nhanh nhất trong số những tọa kỵ mà Hàn Sâm đã gặp, cơ hồ không có dị sinh vật nào có thể đuổi kịp tốc độ của nó
Dựa theo phương hướng đại khái theo lời Mã Minh Tuấn nói, Hàn Sâm cưỡi Phong Thần Lang tìm tòi khắp nơi, một mực hướng chỗ sâu trong Hồng Đồng Sơn Mạch mà đi
Có lẽ là bởi vì vận may cũng không tệ, hoặc là do Phong Thần Lang chạy quá nhanh, cũng chỉ trong thời gian một ngày, Hàn Sâm đã tìm được con rùa thần huyết trong truyền thuyết kia
Con rùa lớn thật sự quá rõ ràng, muốn không nhìn thấy nó cũng rất khó, một con rùa màu mực lớn cỡ cái ô tô, lúc này đang bò lên trên một ngọn núi lớn màu đồng đỏ
Mặc dù thế núi cực kỳ dốc, nhưng mà con rùa lớn màu mực quỷ dị kia dùng tứ chi bám lấy vách núi, tốc độ bò lên vậy mà tương đối nhanh
Hàn Sâm cũng không gấp gáp đi qua, liền đứng xa xa nhìn con rùa lớn đã bò tới giữa sườn núi kia
Mai rùa màu mực, tứ chi cùng cổ màu xanh sẫm, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện ra, trên mu rùa đen nhánh kia, kỳ thật còn có rất nhiều hoa văn kỳ dị màu đỏ sậm, lót ở dưới màu đen, nếu như không nhìn kỹ, sẽ rất dễ dàng bỏ qua những hoa văn màu đỏ sậm đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở vị trí đầu con rùa đen, sinh ra một cặp sừng cong màu xanh giống như sừng dê, mà bên trên tứ chi lại có rất nhiều vảy màu xanh lục
Hàn Sâm đứng đằng xa xem trong chốc lát, con rùa lớn kia đã sắp leo lên tới đỉnh núi rồi
Nhắc tới cũng kỳ quái, phần lớn ở Hồng Đồng Sơn Mạch đều là những ngọn núi trống trơn không có một ngọn cỏ, có lẽ là bởi vì liên quan tới thổ nhưỡng cùng nham thạch màu đồng đỏ, ở đây cơ hồ rất khó thấy loại thực vật gì
Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác ở trên đỉnh núi lớn đó lại mọc ra một cái cây ăn quả vô cùng tươi tốt, cũng không biết đây rốt cuộc là giống cây gì, hình dáng uốn lượn khúc chiết, cao chừng năm sáu mét, bên trên có rất nhiều hoa nhỏ màu trắng, có vài chỗ hoa nhỏ đã rơi xuống, lại mọc ra từng chuỗi quả nhỏ đỏ tươi giống như mã não
Con rùa lớn bò tới đỉnh núi, lại đứng thẳng lên, chân trước bám lên trên cây, vươn cổ dài ra cắn lấy từng chuỗi quả màu đỏ ở trên cây
- Con rùa này không phải là vì muốn ăn quả màu đỏ kia, mới từ trong biển rộng bò ra đấy chứ
Hàn Sâm nhìn tới trợn mắt há hốc mồm
Lúc Hàn Sâm học ở trường phổ thông cũng đã được học qua, thực vật ở thế giới Tí Hộ Sở không thể ăn bậy được, đặc biệt là trái cây cùng rễ cây, gen của loài người cùng gen của sinh vật trong Tí Hộ Sở có sự bất đồng rất lớn, thực vật ở trong thế giới Tí Hộ Sở, rất nhiều thứ không chỉ là không thể tiêu hóa, ngược lại sẽ sinh ra rất nhiều tác dụng phụ ác liệt đối với thân thể
Cũng có một chút thực vật có thể ăn được, nhưng cần nhân loại tự đi phân biệt
Nhưng mà bây giờ trong nhân loại cũng không có người giống như là Thần Nông nếm bách thảo như vậy, phương pháp thí nghiệm khoa học ở chỗ này không có tác dụng quá lớn, cho nên người bình thường cũng sẽ không ăn thực vật ở Tí Hộ Sở
Lần trước bị vây ở trên hòn đảo Quỷ Nhãn Bi Hùng chiếm giữ, bọn Hứa Như Yên cũng phải nếm thử không ít, mới tìm được một ít loài nấm cùng thực vật có thể ăn
Trái cây trên cây thì con rùa kia có thể ăn, nhân loại chưa hẳn đã có thể ăn được, Hàn Sâm chỉ là ở một bên nhìn xem, con rùa kia rất hung mãnh, từng chuỗi quả màu đỏ cắn vào trong miệng, có đôi khi liền lá cây cùng chùm hoa nhỏ cũng cùng một chỗ nuốt vào
Trái cây trên khắp cây, không bao lâu sau đã bị nó gặm trụi lủi, con rùa kia vẫn liếm môi thèm thuồng, lại từ từ bò xuống núi
Hàn Sâm còn đang do dự có nên ra tay nhìn thử xem con rùa kia có phải là sinh vật siêu cấp thần huyết hay không, đột nhiên lại nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân thác loạn
Quay đầu nhìn sang, là đoàn người do Triệu Cổ Thanh mang theo đang hướng tới bên này mà đến, nhìn thấy Hàn Sâm cùng con rùa lớn ở trên núi, sắc mặt của Triệu Cổ Thanh có chút khó coi
Mấy người cưỡi tọa kỳ đi lên trước mặt Hàn Sâm, vậy mà trực tiếp vây Hàn Sâm ở trung ương, Triệu Cổ Thanh ngồi ở trên lưng một con Ban Lan Cự Hổ, lạnh lùng nhìn Hàn Sâm nói:
- Muốn chết hay là muốn sống
- Muốn chết thì như thế nào, muốn sống thì như thế nào
Hàn Sâm nhìn Triệu Cổ Thanh nhàn nhạt hỏi
- Muốn chết thì đương nhiên là dễ nói, mấy anh em bọn tao bây giờ liền chặt mày
Nói đến đây, Triệu Cổ Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Nếu như muốn sống, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, để cho anh em của tao trói mày vào, sau đó chính mày cút ra khỏi Hồng Đồng Sơn Mạch
Hàn Sâm cũng không tức giận, những người này căn bản là không có tư cách để cho hắn tức giận, chỉ là nhìn Triệu Cổ Thanh mỉm cười nói:
- Chúng mày không biết là đối xử với ân nhân của mình như thế thì có chút quá vong ân phụ nghĩa hay sao
- Tiểu tử, mày nói hươu nói vượn cái gì thế
Lúc nào mày thành ân nhân của bọn tao rồi
Bớt ở chỗ này ăn nói lung tung đi, bọn tao chỉ có cừu nhân không có ân nhân
Lưu Hắc Kiệt chỉ vào Hàn Sâm tức giận quát
Hàn Sâm lại căn bản là không để ý tới Lưu Hắc Kiệt, nhàn nhạt tiếp tục nói:
- Có lẽ chúng mày cũng là người đọc qua rất nhiều sách, chẳng lẽ chúng mày chưa từng nghe qua một câu nói hay sao
- Nói cái gì
Triệu Cổ Thanh khẽ nhíu mày, đã dấy lên lòng cảnh giác đối với Hàn Sâm
Thật sự là Hàn Sâm quá trấn định, trấn định có chút khác thường, nhìn vẻ mặt, tựa hồ căn bản như là không đem bọn họ để vào trong mắt
Triệu Cổ Thanh hướng người bên cạnh nháy mắt, lập tức có hai người đi ra ngoài nhìn khắp nơi, thế nhưng mà cũng không phát hiện ra có mai phục gì cả, ở đây chỉ có một mình Hàn Sâm
Hàn Sâm giận dữ nói:
- Chẳng lẽ chúng mày chưa từng nghe nói là không giết đã là có ơn rồi hay sao
Tao không giết chúng mày, đã là ân đức như trời biển, chúng mày vẫn còn nghĩ đến việc lấy oán trả ơn, chúng mày nói xem có đúng là vong ân phụ nghĩa hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- CMN, muốn chết
Bọn Lưu Hắc Kiệt lập tức giận dữ, trực tiếp cầm lấy binh khí lao tới phía Hàn Sâm
Mặc dù trong lòng Triệu Cổ Thanh có chút hoài nghi, nhưng nhìn qua thì xác thực ở đây chỉ có một mình Hàn Sâm, cũng lại không suy nghĩ nhiều nữa, lấy ra một cây trường thương, cũng đâm tới Hàn Sâm
Bởi vì mọi người đều ngồi trên lưng tọa kỵ, cho nên sử dụng đều là binh khí dài, Hàn Sâm cũng cưỡi Phong Thần Lang, lập tức binh khí của mọi người đều hướng lên trên người hắn mà đánh tới, Hàn Sâm thò tay ra sau lưng bắt một cái, trực tiếp rút thương xoắn ốc từ trong bao đồ ra
Vung mạnh thương, trường thương lập tức gào thét đánh bạt toàn bộ binh khí đang lao đến ra, thậm chí có vài thanh binh khí không phải là cấp thần huyết, đã trực tiếp bị thương xoắn ốc quét gãy
Cho dù là binh khí của Triệu Cổ Thanh cùng Lưu Hắc Kiệt không bị đánh gãy, cũng chỉ cảm thấy hai tay run lên, hổ khẩu vỡ tan đổ máu, cơ hồ là không cầm được binh khí trong tay nữa rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một mọi người lập tức trở nên quá sợ hãi, cơ hồ không thể tin được vậy mà uy lực một thương của đối phương lại mạnh tới mức này, nhìn thân ảnh đang ngồi trên cự lang màu bạc kia, khắp khuôn mặt đều là vẻ kinh hãi
Chỉ là Hàn Sâm lại không có tâm tình thưởng thức vẻ mặt của bọn họ, thương xoắn ốc trong tay đã như một điểm sáng lạnh đâm về phía một người trong đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.