Có thể trở thành học sinh thân truyền của Cổ Tự Đạo, coi như là ở trong số những nhân vật nổi tiếng giới quý tộc, cũng là chuyện mà rất nhiều người cầu cũng không được, chỉ là việc này đối với Hàn Sâm lại không có lực hấp dẫn quá lớn
Nếu như là lúc trước, Hàn Sâm còn sẽ suy nghĩ thêm một chút, dù sao cũng là học sinh của Bán Thần, Trảm Thiết Quyền cũng coi như là một trong những Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật nổi tiếng đương thời
Thế nhưng mà từ sau khi lấy được Động Huyền Kinh, trong khoảng thời gian này Hàn Sâm vẫn đang học tập cổ văn, mặc dù vẫn xem không hiểu nhiều, nhưng chỉ vẻn vẹn đã có thể xem hiểu một chút ít, khiến cho Hàn Sâm mừng như điên
Cùng tốn thời gian đi học Trảm Thiết Quyền gì đó, không bằng bỏ thêm chút thời giờ học tập cổ văn, chỉ cần có thể đọc hiểu Động Huyền Kinh, tùy tiện luyện một chút thì tương lai tiến vào Tí Hộ Sở của Bán Thần sẽ dễ như trở bàn tay
Trảm Thiết Quyền gì đó kia có lợi hại hơn nữa, cũng không thể xé rách không gian được, chớ đừng nói là thân thể có thể truyền tống vào Tí Hộ Sở
- Ý tốt xin nhận, nhưng mà thật sự là tôi bận chuyện, mấy người vẫn tự mình đi đi
Hàn Sâm gian hai tay ra nói
Ánh mắt của bốn người bọn Cổ Trường Phong nhìn về phía Hàn Sâm càng thêm kinh ngạc, loại chuyện tốt như trở thành học sinh Cổ Tự Đạo này, vậy mà lại có người từ chối, thật sự là khiến cho bọn họ có chút không hiểu
- Anh bạn, đại khái là anh không tin tôi đi, chuyện đó cũng không sao, bây giờ tôi dạy anh hai chiêu Trảm Thiết Quyền trước, sau khi anh học được lại dẫn đường cho chúng tôi thì thế nào
Cổ Trường Phong suy nghĩ, cảm thấy người này có lẽ không tin anh ta là cháu trai của Cổ Tự Đạo, cho nên mới không để ở trong lòng như vậy
Hàn Sâm có chút dở khóc dở cười nhìn thoáng qua Cổ Trường Phong, thật sự là hắn không muốn học Trảm Thiết Quyền gì đó
Nhưng mà đối phương đã không nổi lên suy nghĩ buồn nôn gì, Hàn Sâm cũng không tiện ác ngôn đáp trả, suy nghĩ một lát liền nhìn Cổ Trường Phong hỏi:
- Mấy người ở trong sa mạc này có thấy một ngọn núi tuyết hay không, tôi đang tìm ngọn núi kia, nếu như mấy người có thể dẫn tôi tìm đến ngọn núi kia, chờ tôi làm xong chuyện cũng có thể dẫn mấy người đi ra ngoài
Cổ Trường Phong hơi ngơ ngác, thế mới biết là Hàn Sâm thật sự không có hứng thú gì đối với Trảm Thiết Quyền của Cổ gia, mặt già không khỏi đỏ lên
- Núi tuyết, chẳng lẽ anh nói tới chỗ kia
Nghe Hàn Sâm nói xong, một cô gái ở trong đó đột nhiên nhìn Hàn Sâm hỏi:
- Núi lớn như lời anh nói, có phải là chỉ có đỉnh núi mới có băng tuyết bao trùm hay không
- Đúng vậy, cô thấy à
Hàn Sâm vui mừng quá đỗi, nguyên bản hắn cũng chỉ là ôm thái độ muốn thử một chút hỏi một câu, dù sao nếu như bọn họ tới gần ngọn núi tuyết, gặp phải con dị sinh vật tựa như chim Phượng Hoàng kia thì chỉ sợ là khó có thể sống sót trở về
- Thấy thì thấy được, nhưng mà nơi đó có một đám dị sinh vật rất lợi hại trông coi, chúng tôi không dám tới gần…
Cô bé kia lại nói ra
- Thấy được là tốt rồi, mấy người dẫn tôi đi, chờ tôi làm xong chuyện, chúng ta cùng đi ra ngoài
Hàn Sâm vội vàng nói
- Anh bạn, không phải là anh muốn đi săn giết một ít Huyết Cốt Yêu đấy chứ
Tôi khuyên anh tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ này đi, một bầy Huyết Cốt Yêu ít nhất cũng có hơn một ngàn con, trong đó Huyết Cốt Yêu biến dị chí ít cũng có hai mươi con trở lên, hơn nữa còn có một con Huyết Cốt Yêu cấp thần huyết, bầy dị sinh vật như vậy, không phải là chỉ mấy người có thể giải quyết, huống chi anh chỉ có một mình
Tiêu Lăng Phong nói
Hàn Sâm nghe vậy khẽ nhíu mày, lần trước hắn đi tới, không nhìn thấy có dị sinh vật nào khác, như thế nào lại nghe bọn họ nói, chỗ đó còn có một đám dị sinh vật có được cấp thần huyết cầm đầu
Nhưng mà đối với Hàn Sâm thì có hay không đều giống nhau, có thì càng tốt, hắn còn thiếu ba điểm thần gen chưa bổ túc, vừa vặn giết đi ăn thịt, nhất cử lưỡng tiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Nếu như mấy người chịu mang tôi đi, Hàn Sâm vô cùng cảm kích, nếu như không muốn, giúp tôi chỉ đường, tôi cũng rất cảm ơn
Kỳ thật Hàn Sâm cũng không quá muốn cho bọn họ đi theo
Mặc dù tọa kỵ của bọn họ cũng không tệ, nhưng mà so sánh với Kim Mao Hống của hắn thì vẫn còn kém quá xa, mang theo bọn họ thật sự là vô cùng vướng víu
- Chúng tôi có thể dẫn anh đi, nhưng mà không biết anh có mang đủ nước để mấy người chúng tôi đi ra cái đại sa mạc này hay không
Bốn người bọn Cổ Trường Phong bàn bạc trong chốc lát, liền đi đến trước mặt Hàn Sâm hỏi
- Nước không thành vấn đề
Hàn Sâm vỗ vỗ túi nước chồng chất ở bên cạnh, lần này hắn mang rất nhiều nước, vốn là có ý định sau khi giết con chim lửa kia, trực tiếp xuyên qua Đại Sa Mạc Bạch Ma đi tới một chỗ mà Ninh Nguyệt đã cung cấp
Đã Hàn Sâm sung túc nước, bọn Cổ Trường Phong cũng không nói gì thêm nữa, sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền chuẩn bị khởi hành
- Anh bạn, anh có nhiều đồ như vậy, dùng không ít tọa kỵ mang đi à
Tiêu Lăng Phong nhìn một đống đồ đạc lớn kia của Hàn Sâm hỏi
- Cũng không có nhiều, một con mà thôi
Hàn Sâm trực tiếp kêu gọi Kim Mao Hống ra, bởi vì sợ hù bọn họ sợ, cho nên chỉ khiến cho Kim Mao Hống sử dụng tư thái nhỏ nhất, nhưng mà cũng đã khổng lồ giống như là voi ma mút rồi
- Tọa kỵ thật là hùng tráng
Bọn Tiêu Lăng Phong nhìn thấy Kim Mao Hống vẫn còn có chút giật mình
Hàn Sâm cười cười không nói gì, chỉ là mang mọi thứ chất lên trên lưng của Kim Mao Hống, mình cũng cỡi lên
Một nhóm năm người xuất phát, bởi vì chỉ có Tiêu Lăng Phong có một con tọa kỵ thần huyết, ba người khác đều là tọa kỵ biến dị, tốc độ tiến lên cũng không thể nhanh nổi
Mặc dù Hàn Sâm hơi có chút buồn bực, nhưng mà cũng chỉ có thể khiến cho Kim Mao Hống khống chế tốc độ chậm rãi đi theo đám bọn họ
Còn may là bọn họ cách ngọn núi tuyết kia cũng không xa, đại khái chỉ cần một ngày là có thể chạy tới, lúc này Hàn Sâm mới không quá mức sốt ruột chạy đi
Hàn Sâm cũng đại khái hiểu một chút bốn người này, Cổ Trường Phong là cháu trai của Cổ Tự Đạo, Tiêu Lăng Phong là đồ đệ của Cổ Tự Đạo, hai cô bé khác, nhìn tương đối đầy đặn gọi là Cổ Yến, dáng người cao gầy thon dài kia tên là Tiêu Vi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cổ Yến là em gái của Cổ Trường Phong, cũng không biết là em gái ruột hay là em họ, Tiêu Vi lại là chị ruột của Tiêu Lăng Phong
- Hàn Sâm, con tọa kỵ này của anh là thú hồn thần huyết à
Cổ Yến cưỡi một con Dương Giác Thú biến dị đi ở bên cạnh Hàn Lâm, tò mò nhìn khổ người to lớn kia của Kim Mao Hống hỏi
- Ừm
Hàn Sâm thuận miệng lên tiếng
- Có thể có được tọa kỵ như vậy, xuất thân của anh nhất định là rất tốt, như thế nào trước kia tôi chưa từng nghe nói tới anh
Cổ Yến nháy mắt lại hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Tôi xuất thân trong gia đình bình thường, không phải nhân vật quý tộc nổi tiếng, chỉ là vận may tốt hơn người bình thường một chút mà thôi
Hàn Sâm nói lời thật lòng, mặc dù chính hắn cũng rất cố gắng, nhưng mà có thể thành công, thành phần vận may này không thể coi thường
Nghe Hàn Sâm nói không phải xuất thân từ gia đình quý tộc nổi tiếng, Cổ Yến ngược lại càng hiếu kỳ:
- Vậy sao anh lại không để bụng tới chuyện trở thành học sinh của ông nội tôi
Chẳng lẽ anh không biết là, trở thành học sinh của Thiết Quyền Bán Thần có ý nghĩa như thế nào sao
Cổ Trường Phong cùng chị em Tiêu gia ở phía trước đều dựng lỗ tai lên, muốn nghe một chút xem tại sao Hàn Sâm lại từ chối như vậy
- Tôi là người quen thoải mái rồi, không chịu được quá nhiều quy củ, nếu như chọc giận đại nhân vật như ông của cô rồi bị đánh cho mặt mũi bầm dập thì cũng không tốt
Hàn Sâm cười đáp
- Anh là người vô cùng thú vị
Cổ Yến nghe Hàn Sâm nói như vậy, không khỏi hé miệng cười
Bởi vì tính tình của Hàn Sâm hiền hoà, tưỡng đối không khó ở chung, tuổi tác của mấy người lại không chênh nhau nhiều, rất nhanh đã nói chuyện, vừa nói chuyện phiếm vừa hướng về mục tiêu tiến lên, cũng không lộ ra vẻ buồn bã lắm
- Nhìn, chính là chỗ đó
Đi gần một ngày, Cổ Yến đột nhiên chỉ tới một ngọn núi lớn có thể thấy được mơ hồ ở phía trước kêu lên
Thị lực của Hàn Sâm hơn xa Cổ Yến, trên thực tế hắn đã sớm thấy ngọn núi lớn kia, nhưng mà lông mày của Hàn Sâm lại dần dần nhíu lại, bởi vì ngọn núi lớn này thoạt nhìn không giống như ngọn núi mà hắn nhìn thấy trước kia