Siêu Năng: Ta Có Một Mặt Phục Khắc Kính

Chương 59: Tam Sắc Định Vị




Chương 59: Tam Sắc Định Vị “Nếu các ngươi đã cố chấp như vậy, thì đừng trách sư huynh ta ra tay vô tình.” Sắc mặt hắn cứng lại, vòi rồng sét đánh tức thì lao tới phía bọn hắn, Lôi Quang hỗn độn thỉnh thoảng giáng xuống mặt đất, để lại một hố sâu hoắm
“Sư huynh, ngươi..
Vì sao lại muốn cách chúng ta xa như vậy?” Khóe miệng Kỷ Thiên Minh khẽ nhếch, vẻ mặt nửa cười nửa không nói
Vân Dật trong lòng thịch một tiếng, nhưng vẫn hờ hững mở lời: “Ngươi là cảm thấy ta sợ các ngươi?” “Sư huynh, nếu ngươi ngay từ đầu đã trực tiếp đặt vòi rồng vào giữa chúng ta, chúng ta căn bản không thể đợi đến bây giờ
Nhưng ngươi lại đặt nó cách chúng ta vài trăm thước trong rừng cây, tuy bộ dạng này cực kì khủng bố, nhưng hầu như không chút nào gây tổn thương cho chúng ta
Do đó ta đã đưa ra một suy đoán táo bạo...” Kỷ Thiên Minh ngừng lại, rồi nói tiếp: “Kỹ năng này không ngừng vũ khí sát thương, một khi nó đến gần ngươi, ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng
Cho nên khoảng cách giữa nó và ngươi không thể quá xa, cũng không thể quá gần, chỉ có thể loanh quanh trong một khu vực nhỏ kia
Hơn nữa, dưới ảnh hưởng của cuồng phong, ngươi cũng vô pháp thuận gió bay lên trời
Theo lí thuyết, chúng ta chỉ cần áp sát ngươi...” Kỷ Thiên Minh vừa nói được nửa câu, Vân Dật lập tức không quay đầu lại mà chạy sâu vào rừng cây
Phía sau, vòi rồng Lôi Quang với tốc độ tương tự cũng chậm rãi tiến đến gần bọn hắn
“Như Thoa!” Kỷ Thiên Minh đột nhiên hô
Con ngươi Vương Nhược Y phảng phất đã biến thành một cơn lốc xoáy, trừng trừng nhìn chằm chằm hướng Vân Dật đang chạy trốn
Cùng lúc đó, thân hình Vân Dật khẽ dừng lại nửa giây
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thân ảnh Hanyuhara đột nhiên xông ra, cực tốc đuổi theo Vân Dật
Vân Dật không thể bay lên trời nên tốc độ căn bản vô pháp sánh bằng Hanyuhara
Chỉ mấy hơi thở liền bị đuổi kịp, cứng rắn bị chặn lại
“Tốt tốt, tinh thần lực của ta đã dùng gần hết rồi, ta đầu hàng.” Vân Dật thở hổn hển, vừa cười vừa nói
Keng ~ Thanh âm thanh thúy từ phương xa truyền đến, một quả đạn tín hiệu phóng lên trời, trên không trung bắn ra một đóa pháo hoa lam sắc
Khảo thí nhập học, kết thúc
Kỷ Thiên Minh nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi xuống đất
Vừa nãy tinh thần của hắn căng thẳng tột độ, bây giờ buông lỏng xuống chỉ cảm thấy toàn thân đều có chút thoát lực
“Không tệ lắm, thế mà nhìn ra nhược điểm của ta.” Khóe môi Vân Dật nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, đi đến bên cạnh Kỷ Thiên Minh, đỡ hắn đứng dậy
Kỷ Thiên Minh cười khổ nói: “Đa tạ Học Trưởng nhường, chỉ là đáng tiếc Học Trưởng lại mất hơn nửa số trân tàng.” “Cái gì mà nhường
Ta thế nhưng là đã dùng chiêu sát thủ mạnh nhất rồi.” Vân Dật nhướn mày, “Lại nói, rượu chính là muốn mọi người cùng nhau uống mới có ý nghĩa không phải sao?” Kỷ Thiên Minh ngẩn ra, cười gật đầu
..
“Lần kiểm tra này đến đây là kết thúc
Các đệ tử không bị đào thải hãy mang lệnh bài của các ngươi tới đăng ký.” Đợi cho đám người trở lại phòng thi, giám khảo đầu đinh cùng hai giám khảo khác bắt đầu thanh tra số lượng lệnh bài của mỗi người
Trong mười tám người chỉ có tám người đứng dậy, Kỷ Thiên Minh cũng nằm trong số này
Hắn lướt qua những người khác, phát giác Trương Phàm, Natalia và Đoan Mộc Khánh Vũ cũng ở trong đó
Sơ bộ phán đoán trong số đó, lệnh bài nhiều nhất hẳn là Hanyuhara và Trương Phàm, chỉ là không biết cụ thể ai có nhiều lệnh bài hơn
Kỷ Thiên Minh căn bản không có ý định so với hai vị đại lão này, chỉ cần không bị đào thải đã là rất tốt rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau một lúc lâu, giám khảo đầu đinh cầm bảng tổng hợp thành tích đứng dậy, không nhanh không chậm báo cáo kết quả
“Người thứ nhất, Trương Phàm, 16 mai.” “Người thứ hai, Hanyuhara, 15 mai.” “Người thứ ba, Tây Hạp Nỗ Khắc, 12 mai.” “Người thứ tư, Natalia, 10 mai.” “Người thứ năm, Đoan Mộc Khánh Vũ, 9 mai.” “Người thứ sáu, Ngô Địch, 8 mai.” “Người thứ bảy, Kỷ Thiên Minh, 7 mai.” “Người thứ tám, Vương Nhược Y, 5 mai.” “...” Thật sao, cơ bản đều là người quen
Kỷ Thiên Minh đếm trên đầu ngón tay tính toán một chút, ngoại trừ chính hắn, cũng chỉ có một người Campuchia không biết
Trương Phàm lặng lẽ ngồi một bên, phảng phất như việc đoạt được vị trí thứ nhất không phải chuyện của mình, biểu cảm lạnh lẽo còn giống băng sơn
Hanyuhara thì mang theo nụ cười vạn năm không đổi, híp mắt đánh giá Trương Phàm, dường như đang suy tư điều gì
“Chúng ta dựa vào biểu hiện, năng lực và thực lực tổng hợp của mỗi người để phân loại
Ta ở đây có ba loại thăm trúc màu sắc.” “Màu đỏ đại biểu chủ yếu công kích, chiến đấu tầm xa, hạt nhân của đội.” “Màu vàng đại biểu thứ yếu công kích, năng lực khống chế, năng lực ám sát.” “Màu lam đại biểu hỗ trợ đội, chỉ huy tác chiến, năng lực hậu cần.” “Các ngươi tất thảy phải trước buổi học đội chiến ngày mai, tạo thành tiểu tổ ba người
Trong tổ tất thảy phải bao gồm ba loại màu sắc
Nhất định phải chú ý là, việc phân tổ này sẽ đồng hành cùng các ngươi suốt đời, trừ phi thành viên tử vong, bằng không không thể thay đổi.” Giáo quan đầu đinh trịnh trọng nói, nữ giám khảo bắt đầu lần lượt đưa thăm trúc cho các đệ tử
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, không biết ta là màu gì đây, Kỷ Thiên Minh có chút căng thẳng
“Kỷ Thiên Minh, lam sắc.” Nữ giám khảo đối chiếu thông tin đệ tử, mặt không đổi sắc đưa qua một cây thăm trúc lam sắc tinh tế
“Lam sắc..
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta.” Kỷ Thiên Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm
Với năng lực hiện tại của hắn, quả thực không thích hợp làm nhân viên chiến đấu chủ yếu, đương nhiên, đây là trước khi hắn thu được cái Diệp Văn Phục Khắc tiếp theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Vô luận thế nào, cái Diệp Văn tiếp theo nhất định phải có lực sát thương, dựa vào mảnh vụn kính tử mà chiến đấu thực sự là quá mệt mỏi.” Kỷ Thiên Minh khẽ than một tiếng, thầm nghĩ
Trên thực tế hắn muốn Phục Khắc nhất chính là năng lực của Trương Phàm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù nói rốt cuộc là phẩm cấp gì còn chưa rõ ràng, thế nhưng lực sát thương khủng bố khiến Kỷ Thiên Minh vô cùng tâm động
Tiếc là viên Diệp Văn đó nằm trong hai mắt của hắn..
Chẳng lẽ mình lại không thể móc mắt của lão đại ra để Phục Khắc sao
“Lão đại, ngươi là màu gì?” Từ phòng thi bước ra, Kỷ Thiên Minh liền lập tức đi đến bên cạnh Trương Phàm
“Màu đỏ.” Trương Phàm từ trong túi lấy ra một cây thăm trúc màu đỏ, thản nhiên nói
Kỷ Thiên Minh đưa ra thăm trúc lam sắc của mình, phấn khích nói: “Lão đại, ta có thể nhập đội!” Khóe miệng Trương Phàm khẽ nhếch lên, rất thẳng thắn gật đầu: “Còn thiếu một thăm trúc màu vàng, ngươi có nhân tuyển không?” Kỷ Thiên Minh trầm ngâm nửa ngày, đúng lúc này, Natalia trực tiếp đi về phía hắn
“Thiên Minh, thăm trúc của ngươi là màu gì?” Natalia chợt lóe mắt, đôi mắt đẹp màu lam nhạt tràn đầy mong đợi
“Ta là lam sắc, ta và lão đại đã lập đội, bây giờ còn thiếu một màu vàng.” Kỷ Thiên Minh nhìn thấy đôi mắt Natalia sáng lên
Natalia uể oải lắc đầu, từ phía sau lấy ra một thăm trúc màu đỏ, cười khổ nói
“Vậy xem ra chúng ta vô pháp lập đội rồi, ta đi tìm người khác xem sao.” Nói đoạn, nàng oán hận nhìn Trương Phàm một cái, quay người rời đi
Cái này..
Sao lại có mùi giấm chua thế nhỉ
Khóe miệng Kỷ Thiên Minh khẽ rụt lại, nhất định là mình nghĩ nhiều rồi
Ngoại trừ Natalia..
Vừa nãy ta thấy Đoan Mộc Khánh Vũ hình như cũng là thăm trúc lam sắc, vậy còn ai là màu vàng đây
Kỷ Thiên Minh cau mày
Cộc cộc cộc
Âm thanh guốc gỗ từ đằng xa truyền đến, hai người nhao nhao quay đầu nhìn lại, liền thấy Hanyuhara mặc Vũ Phục màu vàng chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, từ trong tay áo rút ra một cây thăm trúc màu vàng, híp mắt cười nói
“Chư quân, nhập đội không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.