Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 869: Dạ Quỷ Lâm




- Chết người
Hàn Sâm có chút kinh ngạc nhìn cô gái kia
- Mấy người đi theo tôi
Cô gái kia vẫy vẫy tay với Hàn Sâm cùng Linh, quay người liền đi tới một phía khác trong rừng quả
Hàn Sâm và Linh liếc mắt nhìn nhau, liền giục Kim Mao Hống đi theo, đi không bao xa ở trong rừng quả, liền thấy phía trước xuất hiện một mảnh đất trống, nơi đó còn có mấy lều vải nhân loại đang nằm, còn bày biện ra không ít dụng cụ thường ngày, có thể nhìn thấy có mấy người đang phơi đồ ở trong doanh địa
Hàn Sâm cùng Linh đến, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người đó, đều nhao nhao đứng lên, còn có người từ trong lều vải đi ra
Trong doanh địa này thậm chí còn có mười mấy nhân loại, nhưng mà xem tình huống của những lều vải đó, tựa hồ như bọn họ đã dừng lại ở nơi đây trong thời gian không ngắn
- May mắn mấy người gặp tôi, bằng không thì liền chết cũng không biết chết như thế nào
Sau khi trở lại nơi trú quân, cô gái kia mới trầm tĩnh lại, mở miệng nói với Hàn Sâm và Linh:
- Ở đây đã xem như an toàn, mấy người ngay ở chỗ này dựng lều ở lại đi
Hàn Sâm nhìn cô gái kia hỏi:
- Đại tỷ, ở đây đến cùng đã xảy ra chuyện gì thế
- Mấy người sẽ không phải không biết nơi này chính là Dạ Quỷ Lâm đấy chứ
Trong doanh địa cả đám đều lộ ra vẻ cổ quái nhìn bọn Hàn Sâm, cô gái kia có chút kinh ngạc nói
Hàn Sâm lắc đầu:
- Tôi từ xa phương mà đến, chỉ là đi ngang qua cánh rừng quả này, cũng không biết đây là nơi nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Vậy thì cậu thật đúng là đáng thương, người đi lạc vào trong Dạ Quỷ Lâm, cho tới hiện tại còn không có ai có thể sống sót đi ra
Cô gái kia than thở nói ra
- Không đi ra được
Hàn Sâm không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không thể nào tin tưởng, một rừng cây mà thôi, không thể nào không đi ra được
Cho dù không đi ra được, chẳng lẽ còn không thể bay ra ngoài hay sao
Rừng quả mê huyễn dù thế nào đi nữa, cũng không thể vây khốn người có thể phi hành đi
- Xem ra cậu thật sự là không biết tình huống nơi này, nhìn hai người đều trẻ tuổi như vậy, lại đi nhầm vào trong Dạ Quỷ Lâm này, thật sự là quá đáng tiếc
Có người tiếc hận nói
- Phiền toái các vị nói cho tôi một chút, tình huống ở đây đến cùng là thế nào
Hàn Sâm từ trên lưng của Kim Mao Hống lấy ra một ít rượu cùng đồ ăn mang tới phân cho bọn họ
Những người kia nhìn thấy rượu và đồ ăn, con mắt đều có chút trợn trừng, vậy mà cũng không khách khí, nhận lấy đồ liền trực tiếp ăn uống, giống như là đã mấy trăm năm chưa từng ăn cơm vậy
- Anh bạn, có thuốc lá không
Một người đàn ông trung niên tiến đến bên cạnh Hàn Sâm hỏi
- Có
Hàn Sâm từ trên người lấy ra một bao, trực tiếp ném cho người đàn ông trung niên kia, người đàn ông trung niên kia lập tức mừng rỡ
- Những vật này cậu vẫn nên thu lại từ từ ăn đi, cuộc sống sau này còn dài mà
Cô gái gặp lúc trước thấy Hàn Sâm hào phóng như vậy, không khỏi cười khổ nói
Hàn Sâm hiểu ý của cô ta, nhưng hắn cũng không cho rằng mình sẽ bị vây ở chỗ này, chỉ hơi cười cười, nhờ những người kia nói cho hắn biết Dạ Quỷ Lâm đến cùng là xảy ra chuyện gì
Những người kia vốn cũng không có ác ý gì, hơn nữa Hàn Sâm còn tốt bụng phân ra đồ ăn cùng rượu cho bọn họ, lập tức liền trở nên nhiệt tình, mồm năm miệng mười nói chuyện ở Dạ Quỷ Lâm cho Hàn Sâm
Bọn họ cũng giống như Hàn Sâm, đều là người đi nhầm vào trong Dạ Quỷ Lâm, bản thân bọn họ đều là người đến từ địa phương khác nhau, ở thời gian bất đồng đi nhầm vào Dạ Quỷ Lâm, cuối cùng đều mất phương hướng tới đây, không ai rời khỏi được
Ngoại trừ Hàn Sâm và Linh ra, một người mất phương hướng trong Dạ Quỷ Lâm trễ nhất ở đây, chính là cô gái mang bọn Hàn Sâm tới nơi này, cô ta tên là Lưu Phương, vào hai năm trước đã mất phương hướng trong Dạ Quỷ Lâm
Lưu Phương là một nhà thực vật học, bản thân đang công tác trong Liên Minh cũng có quan hệ tới thứ này, cô biết rõ Dạ Quỷ Lâm chỗ này, cảm thấy rất hứng thú đối với thực vật kỳ dị trong Dạ Quỷ Lâm
Nguyên bản cô tới nơi này, chỉ là muốn ở chỗ biên giới nghiên cứu một chút Dạ Quỷ Thụ, nhưng mà chỉ mới đi vào hơn mười thước trong Dạ Quỷ Lâm thu được một chút mẫu vật, liền mất phương hướng ở trong đó, không đi ra nổi, cuối cùng đánh bậy đánh bạ tới nơi trú quân này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tình huống của những người khác trên cơ bản đều giống nhau, có người chuyên môn đến bên trong thám hiểm, cũng có người đi nhầm, người không bị chết ở bên trong Dạ Quỷ Lâm, cơ bản đều đã tụ tập ở đây
- Ở đây đến cùng là có nguy hiểm gì
Những con đom đóm bên trong đóa hoa kia, hẳn là không có tính công kích gì đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàn Sâm thấy bọn họ không nói gì đến chính đề, nhịn không được mở miệng hỏi
Lưu Phương cười khổ nói:
- Dạ Quỷ Trùng xác thực không có tính công kích, nguy hiểm chân chính cũng không phải tới từ những con Dạ Quỷ Trùng đó, mà là bản thân những Dạ Quỷ Thụ này
- Những cây này
Hàn Sâm nhìn Dạ Quỷ Thụ bốn phía, cũng không nhìn ra những cây này có nguy hiểm gì
- Chúng tôi hoài nghi bản thân những cây này kỳ thật chính là một loại dị sinh vật, mà những con Dạ Quỷ Trùng kia chẳng qua chỉ là một bộ phận thân thể của chúng mà thôi
Lưu Phương dừng một chút lại tiếp tục nói:
- Mấy người mới tới nơi này còn không cảm thấy được, ở chỗ này thời gian dài, nếu như một mực ở trong rừng cây, thân thể sẽ dần dần già yếu, tối đa không hơn ba tháng sẽ bị già chết ở chỗ này
- Còn có chuyện như thế
Hàn Sâm lập tức nhíu mày
- Cũng là mấy người may mắn, được Tiểu Phương mang đến nơi đây, nếu như mấy người đến gần cây Dạ Quỷ Thụ Vương kia trong phạm vi ngàn mét, không hơn ba canh giờ sẽ trực tiếp già yếu mà chết
Người đàn ông trung niên tên Vương Kiến nói ra
- Vậy thì thật phải cảm ơn cô
Hàn Sâm cũng là thật tâm cảm ơn Lưu Phương, lực lượng của hắn ở bên trong không gian thứ hai Tí Hộ Sở đã gần như là vô địch, chân thật đánh nhau thì không sợ, nhưng mà đụng phải loại chuyện quỷ dị này, cũng không nhất định có thể chịu đựng được
Nếu như trước đó không biết là sẽ gặp nguy hiểm, nói không chừng trong lúc vô tình sẽ trúng chiêu
- Không có gì
Lưu Phương cười khổ nói:
- Lúc trước hai người bạn đi cùng với tôi, cũng là bởi vì đến gần Dạ Quỷ Thụ Vương, chỉ ở nơi đó trong hơn một giờ đã già yếu như là ông già hơn hai trăm tuổi, cuối cùng cũng không sống được bao lâu chết già ở đây
Mấy người nhớ lấy, tuyệt đối không nên tiếp cận phạm vi ngàn mét quanh Dạ Quỷ Thụ Vương, nếu không sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể
- Nếu như không có việc cầ thiết, cũng không được rời khỏi nơi trú quân vào trong rừng cây, những Dạ Quỷ Thụ thông thường đó, tương tự cũng sẽ có ảnh hưởng đối với chúng ta, chỉ là ảnh hưởng tương đối nhỏ, một chốc lát cũng không cảm giác được
Vương Kiến còn nói thêm
- Chẳng lẽ không thể từ phía trên bay ra ngoài sao
Hàn Sâm hỏi
- Không bay ra được, mảnh Dạ Quỷ Lâm này giống như là không có cuối cùng, mặc kệ cậu từ trong rừng đi ra, hay là bay ở trên bầu trời, như thế nào đều không ra được, căn bản không có cuối cùng
Vương Kiến cười khổ nói:
- Lúc trước tôi chính là ỷ vào chuyện mình có thú hồn cánh mới tiến vào đấy, nếu như có thể bay ra ngoài, tôi cũng sẽ không bị vây ở chỗ này
Hàn Sâm không nhịn được nhíu mày:
- Mọi người đã từng chém đứt những Dạ Quỷ Thụ này chưa
Lưu Phương lập tức nói:
- Chém không được, chém ngã những Dạ Quỷ Thụ này, chúng sẽ tản mát ra một loại khí thể cổ quái, sẽ làm cho chúng ta già yếu rất nhanh, hơn nữa ngoại trừ nơi trú quân này, địa phương khác trong Dạ Quỷ Lâm, cho dù cậu diệt trừ cả gốc Dạ Quỷ Thụ, chỉ qua vài ngày vẫn sẽ mọc ra lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.